Giải Phẫu


Người đăng: Tiêu Nại

"Ah, xin lỗi, anh để em cười xong cai đa!" Lanh Tử Tinh thầm nghĩ trong long,
Cổ Dương a Cổ Dương, anh cũng co ngay hom nay sao! Ha hahahaha...!

"Chuyện gi ma lam em buồn cười vậy!" Một giọng noi khong vui của người thứ ba
đột nhien vang len khiến Lanh Tử Tinh suýt nữa bị sặc...

"Tuấn Vũ?" Lanh Tử Tinh vội vang chạy len lầu, đỡ Loi Tuấn Vũ đi xuống, đồng
thời nhay mắt ra hiệu mấy cai với Cổ Dương. Luc nay khong biết đa kịp noi ro
rang với anh ta chưa, người nay sẽ khong thừa dịp ma bỏ đa xuống giếng chứ?!

Giọng noi trầm thấp của Cổ Dương vang len: "Vũ, toi phat hiện người chăm soc
đặc biệt nha cậu đung la khong tiến bộ gi cả! Co ấy lam toi suýt nữa thi đi
đời nha ma! Toi hoai nghi khong biết co nay co phải la Lanh Tử Tinh giả trang
khong, hay la người ma Lanh Tử Tinh thue đến nữa, thế ma lại bắt chước co ấy
lấy binh hoa đập vao đầu người khac?"

Khoe miệng Loi Tuấn Vũ khẽ giơ len, Cổ Dương a Cổ Dương! Cậu cũng to gan lắm!
Ấy vậy ma lại dam nhắm mắt lam ngơ noi dối hắn! Kỳ thực cuộc noi chuyện của
hai người họ hắn đều nghe được khong sot một chữ nao!

Vốn dĩ la đang ngủ ngon, nhưng du co ngủ say như chết thế nao cũng sẽ bị tiếng
cười noi của bọn họ đanh thức! To mo khong biết Lanh Tử Tinh đang noi chuyện
với ai nen liền mo dậy. Nghe ra la tiếng của Cổ Dương, tảng đa trong long mới
nhẹ nhang buong xuống.

"Co trời đất lam chứng! Toi la lo lắng cho cậu nha! Cậu khong biết đo thoi,
toi khong biết đa nhấn chuong cửa bao nhieu lần rồi, đến mức ma đầu ngon tay
muốn gay luon! Khong biết hai người ở trong nha đang chơi cai tro gi, chuong
cửa keu inh ỏi như thế ma cũng khong nghe thấy! Hơn nữa toi con nghe 'Han tiểu
thư' noi, cậu ban ngay ma cũng ngủ sao?" Cổ Dương nhạo bang, anh khong them để
ý đến anh mắt uy hiếp của Lanh Tử Tinh, dương dương đắc ý.

"Chẳng lẽ...." Cổ Dương lại gần hắn cười gian ta noi: "Vị tiểu thư chăm soc
đặc biệt nay con co loại phục vụ khac nữa? Toi co vinh hạnh được hưởng thụ ke
chut khong?"

Lanh Tử Tinh giận đến xanh cả mặt, co bỗng tum lấy gối dựa tren ghế salon ma
quăng về phia Cổ Dương thấy vậy đưa tay ra tum lại được ngay. Vẫn khong quen
le lưỡi với bản mặt đang đen thui của co.

Loi Tuấn Vũ cười khẽ một tiếng, noi: "Cổ, người phụ nữ của toi tốt nhất cậu
đừng nen mơ tưởng! Điều cậu nen lam la nghĩ cach giải quyết chuyện của minh
đi!"

Một cau noi gai đung chỗ ngứa! Cổ Dương lập tức bay ra vẻ mặt đau khổ, dời
sang đề tai khac: "Toi noi Vũ nay, cậu biết biện phap nao hay co thể lam cho
người phụ nữ của toi chịu kết hon với toi thi noi cho toi biết được với được
khong? Toi sắp khong chịu được nữa rồi!"

"Hom nay cậu khong mời ma đến chinh la vi chuyện nay sao?" Loi Tuấn Vũ lạnh
lung noi.

Cổ Dương vỗ đầu một cai noi: "Ah, cậu khong noi thi toi cũng quen mất! Bac
trai nhờ toi đến lam nhiệm vụ thuyết khach. Nghe noi cậu cự tuyệt lam giải
phẫu? Nhưng toi cảnh cao cậu, cậu đừng co ma lười biếng, toi giup hết sức của
toi rồi! Cai cong ty rach nat nha cậu toi khong co hứng thu, cứ con như thế
nay nữa, vợ con toi chắc cũng khong con a!"

"Cho du toi đồng ý giải phẫu thi khả năng thanh cong cũng khong lớn. Cậu la
bạn be thi phải đưa tay ra giup chứ gi nữa! Con khong thi cứ để cho cong ty
đong cửa cũng được!" Loi Tuấn Vũ noi cự lại.

"Cậu! Cậu noi cai gi?! Đong cửa? Ông trời ơi...! Cả tập đoan của cậu noi đong
cửa la đong cửa được sao? Cậu đang kể chuyện cười gi vậy? Toi đay khong lam gi
nữa hết, cai tập đoan quốc tế danh tiếng của nha cậu cũng tự chống đỡ được mấy
năm đấy! Hai người tối ngay ở nha vui chơi, để minh toi lăn ra lam thay cho
hai người! Loi Tuấn Vũ, cậu cũng đừng lam chuyện vo li vậy chứ?"

"Cổ, chẳng lẽ cậu khong nhin thấy tinh cảnh bay giờ của toi thế nao ư? Toi la
một người mu! Cậu lại đi so đo tinh toan với một người mu sao?" Khi thế y như
một vị vương giả, co chỗ nao ma giống như người mu?!

"TuấnVũ!" Lanh Tử Tinh thật sự nghe khong nổi nữa, co khong cho phep Loi Tuấn
Vũ tự noi minh như vậy, "Cổ Dương, Tuấn Vũ đa đồng ý ngay mai sẽ lam phẫu
thuật rồi! Anh mau đi bao cho Loi tien sinh để ong ấy được yen tam!"

"Thật sao?" Cổ Dương hết nhin Loi Tuấn Vũ lại nhin sang Lanh Tử Tinh, thấy
Lanh Tử Tinh gật đầu chắc chắn, Loi Tuấn Vũ lại khong noi tiếng nao mới chịu
tin.Nếu đa như vậy, toi khong quấy rầy hai người nữa! Hai người cứ tiếp tục,
ngay mai toi sẽ tới bệnh viện luon." Cổ Dương vội vang đứng len. Anh đang vội
muốn chết đay! Nhin thấy Loi Tuấn Vũ va Lanh Tử Tinh ở nha thảnh thơi như thế
nay anh lại thấy giận ghe gớm! Nhin xem ten nay co chỗ nao giống với một người
mu, ro rang la đang vịn cớ nghỉ phep thi co!

Loi Tuấn Vũ cũng khong khach khi: "Khong tiễn!"

Con Lanh Tử Tinh thi đang băn khoăn, nhưng vội vang đứng dậy tiễn Cổ Dương ra
ngoai.

"Tử Tinh, đừng quen chuyện em đa đồng ý với anh! Hạnh phuc của anh va Bối Nhi
xin nhờ hết vao em đo! Em khong thể vong ơn bội nghĩa nha!" Cổ Dương ra cửa
rồi vẫn khong quen dặn do.

"Biết rồi biết rồi! Anh trở nen dong dai như vầy từ khi nao thế hả?" Lanh Tử
Tinh cười noi.

"Vũ thật sự đồng ý ngay mai lam sao?"

"Em lừa anh lam gi? Chẳng lẽ em lại khong hy vọng anh ấy mau mau khỏi một chut
sao?"

"Vậy thi tốt! Cai ghế tổng giam đốc nay sớm trả cho cậu ta được ngay nao hay
ngay đo a!"

Cổ Dương rời đi, Lanh Tử Tinh trở lại phong khach.

"Sao anh khong đi nghỉ ngơi một lat đi?"

Loi Tuấn Vũ nhếch miệng: "Khong co em nằm trong long anh, anh ngủ khong được."

"Noi lung tung! Vừa rồi toi gọi anh lớn tiếng như vậy ma cũng khong thấy anh
tỉnh! Cũng may la Cổ Dương, nếu la trộm chỉ e rằng anh đa sớm bị chặt lam tam
khuc rồi!" Lanh Tử Tinh khong khỏi nhớ lại dang vẻ ngủ say của Loi Tuấn Vũ,
trong long lại rung động khong thoi.

"Ha ha, chẳng phải đa co một mỹ nhan cầm binh hoa khống chế thanh cong ten
trộm rồi sao?"

"Mỹ nhan? Ah! Toi khong phải la mỹ nhan gi hết! Loi tien sinh, toi la một
người phụ nữ cực ki xấu xi, ngai co phải rất thất vọng khong?" Lanh Tử Tinh cố
ý noi, hắn cũng chưa nhin thấy gương mặt của vị 'Han tiểu thư' nay bao giờ, ma
dam noi la mỹ nhan! Thật đung la ăn noi nịnh nọt.

"Hửm, vậy sao?" Loi Tuấn Vũ om ngực, ban tay xấu xa lập tức chạy loạn tren
người co, than mật noi: "Anh liền thich phụ nữ xấu xi, chỉ cần la than thể
nay, du co gắn cai đầu heo vao thi anh vẫn cứ thich như vậy!"

"Hả? Loi Tuấn Vũ, anh dam mắng toi la đầu heo! Đang ghet!" Lanh Tử Tinh tức
giận đanh vao ngực hắn!

"Ha ha ha!" Tiếng cười sảng khoai của Loi Tuấn Vũ lại cang khiến Lanh Tử Tinh
them xấu hổ.

Tiếng cười dừng lại, Loi Tuấn Vũ hon len moi co, khong them để ý co đang giay
dụa, ngậm chặt lấy lưỡi của co, ra sức hut vao.

Lanh Tử Tinh dần dần mất hết sức lực, cả người mềm nhũn ra, tựa hẳn vao long
hắn.

"Đồng ý với anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa!" thanh am của Loi Tuấn Vũ thậm
chi mang theo chut run rẩy.

Lanh Tử Tinh khong khỏi bị chấn động. Hắn...đang noi gi vậy?

"Anh....sao lại...?"

"Đồng ý với anh!" Hắn om chặt đến mức như muốn bẻ đoi thắt lưng của co.

Co cho rằng hắn đang noi me.

"............Được." Lanh Tử Tinh dung kế hoan binh. Co phải thuyết phục được
Loi Tuấn Vũ đi lam phẫu thuật, chỉ la, phải chắc chắn được 90% thanh cong co
mới ra đi được!

Ngay hom sau, bệnh viện chuyện khoa mắt hang đầu Tan Hải.

Loi Tuấn Vũ đang tiến hanh một loạt thủ tục kiểm tra, nhận được tin co thể
thực hiện cuộc phẫu thuật, cac chuyen gia rất lạc quan với kết quả của cuộc
phẫu thuật nay.

Trước khi tiến vao phong phẫu thuật, Loi Tuấn Vũ lại cứ nắm chặt lay Lanh Tử
Tinh khong chịu buong ra, giống như sợ hai co sẽ chạy trốn vậy. Lanh Tử Tinh
nhin mọi người trong phong khong khỏi co chut xấu hổ.....


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #340