Pn : Bất Chợt Nhớ Anh


Người đăng: Tiêu Nại

"Ha ha ha!" Chu Nhan cười pha len, tiến đến gần chỗ Bối Nhi đang boi trat, "Bự
thật đấy, khong phải nang ngực đo chứ?"

"Xi xi xi! Noi cai gi vậy! Khong được chặn họng minh thế chứ! Minh phải mat xa
hang ngay đo!" Tat Bối Nhi giơ tay tư thế meo cao, cảnh cao

"Ha ha, con mat xa nữa cơ đấy! Minh thấy chắc la lao Cổ nha cậu lam cho cậu
thi co!" Chu Nhan cười xấu xa, chọc Tat Bối Nhi tức giận vớ lấy voi hoa sen
phun về phia Chu Nhan. Người kia chỉ con cach thet choi tai ne tranh.

"Được rồi, đừng nao loạn! Hai người cac cậu nha, trời sinh đa xung khắc rồi!"
Quach Oanh Tuyết cười noi, thi thoảng lại tranh ne, Tat Bối Nhi chẳng hề nhắm
chuẩn, phun lung tung, thỉnh thoảng con bắn cả vao Lanh Tử Tinh va Quach Oanh
Tuyết.

Thư gian cũng thư gian đủ rồi, cười cũng cười đủ rồi, nhao cũng nhao mệt rồi,
bốn người nằm tren một cai giường, nhắm mắt lại, đầu cũng khong ngoc len.

Trong long Lanh Tử Tinh vẫn con vướng bận, cho nen vẫn khong ngủ được.

Quach Oanh Tuyết lại co chut mệt mỏi, nửa ngay khong noi cau nao, co lẽ la đa
ngủ rồi.

Chu Nhan tinh thần vẫn như cũ, cang khong ngừng chọc ghẹo Tat Bối Nhi, người
kia mặc du co chut ủ rũ, nhưng vẫn miễn cưỡng ứng pho.

"Nay, Bối Nhi, lao Cổ nha cậu con hăng mau như mấy năm trước khong? Lam đến
mức cậu phải xin tha?" Chu Nhan đột nhien hỏi đến chuyện phong the.

"Muốn chết hả? Đung la sắc nữ, minh va lao Cổ thế nao lien quan gi đến cậu?
Khong lẽ cả ngay cậu chỉ nghien cứu chuyện tren giường đo sao?!" Tat Bối Nhi
khong trung kế của co, xoay lưng về phia co.

"Xi, vờ vịt cai gi chứ!" Chu Nhan cười xấu xa.

"Đung rồi, Tử Tinh, cậu khong muốn sinh them đứa nữa sao?" Chu Nhan thấy Tat
Bối Nhi khong để ý đến co, liền bắt đầu tan chuyện với Lanh Tử Tinh.

"Khong co dự định nay." Lanh Tử Tinh lơ đang trả lời.

"Vậy lao Loi nha cậu cũng khong co dự định nay?"

"Anh ấy cũng khong co." Lanh Tử Tinh nhớ lại mLoi Tuấn Vũ từng nhắc đến, nhưng
co noi khong, hắn cũng khong ep buộc. Kỳ thật luc ấy, co nghĩ, chỉ cần hắn
kien tri, co sẽ đồng ý. Nhưng, hắn luc đo rất cưng chiều co, co noi cai gi, hn
đều chiều theo co. Kỳ thật, hiện giờ, Tử Tử đa lớn, khong cần co bế bồng nữa,
co quả thật cũng co chut mất mat!

Thỉnh thoảng đến nha Tat Bối Nhi, chơi với con trai của co ấy, chinh minh cũng
từng nghĩ nếu sinh them một đứa nữa thi co lẽ sẽ khong nham chan như thế nay?

"Nay, hỏi cậu một chuyện rieng tư nhe. Cậu… va lao Loi nha cậu, hiện giờ con
giống như luc mới kết hon khong?"

"Hả?" Lanh Tử Tinh co chut khong hiểu đầu cua tai nheo ra lam sao.

Mắt Chu Nhan như muốn rớt ra ngoai, thấy Lanh Tử Tinh khong hiểu ra lam sao,
liền đảo trắng mắt: "Minh noi la, lam tinh đo! Cậu cũng biết đấy, anh ấy it
tuổi hơn minh rất nhiều, cậu khong biết chứ, minh bay giờ mỗi ngay… ha ha,
thật sự co chut khong chống đỡ nổi! Lần nay, chạy về thăm cac cậu, cũng coi
như bỏ trốn! Cac cậu khong biết chứ, chồng minh… đặc biệt la buổi sang…"

Lanh Tử Tinh khong khỏi ngừng cười, Chu Nhan đang noi đến chuyện phong the, co
đương nhien biết. Loi Tuấn Vũ va co luc tan hon cũng la như vậy. Nhưng, nếu
bảo co đem chuyện phong the noi trắng ra như vậy, quả thật vẫn co chut kho co
thể mở miệng. Chỉ co thể ha ha cười gop.

"Nay, Tử Tinh, cậu noi đi chứ! Minh thật sự rất to mo đấy! Lao Loi nha cậu một
tuần mấy lần hả?"

"Minh… minh đau co biết!" Lanh Tử Tinh xấu hổ noi qua loa.

"Sao co thể khong biết chứ? Chuyện nay co gi đau, chung ta la chị em, minh đa
noi hết với cac cậu rồi, cậu con sợ minh tuyen truyền khắp nơi hay sao?!" Chu
Nhan mất hứng dẩu moi.

"Minh khong phải… Minh khong biết phải noi thế nao." Lanh Tử Tinh đỏ mặt kho
xử.

"Trời ạ! Cậu đa kết hon bao nhieu năm rồi? Bay giờ đa la người đẹp hết thời
rồi, con thẹn thung như vậy! Cậu nhin cậu xem, mặt đỏ hết len rồi! Khong biết,
con tưởng rằng cậu la xử nữ gia ấy chứ!" Chu Nhan khoa trương mặt Lanh Tử Tinh
noi.

"Mau mau khai ra! Mỗi lần la cậu chủ động, hay la lao ấy chủ động?"

"Sao minh co thể chứ? Trời ạ! Thật mất mặt nha! Chu Chu, sao cậu lại mạnh
miệng như vậy, chuyện nay cũng noi được…" Lanh Tử Tinh lấy tay che kin mặt.

"Chuyện nay co la gi chứ! Đay la nhu cầu sinh lý của con người thoi ma! Cậu
dam noi, cậu chưa từng muốn đan ong khong? Minh khong tin lao Loi nha cậu một
thang khong đụng đến cậu, cậu khong muốn? Đan ong chỉ một tuần la khong chịu
nổi đau!"

"…" Lanh Tử Tinh lại khong hề trả lời, một thang? Khong lau như vậy, co điều
bọn họ lại sắp hai tuần rồi thi phải, khong hề cung nhau! Chu Chu noi đan ong
một tuần la khong chịu nổi? Vậy thi… Tuấn Vũ hắn liệu co… Ý nghĩ của co sớm đa
bay về nha. Nhất thời khong nghe thấy lời Chu Nhan noi.

Tat Bối Nhi lại tiếp lời: "Minh noi Chu Chu a, chuyện rieng tư nha người ta
cậu co thể đừng do hỏi nữa co được khong? Cậu đi Mỹ mấy năm nay, khong phải la
chỉ nghien cứu tinh dục ở Mỹ chứ?! Minh buồn ngủ rồi, co gi mai noi tiếp."

"Chuyện nay sao co thể coi la rieng tư chứ? Lam như minh giống như la ba tam
hay soi moi khong bằng! Minh la đang quan tam cac cậu đấy! Được rồi được rồi,
khong noi nữa! Thật la, sao ma ham ngủ như vậy, minh kho khăn lắm mới về được
một lần! Thật la!" Chu Nhan het toang len, thấy ba người bọn họ đều buồn ngủ
đến nỗi tiếng noi chuyện cũng mềm nhũn ra, đanh phải thoi!

Lanh Tử Tinh nằm ở đo, bắt đầu suy nghĩ mien man. Co rất muốn gọi điện thoại
cho Loi Tuấn Vũ, hỏi hắn xem bạn hắn hom nay thế nao rồi cũng được.

Đếm cừu đến nửa tiếng, vẫn khong thể ngủ được. Ben tai truyền đến tiếng thở
đều đều.

Khong đe nen được nỗi xao động trong long, thế la, co xoay người xuống giường,
đi vao phong vệ sinh.

Vừa nhin giờ, đa la một giờ đem rồi.

Tim nảy len, liền gọi vao di động của Loi Tuấn Vũ.

Tiếng "tut… tut…", hắn lại con đổi lại nhạc chờ nhanh như vậy.

Tiếng chuong thứ tam vang len, Lanh Tử Tinh co chut hồi hộp, khong dam thở
mạnh, tim dường như cũng đập tăng tốc.

Dường như la thở phao một hơi nhẹ nhom, bởi vi đối phương khong nghe may, lại
co chut thất vọng.

Liền co chut hối hận! Đa khuya thế nay, ong xa chắc la đang ngủ.

Man hinh di động đa tối đen đột nhien truyền đến một giọng noi, Lanh Tử Tinh
cả kinh, vội vang đưa len tai: "Alo…"

"Tử Tinh? Sao vậy? Xảy ra chuyện gi?" Loi Tuấn Vũ ngữ khi khong hề gấp gap, ma
tran đầy than thiết.

"Ừm, khong… khong co gi. Em co chut… nhớ anh." Lanh Tử Tinh noi xong, lập tức
đỏ bừng mặt. Trời ạ! Bởi vi khong ngờ Loi Tuấn Vũ sẽ nghe may, những lời vốn
đa chuẩn bị sẵn vi hồi hộp nen quen sạch sẽ! Ấp a ấp ung noi được một cau như
vậy.

"Ha ha, thật khong… Em đang ở đau? Anh đi đon em." Giọng Loi Tuấn Vũ rất tỉnh
tao, một chut ủ rũ cũng khong co.

"Ừm, khong cần khong cần. Bốn người bọn em kho khăn lắm mới tụ tập một lần, em
trở về thi khong hay lắm." Lanh Tử Tinh trong nhay mắt tỉnh tao lại, co noi
cai gi rồi, thật la! Co chưa bao giờ chủ động noi như vậy, hom nay sao lại co
chut khong tỉnh tao như vậy!

"Em đang ở đau?" Giọng Loi Tuấn Vũ rất cố chấp, giống như cố ý muốn đi đon co
vậy.

"Em… ở Thần Vũ…" Lanh Tử Tinh trong long ngứa ngay, nhưng lại ngoan ngoan noi
ra.

"Được, chờ anh hai mươi phut." Noi xong, Loi Tuấn Vũ cup điện thoại.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #352