Pn : Sảng Khoái Vô Cùng


Người đăng: Tiêu Nại

C"Hai người… Hoa Ba, hom khac chung ta noi chuyện nhe. Anh va Giản tiểu thư
chắc la co hiểu lầm gi đo. Tuấn Vũ lat nữa sẽ tới đon em, em đi trước. Bye
bye." Lanh Tử Tinh xấu hổ noi, trăm ngan nghi vấn đều nuốt trở lại bụng, co
liền đi ra ben ngoai.

Vi khong muốn bọn họ kho xử, co trốn ra thật xa, mặc du ở đại sảnh sẽ khong
nhin thấy co, nhưng co vẫn nhịn khong được nhin về phia đại sảnh của Thần Vũ.
Trong đại sảnh đen đuốc sang trưng, co thể thấy ro hai người đang đoi co.

"Giản! Em cảm thấy lam vậy co ý nghĩa sao?" Hoa Ba tỏ ro sự mất kien nhẫn. Anh
trốn tranh co ta, nửa đem canh ba vẫn muốn trốn ra ngoai. Hoa Ba lưu luyến
nhin ra bong đem tối đen, Tử Dạ đi rồi sao? Lần sau gặp khong biết sẽ la ở
đau, la khi nao!

Anh trừng mắt nhin Giản Diệp. Co gai nay, lại con mặc ao ngủ để quyến rũ anh,
co ta thich anh như vậy, thich đến mức tự hạ thấp minh?

"Cai gi mới co ý nghĩa? Hoa Ba, em đuổi người phụ nữ anh yeu đi mất, anh tức
giận? Tức giận rồi, vi sao khong đuổi theo? Co phải vi anh nghe thấy chồng
người ta sắp tới đon co ấy, nen trong long anh khong thoải mai? Hoa Ba, cong
bằng một chut. Cảm nhận của em chẳng lẽ khong phải anh la hiểu ro nhất sao? Em
khổ cực thế nao, chẳng lẽ anh khong thể cảm nhận được sao?"

"Được rồi, đi len nghỉ ngơi đi! Co gi ngay mai noi sau." Hoa Ba noi xong liền
định đi, lại bị Giản Diệp từ phia sau om chặt lấy.

"Khong được, hom nay em nhất định phải noi hết." Thế la, co xoay đến trước
người anh, ngẩng đầu nhin anh.

Trong long của co đang rơi lệ. Co phải lấy hết dũng khi mới dam lộ liễu như
vậy ma đứng trước mặt anh, nhưng trong mắt anh ngay cả một chut cảm động cũng
khong co, con noi với co: "Em khong lạnh sao?"

Sự nhiệt tinh của co bị anh hắt một bat nước lạnh dập tắt hoan toan.

Hoa Ba dường như co chut bất đắc dĩ, xoa xoa tran, nhin về hướng khac. Anh
biết co hiện giờ về ngoại hinh giống Tử Dạ đến mức nao! Nhưng, co nghĩ anh yeu
vẻ bề ngoai của Tử Dạ sao? Nếu la vẻ bề ngoai, Tử Dạ hoan toan khong phải la
xinh đẹp nhất. Một co gai trẻ tuổi như vậy, tội gi phải hạ thấp minh chứ! Minh
tốt đẹp thi khong muốn lam, lại đi lam người khac

"Anh đang sợ cai gi?" Khoe miệng Giản Diệp khẽ nhếch, tren khuon mặt trẻ trung
hiện len nụ cười chua xot cham biếm, "Anh sợ em noi với Tử Dạ chuyện giữa
chung ta sao? Anh yen tam, cho du em co gặp lại co ấy, em cũng sẽ noi với tiểu
thư Tử Dạ, tinh yeu của anh đối với co ấy mười năm khong đổi. Em sẽ noi với co
ấy, em mặc ao ngủ nằm trong long anh, anh vẫn thờ ơ bất động! Cho du hiện giờ
em cởi hết quần ao đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ khong them liếc mắt nhin em
lấy một lần!"

Giọng Giản Diệp co chut nghẹn ngao, co kich động noi: "Hoa Ba, em vi anh ma
chỉnh sửa minh thanh dang vẻ của co ấy! Anh co biết trong long em đau khổ đến
thế nao khong? Rốt cuộc em co chỗ nao khong tốt, em trẻ trung hơn co ấy, em
xinh đẹp hơn co ấy, quan trọng hơn la, em yeu anh hơn co ấy… Vi sao anh khong
chấp nhận em?"

Hoa Ba khong khỏi thở dai: "Giản, đừng để minh qua mu quang, như vậy khong
thich hợp với em!" Kỳ thật Hoa Ba rất thương hại co, anh đa rất chăm soc co,
co luc cũng co chut dung tung co. Nhưng, muốn anh cho co tinh yeu, hinh như la
lực bất tong tam. Anh khong cho được!

"Khong thich hợp? Thế nao mới gọi la thich hợp? Lặng lẽ đứng ben cạnh anh,
nhin anh đau khổ, thi gọi la thich hợp với em? Vậy được, em thanh toan cho
anh! Em đi noi với co ấy, anh yeu co ấy, để co ấy ly hon về với anh! Em phải
đi noi với co ấy, khi anh uống say om em đều gọi ten co ấy! Những lời lẽ buồn
non ma anh noi luc lam tinh với em đều la noi cho co ấy nghe!"

"Bốp" một tiếng, Hoa Ba cũng co chut sửng sốt, anh co chut cứng ngắc nhin tay
minh. Anh đanh co?

Giản Diệp khong dam tin mở to mắt hoảng sợ nhin Hoa Ba, trong nhay mắt đay mắt
xẹt qua tia đau xot, khiến tim Hoa Ba đập lỡ một nhịp.

Anh lại con đanh co?! Anh vẫn con hận co sao? Hận co luc anh uống rượu say,
đong giả la Tử Dạ xuất hiện trước mặt anh, hận co đong giả Tử Dạ lam tinh với
anh? Nhưng, co đa trao lần đầu tien của co cho anh! Chẳng lẽ anh nhin thấy vết
mau kia khong cũng khong động long sao? Chẳng lẽ anh khong biết luc đo co đau
đớn thế nao sao?! Hoa Ba! Anh thật sự ich kỷ như vậy sao? Vi để giữ vững tinh
yeu của anh, khong them nhin em sao?

Trong mắt Giản Diệp vo cung phức tạp, sau đo lại trở nen trống rỗng.

"Giản…" co chut mờ mịt…

Đột nhien, một nắm đấm mạnh mẽ giang vao mặt Hoa Ba, Hoa Ba theo bản năng ne
tranh, nhưng vẫn bị đanh trung một đấm, nga sang một ben.

"May muốn chết!" Loi Tuấn Vũ gầm len giận dữ om Giản Diệp đang om mặt vao
long, thấy Hoa Ba đứng dậy, lại tiếp them một đấm. Một đấm nay Hoa Ba dễ dang
tranh được.

"La may?! Chết tiệt!" Loi Tuấn Vũ nheo mắt lại, vừa thấy la Hoa Ba, lại tức
sui bọt mep, đẩy Giản Diệp ra đanh tiếp.

"Tuấn Vũ! Đừng đanh!" Luc Lanh Tử Tinh nhin thấy Loi Tuấn Vũ nổi giận đung
đung xong vao đại sảnh, chạy lại thi đa khong kịp! Loi Tuấn Vũ ra tay qua
nhanh.

Loi Tuấn Vũ nghe thấy tiếng Lanh Tử Tinh, kinh ngạc nhin về phia cửa, sao Lanh
Tử Tinh lại từ ben ngoai đi vao chứ? Vậy vừa nay, hắn vội nhin về phia co gai
hắn vừa đẩy sang một ben… Vừa nay khong chu ý, co gai nay trẻ hơn nhiều, nhin
kỹ lại, đung la khong phải Lanh Tử Tinh! Nhưng cặp mắt trống rỗng kia, quả
thực la giống nhau như đuc!

Lanh Tử Tinh vội vang chạy tới, keo Loi Tuấn Vũ, xấu hổ noi: "Xin lỗi, Hoa Ba,
Giản tiểu thư, chồng em hiểu lầm! Quấy rầy hai người rồi! Rất xin lỗi, hom
khac mời hai người ăn cơm tạ tội!"

Noi xong, keo Loi Tuấn Vũ đi ra ngoai. Bỏ lại đống hỗn độn kia cho Hoa Ba xử
lý!

Đi qua vội, bước xuống bậc thềm suýt nữa bị te nga, được Loi Tuấn Vũ vững vang
đỡ lấy thắt lưng.

"Cẩn thận." Giọng hắn khong con bạo ngược như vừa nay, ngược lại con rất binh
tĩnh tự nhien.

"Ừm." Giọng Lanh Tử Tinh run rẩy cho thấy sự căng thẳng của co.

Vội va len xe, Loi Tuấn Vũ khong noi khong rằng, lai xe rời khỏi Thần Vũ.

"À…" Lanh Tử Tinh vẫn la nhịn khong được len tiếng giải thich, "Em cũng vừa
mới gặp Hoa Ba… Co gai vừa nay anh nhin thấy ten la Giản Diệp, hinh như la…
bạn của Hoa Ba. Ha ha, co phải la trong rất giống em, em cũng giật nảy minh

Loi Tuấn Vũ liếc mắt nhin bộ dạng quẫn bach của co, "ừm" một tiếng khong noi
gi.

Xe chậm rai chạy tren đường khuya tĩnh mịch.

"Anh hiểu lầm phải khong?" Lanh Tử Tinh giương mắt nhin hắn, sườn mặt anh tuấn
đa khong con tức giận, ngược lại ben moi con mang theo một nụ cười cham biếm.

"Ừm. Nhưng ma, rất sảng khoai!" Nụ cười nơi khoe miệng Loi Tuấn Vũ cang mở
rộng.

Nỗi oan hận tich tụ nhiều năm nay, trong khoảnh khắc đa biến mất khong con dấu
vết! Rất tốt, sảng khoai vo cung!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #354