Pn : Bốn Cô Nàng


Người đăng: Tiêu Nại

Dịch: Hạt dẻ cười

Tat Bối Nhi suýt nữa thi het len, bỗng như nhớ ra điều gi, co liền lấy di động
ra, dặn do đanh thep: "Tối nay em họp mặt bạn be, khong về nha. Anh trong nom
con cho tốt vao, chớ gọi điện cho em. Gac may đay!".

Chu Nhan nghe giọng điệu vậy liền xoa dịu:" Bối Nhi, khong phải cậu lại cai
nhau với chồng đấy chứ? Khong thể nao! Bao nhieu năm rồi cậu co để cho chồng
chut mặt mũi nao khong? Trời ạ! Cũng tại lao Cổ Dương nha cậu cơ, cung phụng
chăm soc cậu như nang tien vậy. Thử đổi la người khac xem xem".

"Đổi la người khac thi sao? Chu Chu, cậu noi cho ro đi, đổi la người khac thi
sao?" Tat Bối Nhi tay chống nạnh, giận dữ noi.

"Đổi la người khac a?" Chu Nhan đảo mắt lia lịa,"Nếu đổi la người khac thi bộ
ngực cup G của cậu sớm bị nhao nặn đến nổ tung ra rồi! Ha ha ha!"

"Chu Chu thối tha! Bao năm nay cậu vẫn cứ treu chọc minh! Cậu ghen tị phải
khong? Ngực minh cup G đấy, thi sao nao?" Noi xong, Tat Bối Nhi va Chu Nhan
cười ầm ĩ.

Quach Oanh Tuyết khong chịu được, liếc bọn họ vẻ khinh thường, cả ngay cứ ngực
nay ngực nọ, tục tằn qua đi! Liếc qua thấy Lanh Tử Tinh đang ngẩn ngơ, co quan
tam hỏi han:" Sao thế? Tối nay cậu co hẹn a?"

"À, đau co đau." Lanh Tử Tinh lấy lại tinh thần, hấp tấp lấy di động, quay mặt
sang hướng khac gọi điện nhưng khong co người nghe may.

Co lẽ anh ấy đang họp cũng nen. Thoi vậy, đem minh gọi lại sau. Đang nghĩ ngợi
thi điện thoại rung len, Lanh Tử Tinh nhin thấy hiển thị ten Loi Tuấn Vũ liền
vội vang nghe may.

Giọng điệu đối phương co vẻ khong hao hứng lắm, xung quanh cũng kha ồn ao:"
Chuyện gi thế?"

"À, khong co gi. Chu Chu vừa từ Mỹ về, bọn em tụ tập chut, co thể sẽ thau
đem." Lanh Tử Tinh thận trọng lắng nghe am thanh đầu day ben kia, hinh như
nghe thấy cai gi truyền dịch gi gi đo.

"Ừ, cứ chơi vui nhe! Mai anh cử người đến đon em."

"Ừm, vang...thế...anh đang ở đau?" Lanh Tử Tinh de dặt hỏi. Nghe cach noi
chuyện, hẳn la cong ty co chuyện gi rồi, anh ấy phải ở cong ty cũng đung.

"Hả? Ừ, một người bạn bị bệnh, anh đang ở bệnh viện. Thoi nhe, anh gac may
đay."

"Ơ....." Lanh Tử Tinh chưa kịp noi them điều gi, điện thoại chỉ con nghe thấy
tiếng " tut tut", trong long co co chut bất an.

"Cậu sao thế?" Quach Oanh Tuyết to mo hỏi han. Co nhin sắc mặt Lanh Tử Tinh co
chut bất thường.

"À, minh khong sao. Minh gọi điện cho ong xa bao cho anh ấy biết một tiếng,
tối nay mnh khong về nha. Hi hi, đi thoi, hom nay bọn minh tha hồ tan doc."
Lanh Tử Tinh khoac len minh vẻ mặt tươi cười, keo Quach Oanh Tuyết về hướng
hai co bạn vừa đi vừa cười nghieng ngả kia.

Đa lau khong gặp ba co bạn than, Tử Tinh hồ hởi chuyện tro. Nhưng mỗi khi
khong noi chuyện, co lại thất thần, khong biết cảm giac bất ổn trong long nay
co phải la co lo lắng qua rồi khong, co rất muốn về nha xem thế nao.

"Sao vậy Tử Tinh? Cả tối nay cậu để tam tri đi đau thế. Cậu khong muốn ở đay
cung bọn minh a?" Quach Oanh Tuyết tinh ý đến gần co hỏi han, tiện tay đưa cho
co một chai nước.

"Khong phải thế! Co chut khong thoải mai thoi! Chắc la sắp đến thang nen vậy.
Ha ha, cậu đừng noi cho bọn họ biết, đừng vi minh ma mất vui. À, minh đi gọi
điện thoại cai đa, cac cậu cứ noi chuyện trước đi". Lanh Tử Tinh đứng dậy,
định đi ra ngoai.

"Nay, cậu xem đa mấy giờ rồi, co chuyện gi quan trọng khong thể để ngay mai
noi được sao? Rốt cuộc cậu lam sao vậy? Khong phải la....." Quach Oanh Tuyệt
bỗng nhien nhin co một cach thần bi "Khong phải cậu co ai ở ben ngoai đấy
chứ?"

"Tuyết Nhi, cậu noi cai gi thế? Minh la loại người đo sao?" Lanh Tử Tinh trợn
mắt kinh ngạc, co ấy nghĩ đi đau vậy chứ!

"Khong co ai thi cậu lơ đang vậy lam gi chứ, như thể trong bụng mọc ra một cai
cay vậy!" Quach Oanh Tuyết lườm co "Coi chừng minh noi cho hai co nang kia,
đến luc đo cậu sẽ....."

"Được rồi được rồi, minh thua cậu rồi! Khong cong kich minh khong được sao!"

Lanh Tử Tinh bất đắc dĩ đanh thoi. Thật ra, co vẫn cảm thấy co gi đo khong ổn.
Đay la lần đầu tien co qua đem ở ngoai liền gọi điện, nhưng muộn như vậy, ro
rang la "kiểm tra" ma! Chỉ sợ thanh tro cười cho người ta cười nhạo. Nhưng
cuộc gọi ranh ranh kia lam co khong yen long. Người bạn nao bị bệnh ma anh ấy
lo lắng đến thế?

Hai người đang tro chuyện thi thấy Tat Bối Nhi cung Chu nhan het ầm chạy tới.
Hỏi ra mới biết, thi ra Tat Bối Nhi va Chu Nhan vừa xuống lầu lấy đồ ăn đem
thi chạm mặt một người phụ nữ trong rất giống Lanh Tử Tinh.

Tat Bối Nhi con tưởng la Tử Tinh, đến khi noi chuyện thấy vẻ mặt kỳ lạ của đối
phương mới nhận ra la minh nhận nhầm người.

Thật la! Lại co người giống nhau đến thế sao! Chỉ co điều, người phụ nữ kia, a
khong, phải la co gai kia mới đung. Tuổi co ấy kem Lanh Tử Tinh nhiều, nhin cứ
như Lanh Tử Tinh thời thanh nien vậy, it nhất cũng kem đến 10 tuổi.

"Co thật khong?" Lanh Tử Tinh cũng hết sức to mo. Thật sự co người giống minh
đến thế sao? Khong phải co quan hệ huyết thống gi đo chứ!

"Trời ạ, tất nhien rồi, suýt nữa thi minh tưởng co ấy chinh la cậu đấy. Thật
luon!" Tat Bối Nhi vỗ ngực noi.

"Đi, minh dẫn cậu đi xem." Noi rồi Tat Bối Nhi liền keo tay Lanh Tử Tinh đi
xuống dưới lầu.

Hai người ở dưới lầu tim một vong ma khong thấy co gai kia đau.

Họ khong khỏi thất vọng quay về.

Quach Oanh Tuyết cười cười noi:" Nay, cac cậu xuống dưới đấy tim lam gi. Bọn
minh đến ban đăng ký ở sảnh lớn hỏi la biết ngay. Muộn thế nay rồi con khong
đi, nhất định la đa nghỉ lại ở đay rồi. Chắc khong kho tim lắm đau".

Lanh Tử Tinh nghe xong, cảm thấy khong cần thiết phải phiền toai như vậy.
"Được rồi được rồi, khong tim nữa. Cac cậu cũng đừng bận tam nữa. Giống lắm
sao? Tren đời nay thiếu gi người giống người. Kệ co ấy đi. Bọn minh lo chơi
việc của bọn minh chứ

Chu Nhan nghe vậy cũng phụ họa theo :" Đung thế đấy. Bọn minh kho khăn lắm mới
tụ tập được với nhau, minh con chưa chem gio đủ đau".

Thế rồi Chu Nhan liền đề nghị đi tắm sữa, đay la một trong những man phục vụ
đặc sắc của Thần Vũ. Tuy rằng đa hết giờ lam nhưng du sao Quach Oanh Tuyết
cũng la ba chủ của nơi nay.

Chẳng phải dễ như trở ban tay sao.

Bốn co nang cung nhau đi xong hơi, sau đo Quach Oanh Tuyết cử chuyen vien mat
xa đến phục vụ rieng.

Trong bốn người, hinh thể Tat Bối Nhi đầy đặn nhất nen ba người con lại luc
nao cũng treu chọc co.

"Bối Nhi, Cổ Dương nha cậu co phải mỗi lần nhin thấy ngực cậu đều chảy mau mũi
khong?" Nghe Chu Nhan noi trắng trợn vậy, Lanh Tử Tinh ửng đỏ cả hai tai.

"Co chảy mau mũi hay khong thi hắn khong noi, nhưng ma hắn từng noi ý rằng
ngực của minh la thien hạ đệ nhất ngực đo." Tat Bối Nhi nhin minh trong gương,
lấy sữa nhẹ nhang boi toan than, nhất la bộ ngực nở nang kia.

"Ha ha ha!" Chu Nhan cười pha len, tiến đến gần chỗ Bối Nhi đang boi trat, "Bự
thật đấy, khong phải nang ngực đo chứ?"

"Xi xi xi! Noi cai gi vậy! Khong được chặn họng minh thế chứ! Minh phải mat xa
hang ngay đo!" Tat Bối Nhi giơ tay tư thế meo cao, cảnh cao noi.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #351