Người đăng: Tiêu Nại
Co cứ nghĩ đến loại đau đớn thấu tim nay liền thấy hoảng hốt, cang nghĩ lại
cang thấy đau.
Loi Tuấn Vũ đột nhien phat hiện sắc mặt tai nhợt của co, đoi moi co cũng run
lẩy bẩy theo, khong biết tại sao đột nhien co lại trở nen như vậy…
"Em khong sao chứ?" Loi Tuấn Vũ quan tam hỏi.
"Ha ha", Lanh Tử Tinh cười yếu ớt, "Khong sao đau, Tuấn Vũ anh mau đi đi! Toi
co thể ứng pho được. Hom nay thật cảm ơn anh!"
"Ừm!" Nhin co them một cai, hinh như la chuyện của phụ nữ, Loi Tuấn Vũ cũng
khong muốn can thiệp sau! Nghĩ vậy anh đi ra cửa: "Vậy toi đi trước, co chuyện
gi gọi điện thoại cho toi nhe!"
"Ừ!" Lanh Tử Tinh run rẩy đap. Bụng dưới quặn đau từng đợt lam co đến noi
chuyện cũng rất kho khăn, cố nghiến răng phun ra một từ nay.
Cố nen đau đớn nhuc nhich hai chan, Lanh Tử Tinh định đi ra cửa tiễn Loi Tuấn
Vũ, đang đi theo sau lưng hắn thi bỗng dưng choang vang mặt may.
Cảnh vật trước mắt khong ngừng xoay tron, cơ thể khong khống chế được nga ngửa
ra đằng sau. Trong luc hoảng hốt co quơ bừa tay ra, tom được một canh tay…
Loi Tuấn Vũ đỡ ược co ngay luc co sắp nga xuống đất, tranh cho co được một man
tiếp xuc than mật với san nha.
Nhin Lanh Tử Tinh đột nhien bất tỉnh nhan sự, sắc mặt Loi Tuấn Vũ lập tức lo
lắng hẳn len.
Anh vội vang bế co nằm len so pha, lấy ngon tay day day len huyệt nhan trung
của co. Lanh Tử Tinh từ từ tỉnh lại.
Co mơ mang mở mắt, nhin thấy thần sắc lo lắng của Loi Tuấn Vũ, định ngồi dậy,
thi lại bị một trận đầu vang mắt hoa, liền nga vật ra.
Ôm lấy đầu minh, Lanh Tử Tinh suy yếu noi: "Xin lỗi Tuấn Vũ, doạ cho anh sợ
rồi! Toi khong sao!"Con noi khong sao! Toi gọi điện mời bac sĩ tới đay kham
cho em!" Loi Tuấn Vũ cau may, vo cung lo lắng. Bộ dang của co như gặp quỷ vậy
ma vẫn con cố noi cứng được.
"Khong, khong cần, toi đa từng bị vậy rồi ma!" Lanh Tử Tinh vội nắm chặt lấy
ao sơ mi của Loi Tuấn Vũ. Chỉ cần nguyệt sự tới la co lại biến ra cai bộ dạng
nay. Số lần choang vang mặt may tuy khong nhiều nhưng sự đau đớn như hom nay,
lại ngất xỉu tại chỗ đối với co ma noi cũng tinh la binh thường đi.
"Đa từng bị vậy rồi a? Em thường xuyen bị như vậy sao?" Loi Tuấn Vũ bất giac
nang cao am lượng giọng noi! Tinh trạng sức khoẻ của co khong kem vậy chứ?
"Khong, thỉnh thoảng thoi! Hom nay co thể la do mệt mỏi qua! Tuấn Vũ, toi chỉ
cần nghỉ ngơi một chut, uống nước đường đỏ la đỡ ngay!" Lanh Tử Tinh vội cố
gắng noi giảm nhẹ tinh trạng của minh, co khong muốn lam Loi Tuấn Vũ lo lắng.
Hơn nữa cũng khong phải la bệnh tật gi, co điều do thiếu mau tương đối trầm
trọng nen mới choang vang vậy! Bệnh lau ngay sẽ thanh bac sĩ, co co thể tự
minh chẩn bệnh được!
"Nước đường đỏ a? Bay giờ sao?" Loi Tuấn Vũ vội mở tủ lạnh ra, lấy đường đỏ
ra.
"Khong cần đau! Toi tự lam cũng được! Tuấn Vũ, anh mau về cong ty đi!" Lanh Tử
Tinh ay nay, khong ngừng giục gia.
Nhưng Loi Tuấn Vũ tựa hồ bỏ ngoai tai, cầm cốc nước len hỏi: "Cho mấy thia
đường?"
"Khong cần đau…"
"Toi hỏi cho mấy thia?" Loi Tuấn Vũ cao giọng.
"À a, hai thia la được rồi." Lanh Tử Tinh vội đap. Hắn pha nước đường đỏ cho
co? Thật la… con định noi cai gi đo, nhưng nhin hanh động cố chấp của hắn, co
liền im bặt. Quan trọng hơn cả la sự ba đạo của người nay! Hắn vốn dĩ la đang
lam chuyện tốt, vậy ma lại khiến cho người ta lạnh toc gay.
Cảm giac vang vất cứ quăng đi quật lại trong đầu. Co cảm thấy cực kỳ suy yếu,
toan than nhẹ tựa bong gon!
Khuấy xong cốc nước đường đỏ, Loi Tuấn Vũ liền nang Tử Tinh dậy, nhin co cẩn
thận nhấp từng chut một, nước đường đỏ bốc ra chut khi nong vương vấn ở đoi
moi co, lam yết hầu Tuấn Vũ nhấp nho nuốt xuống.
Uống hết cả một cốc nước to, tran Lanh Tử Tinh lấm tấm mồ hoi, tứ chi thoang
chốc đa hồi phục lại một it sức lực.
Co cười yếu ớt: "Cảm ơn anh Tuấn Vũ, toi đỡ nhiều rồi!"
Loi Tuấn Vũ nhin co hồi lau, mới hỏi: "Em… mỗi lần đều như vậy a?"
"A? Khong khong!" co ngượng ngập xua tay, "Thi thoảng thoi, lần nay la vi cong
việc hơi nhiều!" Cắn chặt moi, Lanh Tử Tinh mặt đỏ len khac thường.
"Uhm, vậy em nghỉ ngơi cho khoẻ đi!" Loi Tuấn Vũ lại nhin đồng hồ đeo tay, rồi
đứng dậy đi vao phong ngủ của Tử Tinh.
Đang to mo khong biết hắn định lam gi thi thấy khi hắn quay trở lại trong tay
đa cầm một cai chăn bong, cẩn thận đắp len người co rồi thấp giọng dặn do: "Em
cứ đi ngủ trước một luc đi, toi đi nấu cai gi cho em ăn nhẹ, nấu xong sẽ gọi
em dậy ăn."
Lanh Tử Tinh đa mệt mỏi nhắm mắt lại từ bao giờ, khong tam trạng nao để ý hắn
đang noi gi. Chỉ biết am thanh dịu dang của hắn đang kề cận ben tai, giống như
một bai hat ru vậy. Co dần dần đi vao giấc ngủ với một nụ cười tren moi.
Loi Tuấn Vũ lẳng lặng ngắm co hồi lau, một vai sợi toc ướt dinh bết tren vầng
tran đẫm mồ hoi của co. Khuon mặt trắng xanh lam co cang them vẻ xinh xắn,
lanh lợi. Khong biết tại sao, anh nhin của anh lại lưu lại tren khuon mặt binh
thường của co dễ đến hơn vai phut! Chết tiệt! Sao anh lại nhin trộm Tử Tinh
ngủ chứ? Chẳng lẽ chưa nhin thấy phụ nữ ngủ bao giờ sao?! Loi Tuấn Vũ khong
khỏi bực bội bản than.
Anh chan nản đứng dậy. Nhin tấm chăn tren người co, vẫn la khong nhịn được lại
keo cao chăn len cho co, dem chăn xuống dưới cằm.
Anh gọi điện thoại dặn do thư ký xử lý cong việc ở cong ty, bảo thư ký la minh
khong quay về được! Tiếp đo, anh đi vao bếp.
Lanh Tử Tinh dần tỉnh lại từ giấc ngủ me mệt, tấm chăn bong tren người co sớm
đa bị mồ hoi thấm ướt, ma co thi khi ngồi dậy cảm thấy đầu nặng trịch, chan
tay nhẹ bẫng.
Miệng co nhạt thếch, bụng trống khong, từng đợt quặn đau. Co thể la do đoi
bụng rồi!
Đột nhien, Lanh Tử Tinh ngửi thấy mui thơm khong biết bay từ đau tới? La từ
bếp?
Co to mo chậm rai đi đến cửa phong bếp, rốt cuộc nhin thấy một than hinh cao
lớn, một người đan ong đang đeo tạp dề - Loi Tuấn Vũ!
Cai tạp dề nhỏ xinh của co lại mặc tren người một nam nhan cao to như vậy,
khỏi noi nhin mắc cười thế nao!
Nhin bong dang bận rộn bếp nuc của hắn, co tự dưng thấy cảm động trong long!
Đường đường la một tổng giam đốc cao cao tại thượng thế ma lại biết nấu ăn,
noi ra ai tin được đay?
"Tuấn Vũ…"
Loi Tuấn Vũ lập tức quay lại nhin co, cười cười với co: "Sao lại dậy? Thấy em
mệt mỏi qua, sợ tiếng động lam em thức giấc, vậy ma rut cuộc vẫn lam em tỉnh!"
"Khong đau! Anh đang lam gi vậy?"
"À, nấu it mỳ!" Loi Tuấn Vũ đap, "Phải ăn một chut vao mới co sức. Khong con
sớm nữa, hai chung ta bữa trưa vẫn con chưa kịp ăn qua!"
Lanh Tử Tinh ngại ngung: "Xin lỗi anh, Tuấn Vũ, đều tại toi…"
"Được rồi! Toi khong muốn nghe hai từ "xin lỗi" nay nữa! Em khong co lỗi gi
với toi cả! Ngồi vao ban đợi chut, mỳ sắp xong rồi đay!"
Lanh Tử tinh ngoan ngoan đi vao phong ăn.
Loi Tuấn Vũ bưng mỳ đặt len ban, đa la chuyện của 15 phut sau đo rồi!
Lanh Tử Tinh thật sự rất đoi bụng, co đon lấy bat mi Loi Tuấn Vũ đưa cho, lập
tức ăn ngồm ngoam từng miếng to.
"Hương vị thế nao?" Loi Tuấn Vũ phat hiện Tử Tinh chỉ mải ăn, đến một cau khen
khich lệ cũng khong co, khong khỏi co chut khong vui.
"Ừm!" Lanh Tử Tinh cố gắng gật gật đầu, mỳ đầy miệng khong cach nao noi
chuyện, chỉ co thể giơ ngon tay cai len với hắn!