Ngày 4 Tháng 1 – Kìm Lòng Không Đậu


Người đăng: Tiêu Nại

Loi Tuấn Vũ đột nhien co một dự cảm. Sự việc ngoai ý muốn nay, chẳng lẽ la do
Trần Hang cố ý sắp xếp?! Đay chinh la cai gọi la "Lắng nghe thanh am của hơi
thở"?

Quả nhien, giọng noi của Trần Hang vang len, con kem theo tiếng thở dốc hổn
hển: "Cac chang trai, co gai! Ah… ngoan, em yeu!" Hiển nhien, ong ta vẫn đang
lam cai chuyện khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai.

"Toi la Trần Hang. Đay chinh la 'Lắng nghe thanh am của hơi thở'. Cac chang
trai, tin tưởng lao Trần toi! Trong bong tối, người đầu tien anh đưa tay nắm
lấy, chinh la canh tay của co gai khiến anh động long! Khong gian nay hoan
toan danh cho cac bạn! Yen tam đi, ở đay rất yen tĩnh, rất an toan! Cac bạn co
thể lam mọi việc cac bạn muốn. Ah… trời ạ, bảo bối Tuyết Nhi, em đẹp qua!"
Trần Hang kim long khong đậu lại phấn chấn run rẩy. Luc nay, mọi người con
nghe được tiếng phụ nữ cười khanh khach. Oạch.

Ông ta noi tiếp: "Ma phong nay được thiết kế hết sức đặc thu, no sẽ theo mức
độ nội tiết phat ra của cac bạn để quyết định phan bổ cường độ anh sang! Cac
chang trai! Phong ca lao Trần toi đen đuốc đa sang trưng rồi! Ha ha ha! Sau
một giờ, cửa sẽ tự động mở ra! Cac bạn lại cang khong cần lo lắng người khac
co thể nghe được. Chuc cac chang trai, co gai chơi thật vui vẻ! Lao Trần đối
với việc khiến cac vị hoảng sợ xin co lời xin lỗi! Ah…"

Tiếng ren rỉ của đan ong va phụ nữ tiếp tục, nhưng dường như đa trở thanh một
bản giao hưởng hoa am.

Lanh Tử Tinh quả thực ngay người! Ôi trời! L co thể xảy ra loại chuyện nay?!
Tất cả sợ hai va bối rối đo chẳng lẽ đều la cố ý sắp xếp hết sao? Trời đất!
Con co nhan tinh nữa hay khong?!

Tức giận khiến co dựa cả người vao tường, khong noi nổi lời nao, thật qua
đang! Lam sao co thể như vậy!

Loi Tuấn Vũ đấm mạnh một cu len vach tường! Con ba no! Anh sớm nen nghĩ ra.
Lam gi co chuyện trung hợp như vậy, căn phong nay con co năm gian phong tối!
Hừ.

Hai người lấy lại binh tĩnh, khong co việc gi lam, cũng khong thể gạt tắt
thanh am chết tiệt của một nam một nữ kia. Ma luc nay, tiếng thở dốc phia tren
dần dần đi đến cao trao…

Mặt Lanh Tử Tinh bắt đầu đỏ len, co đương nhien biết đay la cai loại thanh am
gi. Chan thật giống như trực tiếp thấy Trần Hang cung Tuyết Nhi trinh diễn
ngay tại hiện trường vậy.

"A Hang, ưm, anh tuyệt qua, mau len!" Giọng noi mềm nhũn của Quach Oanh Tuyết
truyền đến, khiến cho Lanh Tử Tinh chấn động. Trời ạ! Co ấy… Co ấy lam sao co
thể noi được ra miệng những lời như vậy?!

Mặc du dưới ngoi but của co, đa từng co vo số cau chuyện được viết ra, trong
đo cac co gai khi lạc giữa đam me cũng khong kiểm soat được bản than minh,
nhưng ngoai cuộc sống thực, một người dịu dang như Tuyết Nhi lại co thể biến
thanh thế nay, khiến trai tim co khong khỏi run rẩy.

Cơ thể căng thẳng dịu xuống, Loi Tuấn Vũ cũng co chut kiềm chế khong được.
Chuyện nay la co ý gi? Khiến cho hai người co nam quả nữ ở trong bong tối buộc
phải nghe tiếng thở dốc cung những lời noi can rỡ như vậy của bọn họ, người
binh thường ai co thể chịu được?!

Với người từng co vo số kinh nghiệm như anh, việc luc nay đang đến giai đoạn
nao hẳn la vo cung biết ro. Tiếng thở hổn hển bắt đầu dồn dập hơn.

Hai tay khoanh chặt trước ngực, tập trung kiềm chế chinh minh.

Nhin về phia Lanh Tử Tinh, anh đột nhien nhin thấy anh mắt của co. Trời ạ! Đa
co một tia sang mỏng manh. Căn phong chết tiệt! Thật đung la co hiệu quả như
lời Trần Hang!

Để lam cho căn phong sang hơn một chut, Loi Tuấn Vũ đơn giản nhắm mắt lại,
cung với am thanh kich tinh nay, bắt đầu tưởng tưởng ra hinh ảnh hiện tại của
Trần Hang.

"A, a, a…" Tren đỉnh đầu truyền xuống tiếng đan ong lien tục het lớn, từng
chut từng chut dồn dập.

Nơi nao đo tren cơ thể Loi Tuấn Vũ khong tự chủ được bắt đầu vo thức thay đổi.
Chậm rai mở mắt ra, anh nhất thời ngay dại! Loi Tuấn Vũ sững sờ nhin Lanh Tử
Tinh co người trong goc phong, hai tay om đầu bịt chặt tai. Bộ dang xấu hổ
cung khiếp đảm thu hết trong đay mắt.

Loi Tuấn Vũ sững sờ nhin Lanh Tử Tinh co người trong goc phong, hai tay om đầu
bịt chặt tai. Bộ dang xấu hổ cung khiếp đảm thu hết trong đay mắt.

Anh bỗng nhien nhớ tới thời khắc minh hon co luc nay, sự ngay ngo của co, sự
mềm mại của co, sự ngọt ngao của co… Yết hầu nơi cổ họng khong khỏi trượt
xuống, anh kim long khong đậu đi về phia co.

Khoảnh khắc chạm vao canh tay Lanh Tử Tinh, anh nhận ra sự kinh hoảng của co,
đoi mắt ngập nước bỗng dưng mở to, tựa hồ mang theo ý hỏi cung ngượng ngung.
Trước đay sao anh lại khong phat hiện ra, dưới anh sang mong lung, đoi mắt co
lại đẹp đến thế.

"Tuấn Vũ…" Lanh Tử Tinh kinh ngạc, sao ngay cả giọng noi của minh lại cũng
giống như tiếng ngam nga?

Loi Tuấn Vũ anh tuấn nở nụ cười, nhẹ nhang cui người xuống, đưa tay nang cằm
co, một lần nữa phủ len đoi moi đang run rẩy.

Nhẹ nhang va dịu dang, anh cẩn thận liếm qua canh moi. Đoạt lấy hơi thở của
co, sự ngọt ngao, mềm mại kia lập tức khiến cả cơ thể anh bung nổ rung động.

Lanh Tử Tinh đong cứng, khong dam nhuc nhich. Anh lại hon co! Trong một ngay
hai lần bị hon, đều la anh, người chồng tren danh nghĩa của co!

Anh đẹp trai, anh tuấn đến rối tinh rối mu, hơi thở nam tinh của anh khiến co
căn bản mất hết khả năng tự hỏi. Co tự nhận bản than minh khong phải loại con
gai hao sắc, nhưng thời khắc đối mặt với hơi thở của anh đanh up lại, co chỉ
con thấy trai tim như chu nai con nhảy loạn, toan bộ cơ thể nhất thời te dại
khiến co co một cảm giac vo cung xa lạ.

Trời ạ! Sự ngay ngo va vụng về của co khiến cho mọi tế bao tren người Loi Tuấn
Vũ đều keu gao muốn banh trướng. Anh chưa bao giờ biết moi một người con gai
lại co thể ngọt như thế. Giống như miếng trai cay chin mọng, nếm qu thấy ram
rap, ngon ngọt, khi mut vao con co thể cảm thấy dư vị ngọt lanh.

Loi Tuấn Vũ khong kim được đẩy nụ hon cang sau hơn. Anh om chặt co, keo co sat
vao trước người minh, cơ thể rắn chắc bao quanh da thịt co, cảm giac trơn mềm
kia khiến anh cang them xuc động.

Tiếp theo, ho hấp dồn dập la điều tất yếu! Ma anh sang cũng liền thực như lời
Trần Hang noi, phối hợp theo nụ hon của hai người, dần dần trở nen sang ro hơn
rất nhiều.

Nụ hon của Loi Tuấn Vũ như bức thiết, đi dần xuống tới xương quai xanh của co,
cảm giac tiếp xuc với lan da non mềm lam anh khong khỏi say me. Cung với sự
run rẩy của co, đoi moi Loi Tuấn Vũ hướng về phia nụ hoa đang bị bao chặt
trong chiếc ao tắm.

Trong phut chốc, Lanh Tử Tinh cả người giống như bị điện giật. Co giật minh
tỉnh tao! Hai người họ đang lam cai gi?! Mặc du họ đung la vợ chồng, nhưng
giữa họ lam gi co tinh yeu?! Trời ạ! Ý chi nghị lực của đan ong va phụ nữ đều
trở thanh hư khong hết sao?! Một khong gian kin mit, vai tiếng thở dốc va
tiếng ren rỉ, chỉ như vậy đa hoan toan đanh tan lý tri của họ?

"Khong!" Lanh Tử Tinh đột nhien cự tuyệt. Ngực co phập phồng dữ dội khiến
người ta liếc qua một cai đa co thể nhin ra tam trạng mất binh tĩnh nơi co.

Loi Tuấn Vũ đắm chim trong thế giới rieng của minh, ham muốn lấn at, vẫn con
chưa khoi phục lại tinh thần. Moi va lưỡi anh vẫn như cũ lưu luyến tren cơ thể
co, ngay cả ban tay to cũng khong tự chủ được lần xuống dưới bộ đồ bơi.

Lanh Tử Tinh dung sức đẩy mạnh người anh, hai tay vong chặt om trước ngực
minh, một lần nữa kien quyết noi: "Khong! Toi noi la khong!"

Khong để ý đến phia tren đầu truyền xuống một tiếng lại một tiếng ren rỉ, một
tiếng lại một tiếng keu thet, Lanh Tử Tinh luc nay đa hoan toan tỉnh tao!

Trong anh sang mờ ảo, Loi Tuấn Vũ thấy được vẻ mặt lạnh băng va biểu tinh kien
định của co, nhay mắt bừng tỉnh!

Anh đang lam gi?! Sao anh lại co thể đối xử như vậy với Tử Tinh?! Chết tiệt!
Tử Tinh khong phải loại phụ nữ ấy! Co ấy chẳng qua la vợ tren danh nghĩa của
anh ma thoi, giữa họ chỉ co bản hợp đồng thời hạn một năm! Vậy ma anh lại kem
cỏi đến mức chỉ vi vai tiếng ren rỉ đa khong kiềm chế được? C

"Xin lỗi em, Tử Tinh, toi… co chut kim long khong đậu." Loi Tuấn Vũ ăn ngay
noi thật, cũng hơi co chut xấu hổ.

"Khong… việc gi. Sau nay… Đừng như vậy nữa!" Lanh Tử Tinh cui đầu, khong được
tự nhien đưa tay ven hai sợi toc vao ben tai. Nhớ lại hinh ảnh vừa mới xảy ra,
chinh co cũng khong biết xấu hổ tận hưởng nụ hon của anh.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #67