Mở Lòng


Người đăng: Tiêu Nại

Nước mắt co quất vao tim hắn, nỗi tức giận kia đột nhien tan cứng ngắc dừng
lại động tac. Hắn co chut ay nay hon len mắt co, gạt mai toc loa xoa tren
tran, noi: "Khoc cai gi? Người nen khoc la anh mới đung!"

"Oa--" Lanh Tử Tinh đột nhien khoc oa len, bướng bỉnh đẩy hắn khỏi người minh,
khong ngừng đanh vao ngực hắn, nước mắt nước mũi theo nhau cha len người hắn!

Loi Tuấn Vũ co chut dở khoc dở cười, người phụ nữ nũng nịu la khoc om som
trước ngực hắn la Lanh Tử Tinh sao?

"Tử Tinh? Anh…"

"Anh la ten khốn! Toi ghet anh! Xấu xa!" Lanh Tử Tinh hoan toan khong nghe lời
hắn noi, khoc cang dữ hơn! Lời lẽ lộn xộn mắng hắn, nhưng từ ngữ qua ư la
khong phong phu, con song lớn trong long khong co ngon từ nao co thể biểu đạt
được!

Nắm đấm nhỏ be của co khong biết từ khi nao đa dốc hết sức lực, Loi Tuấn Vũ
thế ma lại cảm thấy da thịt trước ngực bị co đanh trung đến đau điếng! Lại con
vẫn chưa thấy co dừng lại.

Lặng lẽ thở dai, sau đo dịu dang hỏi: "Vợ yeu, đỡ hơn chưa?"

Giống như phải bỏng: "Ai la vợ anh?! Cai ten khốn kiếp nay! Đanh mong người
ta… đau qua! Con lột hết quần ao của người ta! Đau co người chồng nao như
anh?!"

"Xin lỗi, vợ yeu, đừng giận nữa, anh sai rồi! Ngoan, đừng khoc nữa!" Loi Tuấn
Vũ om Lanh Tử Tinh lắc lư như dỗ danh một đứa trẻ, luc nay một chut tức giận
cũng khong co! Hắn sao co thể nhẫn tam nhin người phụ nữ minh yeu khoc loc đau
khổ như vậy chứ?! Trong đầu cũng la một mảnh trống rỗng, hắn vừa nay vi sao
lại tức giận? Sao trong chốc lat lại con nghĩ khong ra! Trong mắt đều la hinh
ảnh người phụ nữ nhỏ be đang khoc loc đau khổ nay!

Lau khong thể lau hơn được nữa! Tiếng khoc loc đa biến thanh tiếng thut thit.

"Được chưa? Vợ yeu? Đừng giận nữa… nhe!" Loi Tuấn Vũ kinh hai nhin Lanh Tử
Tinh trước ngực, cơn đau nhoi ben sườn vẫn đang nhắc nhở hắn, vừa nay người
phụ nữ nay đa lam gi. Co lại con thừa dịp hắn khong phong bị, cấu mạnh vao
sườn hắn!

"Em!" Mắt Loi Tuấn Vũ lập tức trợn trừng.

Trong anh mắt quật cường của Lanh Tử Tinh đột nhien lại tran đầy nước mắt ấm
ức: "Anh xem, anh con dữ với em như vậy! Hả -- Người ta con sinh con cho anh!
Anh lại con đanh em, con dữ với em! Tử Tử, khong cần nhận ba của con nữa, hắn
chinh la ten khốn kiếp, chung ta khong nhận hắn!"

Loi Tuấn Vũ bất đắc dĩ quả thực muốn phat đien! "Được được được! Anh la ten
khốn kiếp được chưa? Bảo bối, ngoan, đều do anh khong tốt! Xin em đừng khoc
nữa! Khoc đến tim anh cũng đau rồi."

Loi Tuấn Vũ một lần nữa om co vao trong long, nhưng cơ thể vẫn co rum theo
phản xạ co điều kiện, chỉ sợ mong vuốt ghe gớm của co lại tấn cong vao sườn
hắn.

Sau khi thở dai một hơi, Loi Tuấn Vũ nhẹ nhang noi: "Vợ yeu, đừng day vo anh
nữa, được khong? Ngoan ngoan ở lại ben cạnh anh, được khong? Anh thật sự rất
yeu rất yeu em! Từ giay phut anh bị mu đo, trai tim anh quả thật đa nguội
lạnh. Anh chưa bao giờ co hy vọng xa vời sẽ gặp lại em! Trong tim anh chỉ co
em! Nhưng, khi anh chạm đến than thể em, lại kinh ngạc phat hiện 'Han tiểu
thư' ben cạnh anh nay chinh la em, em co biết anh mừng rỡ đến thế nao khong!
Anh tưởng rằng anh đang nằm mơ. Ông trời sao lại đua giỡn với anh như vậy?!
Anh sợ em sẽ rời bỏ anh một lần nữa, khong dam quấy nhiễu em. Mặc du cuộc phẫu
thuật vừa rồi đa khoi phục thị lực, nhưng anh vẫn lo lắng em sẽ lại rời bỏ
anh! Bởi vi anh biết, nếu khong phải la vi mắt anh bị mu, em sẽ khong trở lại
ben cạnh anh! Tử Tinh, giữa chung ta co tinh cảm! Điểm nay, anh va em đều
khong thể phủ nhận! Chung ta đừng day vo nhau nữa, được khong? Anh thật sự
thật sự yeu em! Anh xin thừa nhận sai lầm với em, anh khong nen đanh em, khong
nen mắng em, sau nay sẽ khong bao giờ như vậy nữa, được khong? Cho anh them
một cơ hội chăm soc em va con trai của chung ta, được khong? Anh thật sự sẽ
yeu em suốt đời! Tử Tinh, hay tin anh!"

Lanh Tử Tinh chưa từng nghe Loi Tuấn Vũ noi với co những lời sến như vậy,
nhưng lại chan thanh đến mức khiến co khong hề co một chut tạp niệm nao.

Cả khuon mặt vui vao ngực hắn, khong dam ngẩng len, nhưng mong tay vốn định
tấn cong tiếp đa biến thanh vuốt ve nhẹ nhang.

Noi khong cảm động la giả! Nếu noi luc trước co khong tin hắn yeu co thi cũng
đung thoi. Trong khoảng thời gian ở chung nay, co thật sự cảm nhận được hắn
lưu luyến co. Lại nghĩ, nếu hắn khong biết than phận của co, sao co thể khac
thường như vậy? Thời gian nay hắn dịu dang với co, cưng chiều co, sao co co
thể khong nhận ra chứ? Đay khong phải la yeu, thi la

"Tử Tinh, đồng ý với anh, đừng rời xa anh nữa được khong?" Giọng Loi Tuấn Vũ
co chut run rẩy, hắn hon len toc Lanh Tử Tinh, vo cung thương yeu.

Chưa từng noi ra những lời tự đay long như vậy. Noi xong, Loi Tuấn Vũ mới phat
hiện, hoa ra noi những lời tinh tứ với người phụ nữ minh yeu khong hề la
chuyện mất mặt gi cả. Noi anh yeu em với người phụ nữ minh yeu thực ra khong
hề kho! Hắn bỗng nhien cảm thấy rất nhẹ nhom, tinh cảm đe nen cuối cung cũng
được giải tỏa!

"Em… em khong chắc…"

"Tử Tinh? Vi sao? Khong tin anh sao? Anh thừa nhận anh sai rồi! Tử Tinh, anh
đa ay nay rất lau vi những hanh động cầm thu của anh ba năm trước đay! Ba năm
rồi, Tử Tinh! Ba năm nay, anh khong đi tim em, khong phải la vi anh khong nhớ
em, ma la anh vo cung tự trach minh, anh khong dam đi quấy rầy cuộc sống của
em! Anh noi với minh, đay chinh la bao ứng! Anh đa co những hanh động lam tổn
thương em, ong trời cũng khong chấp nhận được! Ông trời đa trừng phạt anh ba
năm khong được gặp em! Con trừng phạt anh bị mu mắt! Thậm chi khong cho anh va
cốt nhục của minh được gặp nhau! Tử Tinh, ong trời đa thay em trừng phạt anh
triệt để rồi! Nhưng, xin em hay tin anh! Ba năm nay, anh chẳng khac nao cai
xac khong hồn! Anh khong hề co hứng thu với bất kỳ người phụ nữ nao! Anh chỉ
nhớ đến em, chỉ nhớ đến minh em ma thoi…"

Lời noi tinh tứ nỉ non ben tai co, từng tiếng từng tiếng như keu gọi, chạm đến
nơi sau nhất trong đay long Lanh Tử Tinh!

Nụ hon của hắn cũng theo đo rơi xuống: "Tử Tinh, anh thật sự rất yeu rất yeu
em! Bảo anh phải lam sao đay? Anh phải lam thế nao, em mới chịu tha thứ cho
anh? Anh thật sự khong thể thiếu em một giay một phut nao nữa!"

Hon len mi co, len mắt co, sau đo trằn trọc đến moi co. Vo cung nang niu, dịu
dang, giống như đang hon len vật bau tren đời!

"Thực ra… thực ra… thực ra em cũng yeu anh…" Lời noi ấp a ấp ung, giống như
mặt hồ tĩnh lặng gợn len từng vong song, khiến cho mắt Loi Tuấn Vũ sang ngời.

"Vợ yeu, ý của em la? Khong bỏ đi nữa phải khong?" Vo cung chờ mong nhin người
phụ nữ mặt đỏ bừng, Loi Tuấn Vũ lần đầu tien phat hiện minh chờ cau noi nay
của co đến mức tim cũng đau!

Lanh Tử Tinh cắn moi, thẹn thung gật gật đầu…

Loi Tuấn Vũ ngửa đầu, lầm rầm noi gi đo, sau đo mờ am hon len ngực co, vo cung
thich thu noi: "Tử Tinh, vợ yeu của anh! Cảm ơn trời đất. Anh thật sự yeu em
chết đi mất! Anh xin hứa, từ hom nay trở đi, từng phut từng giay, Loi Tuấn Vũ
anh đều sẽ hết long thương yeu Lanh Tử Tinh!"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #348