Ngày 4 Tháng 1 – Mất Hứng Ra Về


Người đăng: Tiêu Nại

"Toi đưa em về!" Lanh Tử Hien chủ động xin tinh nguyện đảm trach nhiệm vụ "hộ
hoa sứ giả".

"Khong cần!" Quyen Tử lập tức như chim sợ canh cong, căng thẳng tới mức mặt
may trắng bệch, vội vang bỏ đi, giống hệt như đang chạy trối chết…

Lanh Tử Hien cũng bước nhanh chạy theo, khi đi ngang qua cạnh Loi Tuấn Vũ liền
nem lại một cau: "Ngay lập tức đưa Tử Tinh rời khỏi đay! Nếu con co lần sau…
Cậu biết toi muốn noi gi rồi đấy!" Hừ.

Loi Tuấn Vũ khong khỏi nhướn may. Anh hip mắt nhin bộ dang vội va rời đi của
Lanh Tử Hien, khong nen được đưa tay xoa cằm. Anh thấy kinh ngạc khong phải
bởi sự uy hiếp của cậu ta, ma la chuyện giữa hắn va co gai kia…

Đột nhien quay đầu lại nhin mấy căn phong tối, dường như vừa rồi Lanh Tử Hien
va co gai ten Quyen Tử đo cung đi ra từ một phong!

Ha ha! Co gai thich trốn tranh nay hinh như đa chạm đung huyệt của Lanh Tử
Hien rồi, khiến cậu ta xuan tam nảy mầm sao? Bien tập vien website? Ha ha, đo
la loại cong việc gi chứ?!

"Cổ, cậu muốn ở lại hả?" Loi Tuấn Vũ hỏi Cổ Dương.

"Cậu rời đi minh con ở lại lam gi chứ!" Cổ Dương treu chọc noi.

Tat Bối Nhi nghe anh noi, trong long cảm thấy kho chịu, khong khỏi cười nhạt.
Khong biết vi sao co nhin thấy anh la lại bực bội! Muốn đến thi đến, muốn đi
thi đi, ai them ngăn cản anh ta lam gi.

"Được, vậy con Hoa tien sinh?" Loi Tuấn Vũ nhin về phia Hoa Ba nay giờ vẫn
khong buồn len tiếng.

"Cảm ơn tổng giam đốc Loi, toi co thể tự lo liệu được!" Noi xong, anh con nho
nha gật đầu chao lễ độ với tất cả mọi người, lại hướng về phia Lanh Tử Tinh
mỉm cười, sau đo quay bước đi ra cửa.

Chu Nhan va Tat Bối Nhi đều khong bỏ sot nụ cười trước luc rời đi của Hoa Ba
danh cho Lanh Tử Tinh. Hai co thật sự khong hiểu Lanh Tử Tinh rốt cuộc co điểm
gi hấp dẫn đan ong? Hoặc la noi, co chỗ nao hấp dẫn đan ong hơn so với cac co?
Vi sao ma bốn người đan ong ở đay đều giống như cung co mối quan hệ gi đo với
co! Co gai nhỏ nay, cũng thật khong đơn giản nha! Hừm.

Loi Tuấn Vũ vi thế ngoắc ngoắc ngon tay, ra hiệu cho Cổ Dương, ý bảo theo minh
rời đi.

Hai người đan ong ra tới cửa, Loi Tuấn Vũ dường như đột nhien phat hiện ra
điều gi, dừng lại.

Anh sắc mặt kho coi quay đầu trừng mắt liếc Lanh Tử Tinh vẫn con đứng yen tại
chỗ: "Tử Tinh? Em vẫn con muốn tiếp tục "gặp gỡ" nữa sao?"

"A! Khong… Khong phải… Chu Chu, Bối Nhi, minh về trước đay, hom nao lại tụ tập
sau nhe…" Lanh Tử Tinh vội vang chạy theo.

Trời ạ! Thật la mất mặt! Anh ta cũng khong thể noi chuyện uyển chuyển hơn một
chut được ư! Thật la!

Chu Nhan nhin Tat Bối Nhi vo cung khong được tự nhien đứng trước mặt, vốn
tưởng được chơi vui vẻ, chỉ tại Trần Hang bay ra tro nay, lam cho tất cả mọi
người đều giải tan hết!

Co cũng thực sự hy vọng co thể phat sinh chuyện gi đo. Co điều, trong cai
khong gian bịt kin kia, sự lạnh lung của Hoa Ba quả thật co thể đem co đong
cứng, bọn họ la đoi duy nhất khong phat sinh bất cứ chuyện gi, một nam một nữ
kien định chịu đựng qua một giờ.

Co thậm chi ngay cả cơ hội quan sat kỹ bộ dang của Hoa Ba cũng khong co, chỉ
đơn giản nghe thấy tiếng ho hấp mỏng manh, thậm chi đoi khi ngay cả tiếng ho
hấp cũng đều khong cảm thấy.

Nhin nhin Tat Bối Nhi, Chu Nhan khong khỏi lắc đầu: "Haizz, Bối Nhi! Cậu đừng
co lam ra cai dang đi kỳ quai như vậy nữa! Thanh cong rồi hay la như thế

Tat Bối Nhi hết sức căng thẳng: "Chu Chu, cậu noi chuyện co thể chừa lại chut
đức được khong?! Gi ma bảo minh thanh cong rồi? Noi cứ như la minh vội vang
khẩn cấp lắm vậy! Người như minh đay, đan ong tranh nhau cướp đoạt con chưa
hết đau!"

Mệt mỏi khong chịu được, co thề khong bao giờ tham gia mấy cai tro chơi quỷ
quai nay nữa, luc nay thầm nghĩ chỉ muốn tim một chỗ nao đo nghỉ tạm.

Chu Nhan đột nhien thần bi đi len phia trước: "Ai, Bối Nhi? Noi thật đi, cậu
va cai ten họ Cổ đẹp trai kia lam gi trong căn phong tối? Cậu co ăn anh ta
luon hay chưa?"

Tat Bối Nhi lập tức giay nảy len: "Minh noi cậu nha Chu Chu! Cậu lam sao luc
nao cũng noi minh như vậy?! Cai gi ma minh ăn luon hắn chứ? La hắn ăn minh
được khong?! Minh mới la người bị hại đấy được khong!"

"A!?" Chu Nhan kinh ngạc ha hốc miệng thanh hinh chữ O, "Hai người thật sự đa
lam?"

Tat Bối Nhi lập tức đỏ mặt, tuy tiện vung vẩy canh tay: "Lam lam lam! Cậu chỉ
biết co lam! Minh co noi la lam sao? Được rồi, được rồi, phiền qua! Minh đi
tắm sữa đay, cậu co muốn đi cung khong?"

"Huh, vậy con mấy tro chơi?"

"Khong co tam tinh!"

Chu Nhan nhin bộ dang Tat Bối Nhi cau kỉnh, bất an, khong nen nổi to mo, cai
co nang nay binh thường ham chơi đến phat đien, lam sao ma hom nay thai độ lại
khac thường như vậy chứ?! Chẳng lẽ, trong cai tiểu khong gian kia thật sự đa
xảy ra chuyện gi? Co đanh theo Tat Bối Nhi đi tắm sữa, nhan tiện tim cach hỏi
cho ro rang.

Ngồi tren xe, Lanh Tử Tinh ro rang cảm nhận được tốc độ lai xe nhanh đến chong
mặt của Loi Tuấn Vũ. Co chỉ co thể ngồi ở ghế sau vội vang bam chặt vao thanh
xe.

Cổ Dương nhin qua gương chiếu hậu thấy Lanh Tử Tinh căng thẳng, nhin lại khuon
mặt đen si đầy hắc tuyến của Loi Tuấn Vũ, trong long đột nhien nảy sinh to mo.
Trong cai khong gian kin mit kia, tối va am muội như vậy, bọn họ chẳng lẽ
khong hề phat sinh chuyện gi hay sao?

"Vũ, nhom… của cậu…" Cổ Dương rốt cuộc nhịn khong, len tiếng hỏi.

"Khong co!" Lạnh tanh khong một tia ấm ap.

"Cậu chưa biết minh định hỏi cai gi ma đa noi khong co?" Cổ Dương tức giận
noi.

"Hỏi cai gi cũng đều khong co!"

"Phi! Co quỷ mới tin! Minh thế nhưng toan bộ qua trinh đều phục vụ nha!" Cổ
Dương cười ha ha, đắc ý dao dạt. Đột nhien, nghĩ đến khoe mắt ẩm ướt của Tat
Bối Nhi ở thời điểm cuối cung, trong long co tiếng lộp bộp, đắc ý kia khong
tiếp tục được nữa.

Người Lanh Tử Tinh bị lắc đến chong mặt, hoa mắt, thật sự co chut chịu khong
nổi, liền mở miệng noi: "Tuấn Vũ, toi muốn xuống chỗ sieu thị ở phia trước,
mua vai mon thức ăn rồi mới về."

Loi Tuấn Vũ nghe xong, vừa luc đến đung chỗ, liền phanh lại khẩn cấp!

"Kettttt" một tiếng, Cổ Dương khong được phong bị, bất ngờ đập đầu vao tấm
kinh chắn gio phia trước.

Anh lập tức keu toang len: "Minh noi nhe Vũ, hai người bọn cậu tức giận lẫn
nhau liền lấy minh ra lam vật hy sinh! Con co nhan tinh nữa khong vậy?"

Loi Tuấn Vũ vẫn lạnh như băng như trước: "Cậu đanh gia bản than minh qua cao
rồi đấy! Nếu cậu co ý kiến, co thể xuống xe luon đi!"

Cổ Dương nhin khuon mặt am dương quai khi của Loi Tuấn Vũ, tức giận chưa tim
được chỗ trut len! Anh co nợ cậu ta tiền hay sao chứ? Trưng cai mặt thối kia
ra cho ai xem!

"Được rồi! Nếu Tử Tinh than yeu của chung ta muốn đi mua đồ ăn, ong xa than
thiết lại khong cung đi, chức "hộ hoa sứ giả" nay minh đanh đảm nhiệm vậy!" Cổ
Dương noi xong, xung phong lam người đầu tien nhảy xuống khỏi xe.

Lanh Tử Tinh qua chiếc gương nhỏ phia trước thấy sắc mặt Loi Tuấn Vũ rất kho
coi, vội vang liếc nhin rồi cũng nhanh chong theo xuống xe. Anh ta cũng thật
dễ phat hỏa. Trước kia quen anh ta cũng khong phải la cai dạng nay! Thật sự la
nhin người khong thể chỉ nhin tướng mạo. Phải cung ở chung lau thi mới biết
được! Thật la, khong thể hiểu nổi

Cổ Dương quả la một người chồng phụ nữ sẽ rất vui nếu cưới được, tại sieu thị,
anh co rất nhiều kinh nghiệm trong việc chọn lựa thức ăn. Lanh Tử Tinh khong
khỏi phải nhin anh với cặp mắt khac xưa. Noi như vậy luc ở Mỹ, như lời anh đa
noi, anh thực sự la sống cuộc sống một minh, hơn nữa con tự minh nấu ăn đi?

Quả thật la kho co thể tưởng tượng một người đan ong như vậy lại sẽ chịu vao
bếp. Ha ha! Co đột nhien rất muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của anh.

"Cổ Dương, hom nay anh muốn xuống bếp khong?" Nhin anh ro rang mạch lạc gọi
ten đau ra đấy đồ ăn tối nay, Lanh Tử Tinh tran đầy chờ mong hỏi.

Dừng lại, Cổ Dương nửa đua nửa thật noi: "Khong! Con chưa co co gai nao được
nếm qua đồ ăn do anh lam! Anh sẽ chỉ nấu cho một người con gai ăn thoi, ma
người con gai ấy vẫn con chưa co xuất hiện."

"A!" Lanh Tử Tinh cũng khong thấy kho hiểu, người con gai trong lời Cổ Dương
noi, nhất định la vợ của anh rồi. Thật la cảm động nha! Khong nghĩ tới một ten
ca lơ ca phất như anh, vậy ma cũng co những suy nghĩ tinh tế như thế…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #70