Người đăng: Tiêu Nại
Nhanh chong tim được bộ đồ lot cho co, chọn một bộ mau đen, la mau sắc anh
thich nhất. Mặc tren lan da trắng non của người phụ nữ, hiệu quả thị giac thật
bắt mắt. Nghĩ tới co gai nhỏ kia mặc len, bộ dang vừa ngượng ngung vừa gợi
cảm, hướng về phia minh đi tới, khoe miệng anh liền bất chợt cong cong. Hẳn la
khong tồi!
Chết tiệt! Nghĩ cai gi vậy chứ?ới dang người kia của co, co mặc "hoang kim
giap" cũng khong đem lại được hiệu quả gi đặc biệt! Khong khỏi nhớ tới bộ
trang phục ngay hom nay co xuất hiện tại bữa tiệc rượu kia…
Luc đo, khi Loi Tuấn Vũ va Cổ Dương tới thi đa gần đến giữa buổi. Nếu khong
phải Cổ Dương non nong muốn đi để tiếp cận một khach hang, anh đa khong bắt
gặp được một chuyện hay ho như vậy. Hừ.
Anh thừa nhận, ở tiệc rượu, thời điểm nhin thấy co, anh mắt Loi Tuấn Vũ thực
sự sang len một chut. Anh khong nghĩ tới, mặc lễ phục vao trong co lại thanh
nha, điềm tĩnh như vậy. Khi chất hồn nhien, thanh thuần kia khiến người ta
khong khỏi khong thể di dời tầm mắt. Chưa từng liếc mắt nhin một người phụ nữ
nao qua lần thứ hai, luc nay co lại hoan toan chiếm cứ anh mắt anh.
Ma khi anh phat hiện người đang đứng ben cạnh co chinh la Hoa Ba, một cỗ tức
giận khong biết từ đau đột nhien tran ra. Khong phải la co khong thể xuất hiện
cung với người đan ong khac, ma la ba lần bốn lượt đều la cung một người, điều
nay lam cho Loi Tuấn Vũ thật sự khong thoải mai.
Giữa bọn họ la mối quan hệ gi? Bạn trai, bạn gai sao?
Liếc nhin một chut kich cỡ của bộ đồ lot, xac thực la khong co gi nổi trội.
Loi Tuấn Vũ liền tự giễu: Từ khi nao thi Loi Tuấn Vũ anh cũng lưu lạc đến
trinh độ rinh mo rieng tư của tiểu nữ sinh?! Co gai nhỏ nay! Thật đung la lắm
rắc rối! Anh thật ra co điểm hoai nghi co phải hay khong la co cố ý?!
Bong đen trở len phong ước chừng lau đến cả thế kỷ! Lanh Tử Tinh lo lắng chờ
đợi, thiếu chut nữa muốn lao ra ngoai. Co thậm chi con nghĩ anh ta cứ như vậy
bỏ đi rồi.
Tiếp nhận bộ đồ lot anh đưa qua cửa, Lanh Tử Tinh thật cẩn thận đệm một tệp
day giấy vệ sinh, sau đo mặc vao. Cũng bất chấp khuon mặt đỏ bừng, khoac chiếc
ao tắm xong liền đi ra ngoai.
Nếu khong đi ra, co sẽ hạ đường huyết mất! Luc nay đa mất nước qua nhiều, cơ
thể thực sự yếu ớt. Hơn nữa, trong phong tắm kia tran ngập hơi nước nong, co
vẫn chưa ngất xỉu đa quả la một kỳ tich! Hix.
Xấu hổ đon nhận anh mắt Loi Tuấn Vũ ngồi tren ghế so pha đang chăm chu nhin
minh, co cố mỉm cười noi giọng nịnh nọt: "Tuấn Vũ, cảm ơn anh! Nếu khong co
anh, toi hom nay chắc khong tranh khỏi mất mặt!"
Loi Tuấn Vũ nhin hai ma phấn nộn của co, yết hầu đột nhien nuốt xuống trong vo
thức. Nhận thức được hanh động khong đung của minh, anh vội vang ho nhẹ để lấp
liếm, noi: "Em cho rằng hom nay con khong co mất mặt?!"
"A?!" Lanh Tử Tinh nhin len, bỗng rơi vao một hồ nước sau. Đoi mắt anh thật
đẹp! Ánh mắt sau thẳm, lam cho người ta khong tự chủ được bị thu hut.
"Nếu hom nay toi khong xuất hiện, em định sẽ để cho Hoa Ba xử lý chuyện nay?"
Lời noi Loi Tuấn Vũ sắc ben như đang chỉ trich.
Lanh Tử Tinh lập tức hoan hồn! Cai miệng của hắn thật đung la khong đang yeu
như đoi mắt! Để cho Hoa Ba xử lý?! Mệt anh ta co thể nghĩ ra! Noi cứ như co đa
sắp đặt kế hoạch từ trước vậy. Loại chuyện nay thuộc thể loại chuyện tốt hay
sao? Đột nhien xảy ra như vậy! Co lam sao biết được sẽ thế nao?! Bất qua, luc
ấy co ỷ lại Hoa Ba thực ra cũng la thật. Ma co cũng tin tưởng Hoa Ba nhất định
sẽ giup co!
Nhin bộ dang nghiem tuc kia của Loi Tuấn Vũ, Lanh Tử Tinh giống như thanh học
sinh tiểu học phạm lỗi, cui đầu, lam sao con dam gật đầu nữa?! Trong long dĩ
nhien co điều bất man, nhưng người ta du sao vẫn la an nhan cứu mạng của co
nha!
"Khong phải thế, tinh huống ngoai dự liệu… toi…" Lanh Tử Tinh khong dam nhin
vao mắt anh, anh mắt kia lạnh đến thấu xương.
"Em đến nha xuất bản của anh ta lam? Chuyện khi nao vậy?" Thẩm vấn, tuyệt đối
la thẩm vấn.
"Ách, ngay hom qua… la ngay đầu tien…"
Sắc mặt Loi Tuấn Vũ cang them kho coi, noi như vậy, anh vừa mới cho co tự do,
co đa liền khẩn cấp nhảy vao vong tay của hắn ta?
"Cong việc của em con bao gồm cả tham gia tiệc rượu?" Nhướn mi.
"Ách… Thỉnh thoảng thoi…"
"Anh ta la bạn trai em?" Ro rang la co luồng nhiệt, lam cho Lanh Tử Tinh cảm
thấy cả người rung minh một cai.
Co cuống quýt xua tay: "Khong phải! Khong phải! Chỉ la quan hệ bạn be thoi."
Co biết việc đi lam khong dễ dang như vậy, thong thường, những người đan ong
giống như bọn họ thường khong muốn vợ minh đi lam! Nhưng la, trong long co một
giọng noi nho nhỏ vang len: Chung ta cũng khong phải la vợ chồng thật sự co
được khong, khong cần diễn xuất thật đến như vậy chứ?!
"Em rất thiếu tiền sao?" Đột nhien bật ra một dự đoan.
Ách! Toat mồ hoi! Đại ca, tiền của toi đủ để toi ăn no mấy đời co được hay
khong?! Them nữa, tiền anh đưa cho co, co một đồng con chưa đụng đến đau!
"Khong, khong phải! Chinh la muốn nếm thử một chut cảm giac đi lam thoi." Lanh
Tử Tinh cuối cung đa tim thấy phương thức tư duy va noi chuyện với anh. Nhưng
ma, ngay lập tức bị đanh bại.
"Đầu oc của em lam bằng gi vậy?" Loi Tuấn Vũ đột nhien hỏi một cau cực kỳ
khong lien quan.
"Hả?" Trạng thai sững sờ.
"Toi hoai nghi ben trong co thanh phần la gỗ!" Trong lời noi co tiếng cười, ý
treu chọc.
Lanh Tử Tinh đỏ mặt, anh vậy ma lại con noi đua với co?! A! Thật la co tam
trạng, co đa quýnh muốn chết!
"Một lat nữa, sẽ co người đưa băng vệ sinh đến… Toi đi trước đay." Loi Tuấn Vũ
đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Anh khong muốn ở lại nhin co gai nay chơi đua!
Đột nhien, chuong cửa vang, Lanh Tử Tinh lời cảm ơn đa len đến miệng lại nuốt
trở vao, vội vang đứng len định đi mở cửa, bỗng chốc bị than minh Loi Tuấn Vũ
ngăn lại.
Co khong hiểu nen ngẩng đầu nhin Loi Tuấn Vũ. Lanh Tử Tinh phat hiện, đứng
ngay ben người anh thế nay lại cang co cảm giac anh rất cao lớn, con minh thật
nhỏ be.
Anh liếc mắt một cai đanh gia co từ tren xuống dưới, khong nong khong lạnh
noi: "Em định cứ bộ dang nay ma đi mở cửa?"
Lanh Tử Tinh cui đầu nhin lại chinh minh, ah, quen! La ao tắm! m thầm the
lưỡi. Chẳng lẽ đầu co thật sự cphần la gỗ sao?! Đầu co choang vang nặng nề,
cang ngay cang nặng, rất kho chịu. Thật muốn khiến Loi Tuấn Vũ nhanh chong rời
đi, ở trước mặt anh, chỉ số thong minh của co quả thực về khong!
Loi Tuấn Vũ trừng mắt nhin co, lườm một cai, liền đi ra mở cửa, khi trở về
trong tay cầm hai tui băng vệ sinh lớn. Vừa xong khi người giao hang kia nhin
thấy anh, biểu tinh của cậu ta… Chết tiệt!
Nhin hai bọc to đầy băng vệ sinh, Lanh Tử Tinh choang vang, anh ta mua cho co
dung trong một năm sao? Một cỗ cảm xuc muốn bật cười ma khong được cười lam co
phải cui đầu cố nhịn, nhưng bả vai run run vẫn để lộ tam trạng co.
Quả nhien.
"Toi nghĩ thời gian một năm nay em hẳn la khong con cơ hội lại bắt toi đi mua
nữa! Bất qua, toi vẫn muốn nhắc nhở em, mỗi lần đến thời điểm, đừng co quen
mang theo!"
Khong để ý đến lời cham chọc, khieu khich của anh, nhanh như hổ đoi vồ mồi
đoạt lấy, Lanh Tử Tinh mang theo hai tui băng vệ sinh lớn, vội vang chui vao
buồng vệ sinh, cuối cung cũng thoai mai được một phen! Ôi cai ngay hom nay!
Luc sau đi ra, Lanh Tử Tinh đa khong con co thể xấu hổ hơn được nữa. Trước mặt
người đan ong nay, co đa khong con chut xiu mặt mũi nao!
Loi Tuấn Vũ cui đầu nhin đồng hồ, cũng đa kha muộn, anh ở đay cũng mất đến cả
tiếng, chạy theo co gai nhỏ nay, ngay cả bữa trưa cũng quen ăn!
Lanh Tử Tinh nhin bộ dang Loi Tuấn Vũ co vẻ như đầy suy nghĩ, liền tinh tiễn
khach, đột nhien, một trận quặn đau tran len từ dưới bụng. Khong được rồi,
chắc la hom nay phải đứng lau qua! Hơn nữa bị mất mau nhiều, lại khong được
nghỉ ngơi tốt, nen bắt đầu đau bụng!
Đau tới mức sắc mặt trắng bệch! Lanh Tử Tinh thong thường tới thang đau cũng
binh thường, nhưng nếu khong tĩnh dưỡng tốt, chắc chắn sẽ bị đau đến chết đi
sống lại! Co nghĩ đến loại đau đớn thấu tim nay trong long liền thấy hoảng,
lại cang muốn đau hơn.
Loi Tuấn Vũ đột nhien phat hiện sắc mặt co tai nhợt, moi cũng run run, khong
biết co đột nhien bị lam sao vậy…