Lộ Mặt


Người đăng: Tiêu Nại

"Định đi đau?" Loi Tuấn Vũ thảnh thơi nằm tren so pha, ba đạo om lấy thắt lưng
Lanh Tử Tinh.

Lanh Tử Tinh khong khỏi đảo trắng mắt. Hắn thật đung la dinh chặt lấy co! Chết
thật!

"Toi muốn về nha thăm con, đa mấy ngay khong nhin thấy no rồi!" Lanh Tử Tinh
quả thật rất nhớ con. Co luc nhin Loi Tuấn Vũ lại thấy hiện len hinh ảnh của
tiểu tử kia.

"Đon no đến đay!"

"Hả?" Lanh Tử Tinh sửng sốt, hắn đang noi gi?

"Nể mặt em, anh co thể cho phep con của em lui tới nha anh!"

Lanh Tử Tinh ngơ ngac nhin vẻ mặt khong biến sắc của hắn. Hom nay mặt trời mọc
từ hướng tay sao? Co điều… Cai gi ma bảo la lui tới? Hắn coi con của bọn họ la
thu hoang sao?

Co điều… nếu… cũng la một chuyện tốt! Loi Tuấn Vũ khong nhin thấy, ma co lại
co thể chăm con chăm Loi Tuấn Vũ, chẳng phải la vẹn cả đoi đường hay sao!

"Thật khong?" Lanh Tử Tinh co chut kich động.

"Trước khi anh đổi ý, tốt nhất em nen hanh động nhanh nhanh một chut!" Lời noi
của Loi Tuấn Vũ một chut cũng khong đang yeu. Nhưng Lanh Tử Tinh đa quen cả so
đo. Cảm giac vui sướng nay đa lam co u me đầu oc rồi.

"Vui vẻ như vậy?"

Lanh Tử Tinh khong khỏi co chut ngại ngung, đung vậy! Co đương nhien la vui
vẻ, nhưng đay khong nen la phản ứng của "Han tiểu thư"!

"Ten la gi?"

"Ten la Lanh… ồ, khong phải, ten la Tử Tử!" Lanh Tử Tinh khong khỏi toat mồ
hoi lạnh, suýt nữa thi lỡ lời!

"Đi thoi…"

"Đi đau?"

"Đon Tử Tử của em về đay!" Noi xong, Loi Tuấn Vũ liền đứng dậy…

"Á -- khong cần gấp như vậy đau… Toi…"

"Sao vậy? Chẳng phải em noi rất nhớ no sao? Du sao cũng khong co việc gi lam."

Lanh Tử Tinh vẫn chưa khoi phục tinh thần từ trong nỗi kinh hỉ, chỉ đanh đỡ
Loi Tuấn Vũ ra cửa.

Trinh độ lai xe của co thật la rất tệ! Hắn đa rất cố gắng kiềm chế chinh minh,
cố gắng nhắm mắt lại, tận lực khong nhin tinh hinh giao thong! Nếu khong, e la
hắn sẽ tống cổ co ra khỏi ghế lai mất! Cai nay chinh la, khuất mắt trong

Khiến Loi Tuấn Vũ ngạc nhien la, co lại lai xe thẳng đến nha Loi lao gia.

"Đay la đau?" Loi Tuấn Vũ bất động hỏi.

Lanh Tử Tinh xấu hổ noi: "Ừm, nha một người bạn."

Bởi vi khong thể gọi điện thoại trước, Lanh Tử Tinh chỉ đanh kien tri bấm
chuong cửa.

Trong man hinh điện thoại, Lanh Tử Tinh chỉ dam noi: "Di a, con va Loi tien
sinh cung đến đon Tử Tử!"

Đối phương hiển nhien vo cung kinh ngạc.

Lanh Tử Tinh len liếc mắt nhin Loi Tuấn Vũ, trong mắt hắn khong co một chut
tia sang, con co lại chột dạ đến mồ hoi đầy tay.

"Sao vậy? Tay ướt như vậy." Loi Tuấn Vũ thật sự tỏ vẻ khong hiểu ra lam sao.

"Hả? Khong co!" Lanh Tử Tinh cuống quýt rut tay lại.

Sau đo, khong đến một giay, lại bị Loi Tuấn Vũ tom lại. Lanh Tử Tinh co chut
to mo, từ khi phẫu thuật trở về, cảm giac phương hướng của hắn cũng qua chuẩn
đi!

Khong cho co nghĩ nhiều, cửa đa mở ra.

Loi Tuấn Vũ tuy ý để Lanh Tử Tinh dắt tay bước vao nha của hắn.

Thai độ của ba mẹ lại khiến hắn cang them to mo. Mẹ noi vo cung it, về cơ bản
chỉ la những tiếng "ừm", dường như sợ hắn nhận ra giọng. Con ba, ngay cả thở
cũng khong dam thở mạnh! Điều nay cang them kich thich long hiếu kỳ của hắn,
hắn thật muốn xem xem trong hồ lo của ba người nay ban thuốc gi?

"Di, con tới đon Tử Tử. Loi tien sinh noi, con co thể đưa Tử Tử theo, ở một
chỗ với con." Lanh Tử Tinh hướng về phia Tieu Duệ ra sức khoa tay mua chan,
dang vẻ vo cung cố gắng.

"Nhưng ma… nhưng ma Tử Tử đang ngủ… Hom nay đưa no đi chơi ở khu vui chơi, về
muộn, vẫn con đang ngủ." Tieu Duệ cố ý đe thấp cổ họng, tận lực khong để Loi
Tuấn Vũ

"Vậy con co thể đi xem be khong?"

"Đương nhien!"

Noi xong, Lanh Tử Tinh liền khẩn trương đứng dậy, lại bị Loi Tuấn Vũ giữ chặt
lại: "Anh đi cung em!"

Á! Lanh Tử Tinh mồ hoi lạnh đầy đầu, đanh tuy ý hắn om lấy vai co.

Tieu Duệ ngay ngẩn nhin bong dang hai người bọn họ, chỉ chốc lat hốc mắt đa
ươn ướt.

"Ông no a, ong xem, chung no hiện giờ thật tốt! Ngay cả chau nội cũng co rồi,
sao lại biến thanh…"

"Ba noi nhỏ một chut! Cẩn thận kẻo con trai ba nghe thấy! Haiz! Ba no a, đừng
đau long, con chau co phuc của con chau!" Loi Đinh lại rất lạc quan.

Lanh Tử Tinh đi vao phong, nhin thấy Tử Tử nằm ngoan ngoan tren giường, canh
tay be con mập mạp lộ ra ben ngoai, mũm mĩm, thật đang yeu!

Co dường như bỏ lại Loi Tuấn Vũ chạy ao vao, ghe sat lại vừa thơm vừa cắn, quả
thực như muốn nuốt tiểu tử kia vao trong bụng.

Ma tiểu tử kia khẽ động đậy, dường như muốn tỉnh lại. Lanh Tử Tinh vội vang
thu tay lại, chờ be ngủ yen một chut, lại thơm len canh tay nhỏ be lộ ra ben
ngoai của be.

Lanh Tử Tinh hoan toan chim đắm trong niềm vui sướng nay, hoan toan quen mất
sự tồn tại của Loi Tuấn Vũ!

Con Loi Tuấn Vũ? Hoan toan cứng đờ! Hắn nhin thấy Tử Tử, nhưng ngay giay phut
đo liền ngẩn người! Hắn co thể khẳng định chắn chắn đến mười phần Tử Tử nay la
con của hắn va Lanh Tử Tinh.

Nếu noi đến luc trước khi vao phong, trong long hắn con tồn tại chut ghen tị
với đứa be nay, thi giờ phut nay hắn dường như la kinh ngạc đến suýt nữa gao
len! Co lại dam lừa hắn?! Co lại con noi Tử Tử la con của người khac?! Khuon
mặt nhỏ nhắn tuấn tu kia quả thật la phien bản của hắn! Co lại con noi con của
hắn la con của người khac?! Chẳng trach đứa be lại ở nha ba mẹ!

Nghi vấn trong long khong thắng nổi lửa giận! Co tước đo lam cha của hắn! Co
lại con nhẫn tam như vậy, khong cho cha con hắn nhận nhau! Co lại để con của
hắn gọi người khac la ba?! Người phụ nữ chết tiệt!

Phải chăng co thấy hắn la người mu, cho nen mới ở đay chơi tro bịt mắt với hắn
sao?!

"Á! Tuấn Vũ, anh lam gi vậy?!" Lanh Tử Tinh chợt ngẩng len, sợ tới mức trắng
bệch mặt. Quay đầu nhin về phia Loi Tuấn Vũ, lại phat hiện hai mắt hắn hừng
hực lửa giận.

"Anh lam cai gi?! Lanh Tử Tinh! Em thật la to gan!" Loi Tuấn Vũ quả thật la
nghiến răng nghiến lợi noi ra những lời nay!

"Rầm" một tiếng, đầu oc Lanh Tử Tinh nhất thời trống rỗng! Hắn gọi co la "Lanh
Tử Tinh"? Hắn biết co la Lanh Tử Tinh?!

"Á!" Lanh Tử Tinh bị hắn vac len vai, đầu dốc xuống đất, co vội vang tom lấy
vai hắn. Sợ hắn đanh thức Tử Tử, co hạ giọng noi: "Anh… sao anh biết toi la
Lanh Tử Tinh?!"

Tieu Duệ va Loi Đinh từ ben ngoai chạy vao, nhin thấy Loi Tuấn Vũ vac Lanh Tử
Tinh tren vai, cuống quýt ngăn lại: "Tuấn Vũ a, cẩn thận nha! Hai đứa đang lam
gi vậy?!"

"Ba! Mẹ! Chắn hẳn ba mẹ cũng nen giải thich với con một chut chứ? Con sẽ tim
ba mẹ noi chuyện sau! Bay giờ, con muốn dạy dỗ người phụ nữ nay, xin tranh
ra!" Lời noi ba đạo khiến cho hai người gia đứng ở đo cản cũng khong được ma
khong cản cũng khong được.

Nhưng khi Tieu Duệ nhin thấy anh mắt sang ngời co thần thai của con trai, cả
kinh đến mức nghẹn lời.

Vẫn la Loi Đinh phản ứng nhanh: "Con, mắt của con?"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #346