Ngày 4 Tháng 1 – Tuyệt Vọng


Người đăng: Tiêu Nại

Thế nhưng, ngay đung luc Quach Oanh Tuyết đang định len tiếng, đen trong phong
đột nhien phụt tắt! Nhất thời toan bộ căn phong đều một mảnh tối đen.

Mấy co gai khong kim được phat ra tiếng het choi tai. Chưa đợi mọi người tự
hỏi, toan bộ mặt đất liền bắt đầu rung chuyển dữ dội, tựa như đang co động
đất!

"Động đất! Chạy mau!" Cổ Dương ho lớn. Cac co gai het choi tai rất loạn, anh
khong thể khong nang cao am lượng.

Lanh Tử Hien lập tức nhảy đến gần cửa. Tuy rằng rất tối, nhưng anh vẫn con nhớ
ro khoảng cach tới cửa. Đang muốn mở cửa phong, chợt phat hiện cảnh cửa nay
căn bản khong thể mở được, cho du anh đa dung chan ra sức đạp.

Rung động ngay cang mạnh hơn.

Loi Tuấn Vũ ổn định cơ thể, lập tức liền nghĩ tới Lanh Tử Tinh. Theo tri nhớ
nhin về hướng chỗ co đang đứng. Chết tiệt! Mẹ no chứ, cai gi cũng khong nhin
thấy!

Ngay khi đo, tiếng của Trần Hang vang len: "Nhanh! Cac chang trai, mau mang
người phụ nữ của minh trốn vao mấy căn phong tối ben cạnh vach tường! Trong đo
khong gian nhỏ! Phải thật nhanh len! Căn phong nay co năm gian phong tối!"

Luc nay, Lanh Tử Tinh đang nắm chặt chiếc ghế ngồi, trong nhay mắt phat hiện
co bốn canh tay tum lấy minh! Sau đo, co nghe thấy một giọng noi của đan ong
quen thuộc vang len, dường như lo lắng: "Tử Tinh giao cho toi! Cac cậu chu ý
mấy co gai con lại!"

Ba canh tay sau một khắc dừng lại, liền dứt khoat buong ra. Lanh Tử Tinh đột
nhien phat hiện một cơ thể ấm ap tới gần minh…

La Tuấn Vũ! Sự sợ hai của Lanh Tử Tinh bỗng nhien giảm đi rất nhiều. Thời điểm
một canh tay mạnh mẽ om lấy co, trong long Lanh Tử Tinh vo cung lay động, co
một loại cảm giac được bảo vệ, giống như giữa luc tuyệt vọng chợt bắt được một
chiếc phao cứu sinh.

Trong bong tối bất cứ thứ gi cũng khong nhin thấy, chỉ co thể cảm nhận được
sức mạnh của người đan ong ben cạnh cung hơi thở gấp nặng nhọc, con co tiếng
noi lo lắng cất len an ủi: "Tử Tinh, khong sao đau! Co toi ở đay!" Oạch.

Loi Tuấn Vũ dựa vao sự quan sat luc vừa mới tiến vao phong, nhanh chong di
chuyển đến sat tường, theo cảm giac chạm đến một chiếc tay cầm, dung sức đẩy.
Quả nhien co một khong gian khac.

"Mau len! Bam sat toi!" Loi Tuấn Vũ ghe vao ben tai Lanh Tử Tinh noi, ý bảo co
theo chặt minh, om lấy co đi vao khong gian nay.

Ngay thời khắc tiến vao căn phong kia, rung động đột nhien ngừng lại. Nhưng
canh cửa cũng bỗng "sầm" một tiếng đong sập lại, du đẩy thế nao cũng khong thể
mở ra, giống như la co một cơ quan quỷ dị gi đo.

Loi Tuấn Vũ lập tức liền lấy tay va chan để đo đạc kich thước của khong gian
nay, nhanh chong nhận ra rằng căn phong nay ước chừng chỉ rộng khoảng hai met
vuong. Theo cảm giac mềm mại ở dưới chan truyền len, hinh như la thảm. Thật
khong biết Trần Hang thiết kế một căn phong như vậy la co dụng ý gi đay?!

Cảm nhận được người con gai trong long minh đang run run, Loi Tuấn Vũ lập tức
om chặt co, dịu dang an ủi: "Tử Tinh, khong phải sợ! Co toi ở đay, khong co
việc gi đau!"

Lanh Tử Tinh tựa đầu vao hom vai Loi Tuấn Vũ, nhẹ nhang gật gật đầu. Co biết
rằng mặc du giữa bọn họ khong hề co tinh yeu, nhưng trong hoan cảnh nguy cấp,
anh vẫn sẽ như vậy khong chut do dự bảo vệ minh! Tựa như co cảm thấy hoan toan
tin tưởng anh.

Phụ nữ trời sinh đa la phai yếu. Trong thời khắc nay, co cảm nhận được sự kien
cường, dũng khi "đỉnh thien lập địa" của người đan ong ben cạnh.

Loi Tuấn Vũ om chặt lấy cơ thể Lanh Tử Tinh, giống như hai người đang dựa vao
nhau, cung chờ đợi nảy sinh hy vọng.

Anh lại muốn quay qua xem xet canh cửa đi vao kia co thể mở ra được nữa h vừa
định di chuyển, liền phat hiện co gai trong long minh co rum lại một chut,
giống như bị hanh động của anh lam cho sợ hai.

Vi vậy, anh nhẹ nhang noi: "Đừng sợ, để toi đi xem canh cửa kia, xem chung ta
co thể ra được ngoai hay khong!"

Anh nhẹ nhang noi: "Đừng sợ, để toi đi xem canh cửa kia, xem chung ta co thể
ra được ngoai hay khong!"

Lanh Tử Tinh vội vang tach khỏi người anh, đột nhien mới phat hiện do minh
căng thẳng va sợ hai qua, nen đa bam anh rất chặt.

Tuy nhien canh cửa kia, cho du Loi Tuấn Vũ co loi keo thế nao, ra sức đa rồi
đẩy, nhưng vẫn khong hề nhuc nhich! Anh đập cửa thật mạnh, gọi lớn: "Co ai
khong? Cổ? Hien? Trần Hang? Co ai khong?"

Ngoại trừ nghe thấy tiếng het của chinh minh trong bong tối ra, khong co bất
cứ một am thanh nao khac nữa. Hiệu quả cach am của căn phong nay quả thật đang
kinh ngạc.

Lanh Tử Tinh mệt mỏi dựa vao vach tường, bong tối lam co vo cung sợ hai. Chỗ
nay một chut anh sang cũng khong co, cho du la anh mắt của đối phương co cũng
khong thể nhin thấy.

Đột nhien chạm vao một chiếc nut nổi len tren tường, đập vao đầu vai của co.
Co lập tức gọi: "Tuấn Vũ, anh xem tren tường co cai nut gi nay?"

Co khong dam tự minh xem xet, chỉ co thể nghĩ tới Loi Tuấn Vũ.

Loi Tuấn Vũ lập tức đi đến ben người co, trong bong tối quờ quạng, chạm vao
canh tay co đang chỉ, theo hướng tay co vươn ra, sờ len vach tường. Rất nhanh
anh tim được một chiếc nut tựa hồ như la cong tắc đen.

Trầm tư vai giay, anh noi: "La cai cong tắc đen."

Lanh Tử Tinh mừng rỡ: "Tuấn Vũ, vậy thi bật no len!" Liền đưa tay ra muốn bật
len.

Loi Tuấn Vũ lập tức bắt lấy tay co: "Khong nen! Vừa xong toan bộ hệ thống đều
đa bị mất điện, bay giờ co bật len cũng khong mang lại lợi ich gi, ngược lại
con co khả năng sẽ gay ra phiền toai khong cần thiết!"

Nhận thấy được sự thất vọng của co gai trước mặt, Loi Tuấn Vũ nhẹ nhang keo co
sat vao người minh, hai người dựa vao vach tường, từ từ ngồi xuống

Yen tĩnh, cả hai đều khong noi chuyện. Yen tĩnh đến độ co thể nghe được tiếng
hit thở của đối phương.

Luc nay, Lanh Tử Tinh mới phat hiện da thịt hai người nhiều chỗ đang dinh sat
vao nhau. Hơi thở nam tinh của anh ở ngay phia tren đầu minh, dần dần vay
quanh, bao phủ cả người co.

Đột nhien trong đầu lướt qua hinh ảnh luc nay hai người bọn họ vừa mới hon
nhau, khuon mặt co nong bừng, cả người khong khỏi hơi run run, long tơ lập tức
đều dựng đứng hết len.

Tren đầu, một thanh am nhỏ giọng hỏi: "Lam sao vậy?"

Lanh Tử Tinh chỉ lắc lắc đầu, khong noi gi. Co cắn chặt canh moi. Tại sao co
thể như vậy chứ?! Trong tinh thế nguy cấp nay, vậy ma co lại con nghĩ đến
những chuyện như vậy! Đầu oc co phải bị chập mạch rồi khong?

Tiếp theo vẫn la im lặng.

"Tuấn Vũ, anh bảo chung ta co thể đi ra ngoai được khong?" Lanh Tử Tinh nhỏ
giọng hỏi. Co đột nhien co chut binh tĩnh. Tim dần dần khong con đập nhanh
nữa.

"Ngốc! Đương nhien rồi!" Loi Tuấn Vũ tự tin len tiếng đảm bảo. Tuy vậy, tren
thực tế trong long anh cũng khong dam nắm chắc, nội tam khong khỏi cang them
non nong.

Khong được, khong thể cứ ngồi đay chờ chết! Loi Tuấn Vũ lần theo vach tường,
muốn sờ xem co thể tim ra cong cụ hữu ich gi khong. Nếu co, anh co thể dung no
để pha cửa.

Đột nhien, một tiếng thở dốc nặng nề truyền đến, dường như la tiếng thở hổn
hển của đan ong. Từ phia tren đầu truyền xuống!

Lanh Tử Tinh kinh ngạc, la ai?! Trong phong nay con co người nao khac sao?
"Tuấn Vũ? La anh a?" Sao co lại cảm thấy am thanh nay hinh như la từ phong ben
tren vọng xuống, sợ tới mức khuon mặt nhất thời trắng bệch.

Loi Tuấn Vũ cũng nghe thấy. "Ai?!" Anh quat to! Nhanh chong trở lại ben cạnh
Lanh Tử Tinh, đẩy co ra phia sau, dung chinh cơ thể minh để che chắn. Ngước
len đỉnh trần nha tối đen, hy vọng co thể nhin thấy gi đo, nhưng tất cả chỉ
toan một mau đen, cai gi cũng khong nhin thấy.

Sau đo, la tiếng thở dốc của p tựa hồ con kem theo tiếng ngan nga. m thanh của
hai người cung đan xen vao nhau, cang ngay cang dồn dập, cang ngay cang vang
dội.

"Ai? Ai ở tren đo?" Loi Tuấn Vũ khong khỏi khong nhiu chặt may. Loại am thanh
dồn dập ma giao hoa nay, anh rất quen thuộc! Ro rang la tiếng đan ong va phụ
nữ tại khuc dạo đầu hoan ai.

Loi Tuấn Vũ đột nhien co một dự cảm. Sự việc ngoai ý muốn nay, chẳng lẽ la do
Trần Hang cố ý sắp xếp?! Đay chinh la cai gọi la "Lắng nghe thanh am của hơi
thở"?


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #66