Pn : Nhớ Anh Nhiều Bao Nhiêu?


Người đăng: Tiêu Nại

"Ừm. Nhưng ma, rất sảng khoai!" Nụ cười nơi khoe miệng Loi Tuấn Vũ cang mở
rộng.

Nỗi oan hận tich tụ nhiều năm nay, trong khoảnh khắc đa biến mất khong con dấu
vết! Rất tốt, sảng khoai vo cung!

Lanh Tử Tinh cả kinh, giận dữ noi: "Anh! Sao co thể như vậy."

Loi Tuấn Vũ chậm rai dừng xe lại, trịnh trọng nhin Lanh Tử Tinh, anh mắt tham
tinh khiến co co chut sợ hai.

"Dừng lại lam gi, mau đi đi?" Lanh Tử Tinh bị hắn nhin, mất tự nhien, xấu hổ
thuc giục.

"Gấp như vậy?" Ánh mắt Loi Tuấn Vũ chợt tối, may nhiu lại, tầm mắt lại tập
trung ở da thịt nơi cổ ao co, từ từ dịch xuống dưới, rơi xuống nơi cổ ao sơ mi
he mở của co.

"Anh, noi gi vậy!" Lanh Tử Tinh liền đỏ bừng mặt, om tui xach chắn trước ngực,
ngồi, ne tranh anh mắt hắn.

"Khong phải noi la nhớ anh sao? Đem hom khuya khoắt anh chạy đi đon em, sao
vậy? Thừa nhận nhớ anh kho mở miệng vậy sao?" Loi Tuấn Vũ cười đến cang sau
xa, vẫn khong khởi động xe.

"Khong co tam trạng ba hoa với anh, con khong đi?" Lanh Tử Tinh lam bộ tức
giận, hất mặt qua một ben.

"Nhin." Loi Tuấn Vũ vươn tay chỉ về phia trước, Lanh Tử Tinh nhin theo ngon
tay hắn, nhất thời đỏ bừng mặt, chết thật! La đen đỏ! Co thật muốn tim chỗ nao
đo ma chui xuống đất!

"Sao khong noi sớm."

"Ha ha ha!" Loi Tuấn Vũ vo cung vui vẻ.

Vừa nay luc đến con vượt hết cả đen đỏ tren đường, la vi để ba xa than yeu của
hắn đợi it đi vai phut, hiện giờ thi hoan toan ngược lại.

Phải biết rằng, khi hắn vừa đến cửa Thần Vũ, nhin thấy Hoa Ba va co gai kia
đoi co, toc tren đầu như cũng dựng đứng hết len! Dam đanh người phụ nữ của
hắn, hắn quả thật muốn phế anh ta đi!

Co điều, nhin thấy Hoa Ba dắt theo một người con gai giống Lanh Tử Tinh như
đuc, khiến cho tam tinh hắn vo cung sảng khoai!

"Cười cai gi?! Đanh người rất vui vẻ phải khong?" Lanh Tử Tinh khong khỏi lườm
hắn một cai.

Thấy khuon mặt Lanh Tử Tinh đỏ bừng vi tức giận va quẫn bach, hơn nữa dưới anh
đen đường, quả thật co một ý vị khac. Than người Loi Tuấn Vũ bắt đầu phản xạ
co điều kiện theo thoi quen.

Tầm mắt doi theo hơi thở phập phồng của co, tay bắt đầu trở nen khong an phận.
Luồn tay vao vạt ao sơ mi của co, bắt đầu ven len.

Lanh Tử Tinh cả kinh, vội vang gạt tay hắn ra, bối rối ngẩng đầu, đung luc
nhin thấy đen xanh, liền keu len: "Đen xanh rồi! Mau đi thoi!"

Loi Tuấn Vũ nuốt nước bọt, hắng giọng thu lại nỗi xuc động muốn co, nhin nhin
gương chiếu hậu, phia sau co xe đi len, vi thế, hắn khởi động xe, lai

Lanh Tử Tinh rất it khi cung hắn xuất hiện ở tren đường vao giờ nay, luc nay
lại co một cảm xuc khac lạ lan tran trong xe.

To mo va kich thich cũng bắt đầu trỗi dậy khắp cơ thể. Luc nay, lam ở trong
xe, sẽ co cảm giac như thế nao? Bụng dưới Lanh Tử Tinh lại một trận co thắt,
khiến co giật nảy minh. Xấu hổ cui đầu, trời ạ! Thật mất mặt, co đang nghĩ cai
gi vậy!

Cửa kinh xe lập tức tối om, Lanh Tử Tinh ngẩng đầu, bọn họ đa khong con ở tren
đoạn đường co đen đường chiếu sang nữa, dường như la ở trong một ngo nhỏ, con
hơi hơi xoc. Quan trọng hơn la, khong phải đường về nha.

"Tuấn Vũ? Chung ta đi đau vậy?" Lanh Tử Tinh to mo hỏi.

Loi Tuấn Vũ cau may, giống như đang đe nen cai gi đo. Nghe thấy cau hỏi của
Lanh Tử Tinh, noi: "Đi ăn em." Giọng noi lại con khan khan lạ thường.

Á? Mặt Lanh Tử Tinh lại nong bừng, len len nhin về phia đui hắn, liền quay
ngoắt mặt đi. Nơi đo khong thể ro rang hơn được nữa! Trời ạ, hoa ra hắn cũng
giống minh… Kho trach đa khuya thế nay con đi đon co…

Khong biết hắn định đi đau, bọn họ sẽ khong đi thue phong khach sạn chứ! Trời
ạ, thật mất mặt nha! Lanh Tử Tinh dung một tay vỗ len ma, khong dam nhin hắn
nữa, trai tim đa đập loạn xạ len rồi.

Xe chạy đến một ngo tối, Loi Tuấn Vũ tim một nơi yen tĩnh dừng xe lại, tắt
may, lập tức tối om.

Lanh Tử Tinh đột nhien thấy trước mắt tối om. Một luc lau sau mới dần dần quen
với bong tối. Xung quanh khong co đen đường, chỉ co anh trăng mờ ảo chiếu đến.

Lanh Tử Tinh liền định xuống xe, lại bị Loi Tuấn Vũ đe người lại.

Ngon tay thon dai, thuần thục thao đai an toan của hắn, hỏi: "Tắm sạch sẽ rồi
hả?"

"Hả? Tắm… sạch sẽ rồi." Lanh Tử Tinh đỏ mặt, xấu hổ vi cau hỏi của hắn, cang
xấu hổ vi cau trả lời của minh. Co bởi vi nhớ hắn, nen đa sớm tắm rửa thơm tho
ở Thần Vũ rồi! Loại xuc động gấp gap muốn hắn nay, khiến chinh co cũng cảm
thấy"Ha ha, la chuẩn bị tốt vi anh sao?" Ánh mắt Loi Tuấn Vũ mang theo ý cười,
"Chẳng mấy khi em chủ động nhớ anh."

Ban tay to lớn bắt đầu cởi cuc ao sơ mi của co, từ từ, dường như một chut cũng
khong vội vang.

Sau tai Lanh Tử Tinh bắt đầu kho nong, co đe tay Loi Tuấn Vũ lại: "Đừng, để
người ta nhin thấy."

"Sợ cai gi? Chẳng lẽ chung ta đang yeu đương vụng trộm sao?" Loi Tuấn Vũ khong
cho la đung. Hắn than mật với vợ, thien hoang lao tử cũng khong được xen vao!

"Em… hơi hồi hộp." Lanh Tử Tinh ăn ngay noi thật.

"Vi sao? Nhin thấy người yeu cũ, trong long ngứa ngay?" Loi Tuấn Vũ thu lại nụ
cười, tỏ vẻ nghiem tuc.

"Noi gi vậy?! Em cũng vừa luc đứng chờ anh mới gặp phải bọn họ! Hơn nữa, lam
gi co người yeu cũ gi chứ! Noi kho nghe như vậy!" Lanh Tử Tinh khong vui, bắt
đầu cai lại cuc ao ma Loi Tuấn Vũ vừa cởi.

Loi Tuấn Vũ nheo mắt lại, nhin dang vẻ giận dỗi đang yeu của Lanh Tử Tinh, yết
hầu trượt len xuống thật sau, gối một tay len sườn mặt, nghieng người nhin
chằm chằm Lanh Tử Tinh.

"Đi thoi, về nha thoi." Lanh Tử Tinh thuc giục. Khong khi trong xe ngay cang
loang, co bất giac co chut kho nong.

"Tach" một tiếng, xe bị khoa lại. Lanh Tử Tinh sửng sốt, hồ nghi nhin hắn:
"Sao lại khoa xe lại?"

"Sợ em keu bảo vệ ở xa tới." Loi Tuấn Vũ vẫn giữ tư thế kia, đoi mắt sang rực
dưới anh trăng, vẫn đang nhin co chằm chằm.

"Sao em co thể…" Giật minh, hắn lại con noi…

"Mặc kệ anh!" Lanh Tử Tinh xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cũng may ben
ngoai tối đen, mặt co e la đa đỏ như quả ca chua chin rồi.

"Kh phải em noi nhớ anh sao? Để anh xem em nhớ anh nhiều bao nhieu?" Nụ cười
lưu manh của Loi Tuấn Vũ nở tren mặt, lại con buong ghế xuống, gợi cảm nằm đo,
hai chan tach ra, nơi đo cao ngất dưới quần, khong chut che giấu dục vọng của
hắn.

"Bạn… của anh bị bệnh hả? La ai?" Lanh Tử Tinh khong dam nhin hắn, kho nong
đến mức lấy tay khong ngừng quạt gio, hỏi.

"Em khong quen đau. Đừng noi người khac nữa, lại đay, vao chủ đề chinh đi. Cởi
quần ao ra, yen tam, ở đay khong co người đến đau." Loi Tuấn Vũ tiếp tục dụ
dỗ, giọng noi lộ ra chut vội vang.

Lanh Tử Tinh vừa nghe, tiến gần mặt hắn, chất vấn: "Sao anh biết sẽ khong co
người đến, chẳng lẽ anh thường xuyen ở chỗ nay…" Lanh Tử Tinh nghĩ đến khoảng
thời gian hắn hay về muộn, lẽ nao…

"Nghĩ gi vậy!" Loi Tuấn Vũ nheo nheo mũi co, bất đắc dĩ thở dai, "Tử Tinh a,
co thể để ong xa của em hưởng thụ một chut cảm giac bị động được khong. Để anh
biết em yeu anh nhiều bao nhieu?!"

Bất đắc dĩ, ban tay to lớn lại một lần nữa cởi bỏ từng cuc ao trước ngực co,
sau đo la ao ngực, rất nhanh liền cởi bỏ khỏi người co…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #355