Cô Gái Của Hắn?


Người đăng: Tiêu Nại

"Nghĩ gi vậy!" Loi Tuấn Vũ nheo nheo mũi co, bất đắc dĩ thở dai, "Tử Tinh a,
co thể để ong xa của em hưởng thụ một chut cảm giac bị động được khong. Để anh
biết em yeu anh nhiều bao nhieu?!"

Bất đắc dĩ, ban tay to lớn lại một lần nữa cởi bỏ từng cuc ao trước ngực co,
sau đo la ao ngực, rất nhanh liền cởi bỏ khỏi người co…

Dưới anh trăng mờ ảo, dang người như ẩn như hiện, nhin đến mức hắn nỉ non ra
tiếng: "Trời ơi! Em thật đẹp!"

Vươn đầu tới, hai tay Loi Tuấn Vũ đỡ lấy eo co, eo co lại gần, ngậm lấy ngực
co, bắt đầu nhấm nhap…

Lanh Tử Tinh mơ mơ mang mang mang về đến nha, len đến giường, vẫn tiếp tục
tinh nồng ý đượm. Co từng đợt thở hổn hển, buong thả nhiệt tinh của minh, phối
hợp với Loi Tuấn Vũ, khiến hắn kim long khong đậu ma gầm len, con co cũng chưa
bao giờ thỏa man đến vậy…

Quả nhien, phụ nữ cũng giống đan ong, cũng co nhu cầu, cũng co luc muốn khong
ngừng…

Loi Tuấn Vũ sức cung lực kiệt, dường như la xụi lơ ở ben sườn co, thanh am
khan khan vang len: "Thế nao? Đa no chưa?"

Lanh Tử Tinh lấy tay che mắt, khong nhin hắn, xoay tấm lưng trơn mịn về phia
hắn, nhỏ giọng thi thầm: "Anh cũng mệt rồi, mau ngủ đi."

Nhấc canh tay mềm mại len, Loi Tuấn Vũ keo chăn mỏng, đắp len thắt lưng Lanh
Tử Tinh, sau đo mỉm cười rất nhanh chim vao giấc ngủ!

Lanh Tử Tinh chậm rai ngồi dậy, nhin khuon mặt say ngủ của hắn, nhẹ nhang xoa
xoa mi tam hắn, hắn ngủ mơ nỉ non một hồi, giống như cảm nhận được xuc cảm mềm
mại kia la đến từ co, tiếp tục ngủ say.

Hắn yeu co, co biết. Chỉ bằng một hồi yeu đương cuồng nhiệt vừa nay của hắn,
co biết nỗi lo lắng trong thời gian ngắn ngủi nay của co đều la dư thừa! Hơn
mười ngay nay, co lẽ hắn "đoi" khong nhẹ, nếu khong đa ngần nay tuổi, sao co
thể cuồng nhiệt đến mức nay?

Kỳ thật, hắn đa rất mệt rồi, nhưng vi để co co thể len đến cao trao, hắn cố
nen dục vọng từng đợt tiến cong, Lanh Tử Tinh luc nay thật sự vo cung xấu hổ.
Từng tế bao trong cơ thể luc nay đều rất thich thu, noi cho co biết, co rất
thỏa man.

Ha ha, nhẹ nhang vuốt ve đầu may hắn, giup hắn giảm bớt mệt nhọc trong giấc
ngủ.

"Reng" một tiếng, di động của hắn vang len.

Lanh Tử Tinh nhin hắn đang ngủ say, nhoai người qua, cầm lấy di động, la một
day số xa lạ, khong lưu ten.

Nhin từng tiếng chuong vang len, Lanh Tử Tinh mau thuẫn một hồi, thay hắn nghe
may, hay la mặc kệ? Co khong khỏi nhiu may nhin di động của Loi Tuấn Vũ.

Đột nhien, ma xui quỷ khiến thế nao co liền nut nghe, nin thở, thần bi khong
noi cau nao.

Đối phương vừa mở miệng, tim Lanh Tử Tinh như lạnh đi một nửa.

"Alo? Loi? La toi, anh co thể đến với toi khong? Toi sợ…" Giọng noi dịu dang
nay khiến cho tam tinh tốt của Lanh Tử Tinh tan biến thanh may khoi!

Co vội nhin về phia Loi Tuấn Vũ, la ai đa khuya thế nay con gọi điện thoại cho
hắn? La ai muốn hắn đến ở cung?

Khong khong khong, phải binh tĩnh! Co lẽ co co gai nao đo cố ý, co phải tin
tưởng hắn, khong phải sao?

Đe nen song cuộn trong long, Lanh Tử Tinh binh tĩnh xuống giường, ra khỏi
phong, sau đo nhẹ nhang noi: "Xin lỗi, tiểu thư, chồng toi ngủ rồi. Co chuyện
gi, ban ngay co gọi lại nhe!"

Khong hề vội vang cup điện thoại, Lanh Tử Tinh biết đối phương nghe thấy giọng
co nhất định rất hoảng sợ. Nhưng, trong đầu co cũng xoay vong vong nhanh
chong. Đa khuya thế nay, một co gai gọi điện thoại cho một người đan ong đa
kết hon, chẳng lẽ khong tinh đến kịch bản co thể sẽ bị phu nhan nha người ta
nghe được sao? Co, hẳn la co chứ!

"Ồ… co la…" Đối phương ngập ngừng một chut, lập tức lịch sự hỏi.

Kẻ ngốc cũng biết co la ai.

"Toi la vợ anh ấy, xin hỏi tiểu thư la?" Lanh Tử Tinh lẳng lặng chờ. Luc nay,
co cố ý dung ngữ khi nhẹ nhang, hoan toan tương phản với tam trạng đe nen của
co.

"Ồ, chao co. Xin lỗi, đa muộn thế nay con quấy rầy co. Toi la bạn của anh ấy.
Hom nay toi nằm viện, Loi… tổng đưa toi đến bệnh viện. Co co thể giup toi nhắn
với anh ấy một tiếng khong?" Giọng đối phương hoảng hốt như một chu cừu vo
tội.

Lanh Tử Tinh đột nhien cảm thấy minh nen noi gi đo, vi thế co cười vo cung dịu
dang, noi: "Nhắn gi? Nhắn với người đan ong của toi, co một tiểu thư ba giờ
sang gọi điện thoại cho anh ấy, noi nhớ anh ấy, muốn anh ấy đến ở cung?"

Đối phương vừa nghe, trầm mặc thật lau, yếu ớt noi: "Khong phải la ý nay. Co
chỉ cần noi với anh ấy la toi sợ hai

Lanh Tử Tinh lạnh lung noi: "Co cho rằng toi sẽ nhắn lại giup co sao?"

Ngữ khi của đối phương cũng khong yếu ớt như trước nữa, dường như kem theo tức
giận noi: "Co co nhắn lại hay khong cũng khong co bất kỳ ảnh hưởng gi đến quan
hệ của chung toi. Hy vọng cuộc điện thoại nay khong mang lại tam trạng xấu cho
co. Hẹn gặp lại."

Lanh Tử Tinh nhin chằm chằm di động của Loi Tuấn Vũ, khong khỏi cười nhạo ra
tiếng.

Ngang nhien khieu khich phải khong? Con gai bay giờ đều đien hết rồi!

Co điều, nghĩ đến co ta noi hom nay Loi Tuấn Vũ đưa co ta đi bệnh viện, Lanh
Tử Tinh trong long lại hoang mang. Nỗi nghi ngờ lại một lần nữa nổi len. Co
gai nay la ai? Mặc du đa tự nhắc nhở minh khong được để co ta lam ảnh hưởng
đến cảm xuc, nhưng vẫn khong nhịn được to mo.

Quay trở lại giường, nhin khuon mặt đang ngủ say của Loi Tuấn Vũ, Lanh Tử Tinh
vẫn từ bỏ ý tưởng gọi hắn dậy để chất vấn.

Giữa vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau khong phải sao? Vi thế, co liền xoa ghi
chep cuộc gọi của co gai nay đi! Chui vao trong long hắn, đi ngủ.

Buổi sang Loi Tuấn Vũ tỉnh dậy rất muộn, chuyện cong ty, Lanh Tử Tinh đa thay
hắn gọi điện thoại, để thư ký Lý đi thu xếp. Con co, đa sớm lam xong bữa sang,
chỉ chờ hắn ngủ dậy.

Tam giờ rưỡi sang, di động của hắn lại vang len.

Lanh Tử Tinh vừa nhin, cai đuoi số kia đa ghi sau ở trong long co. Mặc du đa
xoa đi, nhưng co vẫn rất dễ dang nhớ ra.

Thuần thục nghe may, lần nay co khong hề do dự.

"Loi? Anh đang ở đau? Co thể đến với toi khong?" Vẫn la co gai kia, giọng noi
dịu dang, như giọt sương tren la sen thang sau, mềm như tơ.

Lanh Tử Tinh hừ lạnh một tiếng, noi: "Xin lỗi, tiểu thư, chồng toi vẫn chưa
ngủ dậy. Co cần toi gọi anh ấy dậy khong?"

Đối phương nhất thời ngay ra. Giống như rất khong muốn nghe được những lời mờ
am nay.

"Vậy toi chờ anh ấy tỉnh dậy sẽ gọi lại!" Ngữ khi rất mất mat, nhưng rất kien
quyết.

Lanh Tử Tinh khong khỏi đảo trắng mắt, thật sự con co kiểu khong biết liem sỉ
như vậy. Chợt cui đầu nhin vao mắt Loi Tuấn Vũ, lạnh lung noi: "Khong cần đau!
Anh ấy tỉnh rồi."

Sau đo, dường như giận dỗi, Lanh Tử Tinh chuyển di động cho Loi Tuấn Vũ, dịu
dang cười: "Ông xa, co gai của anh gọi tới, hinh như co việc gi gấp, đay la
lần thứ hai rồi!"

Loi Tuấn Vũ vừa nghe, liền nhiu may. Vừa mới ngủ dậy, chưa kịp duỗi thắt lưng,
đa được trinh diễn một man nay! Hơn nữa, ba xa của hắn con đầy ghen tuong,
chắc la hiểu lầm cai gi rồi.

De dặt nhận lấy di động, Loi Tuấn Vũ noi: "Alo?"

Vừa nghe thấy giọng đối phương, mặt Loi Tuấn Vũ lập tức biến sắc, dường như la
nghiến răng nghiến lợi quat: "Ai cho co gọi điện thoại tới?!"

Lanh Tử Tinh cũng khong khỏi ngay người sửng sốt…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #356