Đêm Mưa Đó


Người đăng: Tiêu Nại

Vừa nghe thấy giọng đối phương, mặt Loi Tuấn Vũ lập tức biến sắc, dường như la
nghiến răng nghiến lợi quat: "Ai cho co gọi điện thoại tới?!"

Lanh Tử Tinh cũng khong khỏi ngay người sửng sốt…

Loi Tuấn Vũ nhanh chong cup điện thoại, nhiu chặt may tỏ ra khong kien nhẫn,
dường như chut tam tinh tốt luc mới ngủ dậy đa hoan toan biến mất.

"Tuấn Vũ, sao lại noi năng với người ta như vậy?" vội ngước mắt nhin co, anh
mắt tim kiếm sau xa nhin co mấy giay, noi: "La em cố ý?"

"Cai gi?" Lanh Tử Tinh co chut xấu hổ, quẫn bach cui đầu, ne tranh anh mắt
hắn.

Loi Tuấn Vũ liền nang cằm co len, để co co thể nhin vao mắt hắn: "Em thong
minh băng tuyết như vậy, chẳng lẽ sẽ khong biết? Co ấy đa noi gi với em?"

Lanh Tử Tinh muốn gạt tay hắn ra, lại bất đắc dĩ bị hắn nắm cang chặt, co vội
vang ứng pho: "Co ấy … co thể noi gi chứ, chỉ noi la muốn tim anh."

Trong long đa hoan toan rối loạn. Từ ngữ khi vừa nay của Loi Tuấn Vũ, co dường
như co thể nghe ra chut gi đo. Co gai co thể khiến hắn tức giận, chắc la co
quan hệ khong tầm thường với hắn. Cai từ "co ấy" hắn noi thật than thiết,
trong long co khong khỏi trầm xuống.

"Đang nghĩ cai gi?" Loi Tuấn Vũ nheo mắt ap sat mặt co.

Đột nhien nhin thấy đoi mắt phong đại, Lanh Tử Tinh giật nảy minh, co vội vang
đẩy hắn ra, giận dỗi noi: "Khong nghĩ gi cả, dậy ăn cơm thoi! Nguội hết rồi."

Ban tay nang cằm co vẫn khong buong ra, tay kia thi nắm chặt lấy bả vai co,
giọng noi co chut khong vui: "Em muốn biết cai gi, bay giờ hỏi đi, anh co thể
giải thich."

Cau noi nay của hắn một chut lo lắng cũng khong co. Lanh Tử Tinh đột nhien co
chut phiền toai, co đẩy mạnh tay hắn ra: "Em khong muốn nghe." Lach qua hắn,
đứng dậy xuống giường.

Đi chưa được mấy bước, canh tay liền bị hắn nắm chặt.

"Buong tay!" Giận dỗi ro rang.

"Giận rồi?" Trong giọng noi của Loi Tuấn Vũ dường như co chut vui thich.

Lanh Tử Tinh liền cảm thấy cang them tức giận, nhịn khong được nang cao am
lượng: "Loi Tuấn Vũ, xin anh buong tay!"

Than thể ấm nong ap sat sống lưng co, bao bọc lấy than thể co. Hắn đang trần
như nhộng, nhưng lại khong hề tho tục, ma la rất gợi cảm.

Đầ linh hoạt treu đua vanh tai co, con chan thanh mang theo ý cười noi: "Ghen
rồi?"

Hắn cang treu chọc như vậy co cang cảm thấy bực bội! Hắn khong giải thich,
chẳng lẽ cũng khong cho phep co nghi ngờ sao?

"Vi sao em phải ghen? Em co gi cần phải ghen?! Anh chẳng qua chỉ la cung người
ta đi bệnh viện, người ta chẳng qua chỉ la buổi tối gọi điện thoại noi nhớ
anh, sợ hai, muốn anh đến ở ben cạnh! Nếu la ban ngay gọi tới, co lẽ em cũng
khong nhận được. Đo đều la chuyện của anh, khong lien quan đến em!"

"Xi", Loi Tuấn Vũ lại con bật cười, than thể rung rung khiến than thể co cũng
rung len theo.

"Em rốt cục cũng co chut để ý đến anh rồi!" Loi Tuấn Vũ cười đến đắc ý, giống
như hanh động nay của Lanh Tử Tinh la vo cung ngay thơ.

"Ăn cơm thoi!" Dứt lời, Lanh Tử Tinh đẩy người hắn ra, đi ra ngoai.

"Tử Tử đau?" Loi Tuấn Vũ cung đi xuống lầu về phia nha ăn, cũng khong giải
thich them, ma la hỏi con trai ở đau.

Lanh Tử Tinh lạnh mặt, noi với hắn Tử Tử sang sớm đa đến trường rồi.

"Hom nay co dự định gi?" Luc đang ăn cơm, hắn than thiết hỏi.

"Mời bọn Chu Chu ăn cơm. Tối qua đi vội qua, cũng khong nể mặt. Vừa nay em gọi
điện thoại rồi, ở Thien Phủ, em mời." Lanh Tử Tinh thuật lại.

Phải biết rằng ba người chị em vừa thấy Lanh Tử Tinh biến mất, con tim khắp
nơi một hồi, cũng may Tat Bối Nhi tinh mắt, nhin thấy tờ giấy nhớ của Lanh Tử
Tinh. Trach moc thậm tệ. Lanh Tử Tinh trong điện thoại cũng cảm thấy lỗ tai u
len rồi.

"Cũng tốt, buổi trưa anh chủ tri." Loi Tuấn Vũ cui đầu, giống như chuyện nay
vo cung quan trọng, khong thể nghi ngờ.

"Anh? Anh khong đi cong ty?" Lanh Tử Tinh kinh ngạc noi. Hắn quan tam đến bạn
be của co từ khi nao? Bốn co nang tụ tập, hắn xen vao lam cai gi? Hơn nữa, c
cũng khong co ý tưởng nay, thật mất tự nhien!

Chẳng lẽ… vo sự hiến an cần phi gian tức đạo! Chết tiệt, Lanh Tử Tinh khong
khỏi run rẩy cả người.

"Chuyện cong ty co lớn hơn nữa cũng la chuyện nhỏ, chuyện của ba xa co nhỏ hơn
nữa cũng la chuyện lớn!" Loi Tuấn Vũ lời noi kinh người. Khiến Lanh Tử Tinh
than trời. Một người đan ong như vậy, lại co thể noi ra cau triết lý sống như
thế nay.

"Muốn đi cũng được, co điều kiện!" Lanh Tử Tinh thật sự khong nhịn được nữa,
vẫn muốn biết chuyện về co gai kia.

"Noi!"

"Co gai kia la ai?" Mắt Lanh Tử Tinh nhin chằm chằm từng động tac nhỏ của Loi
Tuấn Vũ, muốn nhin ra chut dấu vết nao đo.

"Một người khong co gi quan trọng!" Tranh nặng tim nhẹ.

"Anh biết em muốn nghe khong phải la kiểu noi cho co lệ nay ma. Anh va co ta
co quan hệ gi?" Lanh Tử Tinh co chut mất kien nhẫn. Co khong muốn nghe Loi
Tuấn Vũ lại kiếm cớ một lần nữa.

"Nếu anh noi khong co quan hệ gi, em co tin khong?" Loi Tuấn Vũ ăn cơm xong,
ngồi nghiem chỉnh, nhin chằm chằm co vợ be nhỏ. Nhin hai ma co đỏ hồng, anh
mắt hắn loe len tia hoảng hốt.

"Nếu một người đan ong đem hom khuya khoắt gọi điện thoại đến, noi nhớ em,
muốn em ở ben cạnh. Em noi em va anh ta khong co quan hệ, anh co tin khong?"
Lanh Tử Tinh hỏi ngược lại, ngữ khi chất vấn gay gắt.

"Anh tin!" Loi Tuấn Vũ trả lời chắc chắn.

Lanh Tử Tinh liền đứng dậy, trợn mắt giận dữ nhin hắn: "Loi Tuấn Vũ, khong co
thanh ý, chuyện hợp tac gi cũng khong lam được!"

Giận dữ đi len lầu.

Khong đến mấy phut sau, lại rầm rầm xuống lầu, đa trang điểm xong. Sải bước
lướt qua hắn, nem lại một cau: "Anh nghĩ kỹ rồi chung ta lại noi nhe!"

Loi Tuấn Vũ ngồi trước ban ăn, khong đứng dậy đuổi theo, thậm chi cũng khong
co bất kỳ động tac gi. Hắn nhin chằm chằm canh cửa Lanh Tử Tinh vừa đong, một
luc lau vẫn duy tri một tư thế, khong noi năng gi.

Thai độ nay của Lanh Tử Tinh, hắn đa sớm đoan trước được, nhưng khong ngờ lại
nhanh như vậy.

Hai mắt khong khỏi nheo lại. Hinh ảnh co gai kia lập tức hiện len trong đầu,
hắn khong khỏi nhiu may.

Nếu bảo hắn noi hắn va co gai nay co quan hệ gi, hắn sẽ khong chut do dự ma
noi, khong co bất kỳ quan hệ gi. Nhưng, co gai nay đa pha vỡ huyền thoại về
long thủy chung của hắn đối với Lanh Tử Tinh!

Hắn từng cho rằng, trước khi biết Lanh Tử Tinh, sau Kiều Chi Ảnh, đầu oc hắn
mơ hồ, hắn chơi đua vo số phụ nữ, hoan toan khong biết phụ nữ co thể dung để
yeu, dung để che chở.

Sự xuất hiện của Lanh Tử Tinh, giống như một đoa hoa thuốc phiện, lam te liệt
day thần kinh tinh cảm của hắn. Hắn giống như đa hut phải thuốc phiện, mắc
nghiện rồi.

Bao nhieu năm troi qua, cảm giac nay chỉ co tăng chứ khong giảm. Đến nay hắn
đa la người đan ong bước vao tuổi bốn mươi! Thanh thục cuốn hut, la một nhan
vật "đẹp trai giau co" điển hinh kha la được ưa chuộng! Lại chung tinh duy
nhất với một minh Lanh Tử Tinh.

Luc phải đi xa giao tiếp khach, những tổng tai ben cạnh thường sẽ treu chọc
hắn, noi hắn la kiểu mẫu người đan ong của gia đinh. Hắn lại khong cho la như
vậy.

Co gai kia, khong! Phải noi la sự xuất hiện của co gai kia, chinh la giay phut
một Loi Tuấn Vũ như vậy tự cho rằng minh co thể kiểm soat được.

Đo la một đem mưa…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #357