Ngày 2 Tháng 1 – Đồ Nghề


Người đăng: Tiêu Nại

Ngược lại, Cổ Dương khong nin được cười, noi: "Ha ha, Tử Tinh, em khong sao
chứ?"

Lanh Tử Tinh nở nụ cười yếu ớt: "Khong sao, khong co việc gi… Kiều Nhi tiểu
thư, co ấy…"

"La toi bảo co ta đi!" Loi Tuấn Vũ đột nhien giải thich.

A? Anh ta bảo co ấy đi? Co ý gi vậy? Ánh mắt hồ nghi nhin Loi Tuấn Vũ cung Cổ
Dương ở tren giường, đảo qua đảo lại giữa hai người! Lam sao thế? Cai nhau a?
Chia tay? Ai da! Lien quan gi đến co đau!

Lanh Tử Tinh bỗng nhien nhớ tới chinh minh bị nga vẫn con ngồi dưới đất, vội
vang chống tay muốn đứng dậy. Độ

t ngột dừng lại, tren tay co co cai gi đo dinh dinh, lam cho co khong khỏi
kinh ngạc nhướn may. Theo anh mắt cứng ngắc của co, hai người đan ong cũng
nhin về phia tay co!

Shit!

Cổ Dương nhin trừng trừng, oi trời! Cai kia la… Co ấy thật đung la ong ba ong
tổ! Khuon mặt mau đồng khong khỏi lại nhuộm them một chut đỏ nữa!

Lanh Tử Tinh sau một giay liền nhận ra vật đang dinh dinh ở tay minh. Chinh la
cai "thứ kia"! Một cảm giac buồn non lập tức liền nhảy len đến tận cổ họng!
Biến thai! Vậy ma vẫn con hơi ấm nữa chứ! Co ap chế tức giận, than minh run
run đứng len, ban tay căn bản la con khong dam khep lại. Đoi mắt khinh thường
bất ngờ bắn về phia Loi Tuấn Vũ, nhin anh giống như la quai vật, sau đo giọng
noi khong chut sợ hai tuon ra: "Tuấn Vũ, về sau để ý kỹ "đồ nghề"[1] của anh,
đừng để cho bọn chung "chạy" lung tung!"

Dứt lời, Lanh Tử Tinh dung ban tay kia khong bị dinh bẩn "nay nọ", dứt khoat
mở canh cửa ra, lập tức biến mất!

"Ha ha, ha ha!" Trong phong nổ ra trang cười ầm ĩ! Con co tiếng chửi của một
người đan ong nao đo.

"Vũ, về sau để ý kỹ "đồ nghề" của cậu, hả?" Cổ Dương học theo giọng điệu quai
gở của Lanh Tử Tinh, treu chọc noi.

"Cậu im đi!" Mặt Loi Tuấn Vũ đen si! Đồ nghề? Mệt co co thể nghĩ ra! Lại noi,
anh trừng mắt nhin cai ten vui sướng khi thấy người gặp họa kia, la kiệt tac
của cậu ta đấy

"Cổ? Nếu toi khong co mất tri nhớ, thi hinh như cai vật ghe tởm khiến người
nao đo buồn non kia la từ than thể của cậu lấy ra đấy?" Loi Tuấn Vũ nghiến
răng nghiến lợi noi. Vừa rồi ro rang anh la người phải chịu oan. Khong biết
như thế nao, chinh la anh phải nen giận một hồi. Co điều anh cũng khong nghĩ
muốn giải thich gi, loại chuyện nay anh khong cần thiết phải giải thich với co
gai nhỏ kia. Huống chi, anh cũng sử dụng cai vật ấy. Phỏng chừng về sau cũng
co thể bị co phat hiện vao luc nao đấy. Luc nay cai của Cổ xem như la kinh
nghiệm cho co đi!

"Vũ? Đay la phong của cậu. Minh khong thừa nhận. Tử Tinh của cậu lam sao lại
nghĩ tới len đầu minh được? Ha ha ha!" Cổ Dương ngang ngược cười ầm ĩ, con cố
tinh vặn than người duỗi cai lưng mỏi, lắc đầu noi: "Vũ? Minh thực sự nghi ngờ
gu thẩm mỹ của cậu! Loại phụ nữ khong biết liem sỉ như Kiều Nhi sao ma cậu
cũng nhin được?! Ma minh noi cho cậu biết: của co ta la đồ giả đấy!" Cổ Dương
lam một cử chỉ phong đại ở trước ngực: "Cậu tung hoanh tinh trường nhiều năm
như vậy, cảm giac thật hay khong thật ma khong phat hiện ra a? Minh suýt chut
nữa thi oi ra luon! Nếu khong phải co ta bam riết cầu xin minh khong buong,
cậu nghĩ la "đồ nghề" của minh va cậu co thể tuy tiện để ai nhin thấy cũng
được sao?"

Sắc mặt Loi Tuấn Vũ tối sầm, con chờ cậu ta noi cho minh? Anh sao ma lại khong
biết ngực của co ta đa bơm them nay nọ chứ, chẳng qua anh chỉ để ý cảm giac
luc om trong tay, con co ta lam gi thi mặc kệ! Ten tiểu tử nay đa được lợi rồi
con khoe mẽ!

"Tiểu tử cậu chan sống rồi co phải khong?!" Loi Tuấn Vũ nheo mắt nguy hiểm,
khi thế cả người như muốn băm vằm Cổ Dương thanh trăm mảnh!

"Ha ha ha! Sớm biết rằng hương vị của co ta buồn non như thế, minh co khi tha
ăn luon Tử Tinh của cậu con hơn!" Cổ Dương cười ha ha, nhanh chong theo canh
cửa thong đi vao phong Lanh Tử Tinh, để lại Loi Tuấn Vũ với vẻ mặt căm phẫn.

Shit! Loi Tuấn Vũ chửi ra tiếng. Ăn luon Tử Tinh? Nghĩ đến điều đo, anh lập
tức rung minh. Cai dang người kia lam thế nao co thể khơi len dục vọng chứ?!
Hừ! Cổ chết tiệt! Quen đi, anh lại đổi bạn giường khac la được. Đột nhien,
nhin thấy cai vật ghe tởm kia tren mặt đất, một tiếng het rống len: "Cổ
Dương!!! Quay lại mang "đồ nghề" của cậu đi ngay!"

[1] "Đồ nghề": Chinh xac trong nguyen gốc thi chị Tinh gọi cai "vật kia" la 孩
子 (hai tử; nhi đồng; trẻ em; trẻ con; con nit; em be; bọn nhỏ). Trong convert
dịch ra la "bọn nhỏ". Luc đầu minh định sử dụng từ "hai tử" hoặc "tiểu đệ",
nhưng nghĩ đi nghĩ lại thi khong thấy thuần Việt lắm, vi vậy minh quyết định
đổi lại thanh "đồ nghề". Tuy rằng về từ thi khong hoan toan chinh xac, nhưng
minh nghĩ về nghĩa tổng thể thi khong thay đổi, ma sắc thai biểu cảm thi lại
thuần Việt & thu vị hơn! :D


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #42