Huề Nhau


Người đăng: Tiêu Nại

Nhưng khi Tieu Duệ nhin thấy anh mắt sang ngời co thần thai của con trai, cả
kinh đến mức nghẹn lời.

Vẫn la Loi Đinh phản ứng nhanh: "Con, mắt của con?"

"Xin tranh ra!"

Lanh Tử Tinh sợ tới mức khua khoắng loạn xạ, vội vang cầu cứu: "Ba, mẹ, mau
cứu con! Mau cứu con!"

Loi Tuấn Vũ khong chut thương tiếc "bốp" một tiếng đanh len mong co. Nghiến
răng nghiến lợi noi: "Con keu nữa, anh sẽ lột quần ao của em!"

"Á! Loi Tuấn Vũ, anh thật qua đang! Anh lại con đanh toi? Anh khong phải la
đan ong! Mẹ, ba, mau cứu con với!" Lanh Tử Tinh bối rối chỉ con cach cầu cứu
bố mẹ chồng.

"Tuấn Vũ, con đang lam gi vậy? Co cai gi từ từ noi. Tử Tinh cũng co nỗi khổ
của no." Lời Tieu Duệ lại cang chọc giận Loi Tuấn Vũ, noi vậy tức la bọn họ
cũng cung một giuộc với co?

"Bốp bốp bốp" lại đanh them ba cai nữa, Loi Tuấn Vũ đe nen tức giận, vac Lanh
Tử Tinh lướt qua hai ong ba, đi vao phong ngủ của minh. Cầu thang, cửa phong
hoan toan khong phải la chướng ngại, ngay cả may hut bụi ma Tieu Duệ chưa kịp
thu dọn, hắn cũng co thể đi vong qua.

"Trời ạ! Ông xem, mắt của Tuấn Vũ, co thể nhin thấy rồi! Ông no a, ong nhin
thấy chưa? Mắt của Tuấn Vũ… nhưng chung no sẽ khong xảy ra chuyện gi chứ?"
Tieu Duệ vẫn lo lắng, định đi theo.

Loi lao gia vội vang ngăn lại: "Haiz, ba lam gi vậy?! Vợ chồng cai nhau, đầu
giường cai cuối giường hoa, để hai đứa chung no noi ro hết thi tốt rồi! Ba
cũng đừng co xen vao! Haiz! Như vậy cũng tốt, cả ngay bị đe nen, cứ cảm thấy
co lỗi với con trai. Tốt rồi, bay giờ khong cần giấu diếm nữa!"

Tren đường đi Lanh Tử Tinh lại con bị Loi Tuấn Vũ tet mong mấy cai nữa, đau
đến rớt nước mắt!

"Loi Tuấn Vũ, anh lam gi vậy?! Anh đien rồi!"

"Rầm" một tiếng, co bị nem len giường, con hai mắt Loi Tuấn Vũ dường như muốn
toe lửa!Lanh Tử Tinh khong khỏi toan than run rẩy, hắn quả thực giống một con
da thu!

"Anh… anh… mắt của anh? Anh co thể nhin được rồi phải khong? Tuấn Vũ, anh co
thể nhin được rồi phải khong?" Giật minh, Lanh Tử Tinh kinh ngạc định tiến lại
xem xet mắt hắn, lại bị Loi Tuấn Vũ giữ chặt lấy canh tay.

"Á! Đau qua! Anh lam gi vậy?" Trong mắt Lanh Tử Tinh lập tức đầy nước mắt.

Giay phut hắn buong tay ra, co nhin thấy ro rang vết bầm tim tren canh tay
minh.

"Anh lam gi? Han tiểu thư? Co phải em nen giải thich cho ro khong?" Loi Tuấn
Vũ nghiến răng nghiến lợi noi.

"Toi… toi… anh phat hiện từ khi nao?" Lanh Tử Tinh cảm thấy sống lưng lạnh
toat, co một nỗi kich động muốn bỏ trốn.

Nhưng bố mẹ chồng sẽ khong đến cứu co, hắn lại chắn ở cửa, muốn chạy trốn
trước mặt hắn la chuyện hoan toan khong co khả năng.

"Em noi đo la con trai của em? Hay la con trai của chung ta?" Loi Tuấn Vũ liền
nắm lấy cằm Lanh Tử Tinh, lực đạo vừa phải, buộc co phải ngẩng đầu nhin vao
đoi mắt đầy tơ mau của hắn.

Tim Lanh Tử Tinh lập tức ngừng đập mấy nhịp. Hắn biết rồi? Ông trời ơi! Lam
sao hắn biết được?

"Tử Tử khong phải la con trai anh…"

"Soạt" một tiếng, Loi Tuấn Vũ giận dữ xe rach ao của co, đẩy co nga len
giường.

"Em dam lặp lại lần nữa?!"

"Tử Tử no… Á!" Ánh mắt ne tranh khong dam đối diện với anh mắt đầy tơ mau của
hắn. Lại kinh hai phat hiện tay hắn đa cởi bỏ ao ngực của co, sau đo liền bắt
đầu cởi quần co.

"Nay! Anh lam gi vậy? Anh nghe toi giải thich!" Lanh Tử Tinh hoảng hốt, cả
người dựng đứng hết long tơ. Hắn đien rồi! Khong chut thương tiếc, lam đau co
rồi!

"Lanh Tử Tinh! Em cho rằng anh khong nhin thấy thi co thể tuy ý lừa gạt anh
sao? Em để con trai anh gọi cai kẻ chết tiệt kia la ba? Hai năm em khong cho
anh va con gặp nhau? Lanh Tử Tinh, tam địa của em từ bao giờ trở nen tan nhẫn
như vậy? Hả?!" Loi Tuấn Vũ nheo mắt len an, động tac tren tay vẫn khong ngừng
lại, trong chốc lat đa lột Lanh Tử Tinh trần như nhộng!

"Anh! Buong ra! Loi Tuấn Vũ, anh lam toi đau đo! Anh nghe toi giải thich…"
Lanh Tử Tinh sợ tới mức run rẩy, hắn định lam gi. Nỗi sợ hai ba năm trước lập
tức như ma quỷ quấn chặt trong long, ep co đến mức khong thở nổi.

"Giải thich? Han tiểu thư? Hả? Han tiểu thư? Em cho rằng em thay ten đổi họ la
co thể lừa gạt anh sao?" Loi Tuấn Vũ giận dữ đến mức anh mắt cũng khiến người
ta lạnh thấu xương.

"Anh… đa biết từ lau?" Lanh Tử Tinh khong khỏi lắc đầu. Trời ạ! Hắn quả thực
chinh la một… thật đang sợ! Hắn đa sớm biết than phận của co, lại con xoay co
như chong chong!

"Phải! Anh đa biết từ lau! Than thể của chinh em chẳng lẽ em lại khong hiểu ro
sao? Da thịt như vậy, sao anh co thể quen được chứ?!" Loi Tuấn Vũ tho lỗ xoa
tay len mặt trong đui co, "Chẳng lẽ em khong biết chỗ nay co cai gi sao? Hả?"

Lanh Tử Tinh giật minh, hoa ra hắn đa sớm biết than phận của co! Co lại vẫn
con ở đay sắm vai "Han tiểu thư". Người đan ong nay… Người đan ong nay sao
lại…"

Giay ra khỏi tay hắn, co thẹn qua hoa giận: "Anh đung la khốn kiếp! Loi Tuấn
Vũ! Anh cho rằng đua giỡn toi như vậy rất hay, phải khong?"

Loi Tuấn Vũ nhin Lanh Tử Tinh giận đến nỗi run rẩy cả người, cười khẩy: "Ngang
nhau cả thoi! Ba năm khong gặp, trinh độ diễn xuất của em cũng nang len khong
it! Lại co thể khiến cho cha con anh khong được nhận nhau! Lanh Tử Tinh, anh
quả thật vẫn chưa hiểu ro em!"

Lanh Tử Tinh giận dữ trừng mắt nhin hắn, hắn luon co đạo lý của hắn, trong từ
điển của hắn, vĩnh viễn chỉ co hắn la đung! Nếu noi trong long co ay nay vi đa
khong để cha con hắn nhận nhau! Thi hiện giờ, giờ nay phut nay, co một chut
cũng khong ay nay! Bọn họ… huề nhau!"Mắt của anh khỏi từ khi nao? Chẳng lẽ
ngay từ đầu đa khong phải la khong nhin thấy? Chinh la vi để toi trở về?"
Giọng Lanh Tử Tinh run rẩy tiết lộ nội tam tức giận.

Mắt Loi Tuấn Vũ bỗng nhien nheo lại, người phụ nữ nay đang nghĩ gi vậy?! Co
cho rằng hắn la kẻ tiểu nhan như vậy sao? Hắn co thể chấp nhận co phieu bạt
ben ngoai ba năm, lại con dung thủ đoạn

hạ lưu nay để lừa co trở về?

"Hừ, Lanh Tử Tinh đại tiểu thư, em cũng đanh gia qua cao bản than minh rồi!
Loi Tuấn Vũ anh dạng phụ nữ nao khong co chứ, anh sẽ vi em ma lam ra chuyện ấu
trĩ như vậy sao?" Loi Tuấn Vũ đột nhien tiến sat than thể đang cuộn tron tren
giường, nhin than thể mềm mại run run của co, trong mắt hắn loe len anh lửa.

"Á! Anh muốn lam gi?!" Lanh Tử Tinh cả kinh vội vang co lại phia đầu giường,
nhưng than minh hắn qua cao lớn, ap lực vo hinh bao phủ len co.

"Lam gi? Lanh Tử Tinh, đừng giả bộ thanh thuần nữa! Trong thời gian nay, la ai
nằm dưới than anh vui thich như thần tien? La ai khong ngừng keu: Tuấn Vũ, em
muốn em muốn? Hả?"

"Anh… cam mồm!" Lanh Tử Tinh tức giận muốn xuống giường, lại bị Loi Tuấn Vũ
giữ chặt canh tay, ương ngạnh đe co tren giường!

"Anh cảnh cao em! Lanh Tử Tinh, mon nợ anh cần tinh với em vẫn con rất nhiều!
Từ bay giờ trở đi, em hay ngoan ngoan chịu chấp nhận đi!" Loi Tuấn Vũ nheo
chặt mắt khiến Lanh Tử Tinh kinh hai.

Ương ngạnh tiến vao khong co bất kỳ khuc dạo đầu, hoan toan chỉ co đau đớn va
kho rat!

Lanh Tử Tinh yen lặng chấp nhận, nước mắt tuon như mưa…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #347