Lừa D


Người đăng: Tiêu Nại

Bởi vi phẫu thuật mắt khong được co nửa điểm sai sot, đều tiến hanh dưới kinh
hiển vi, cho nen người nha khong được phep vao trong.

Lanh Tử Tinh nghe thấy Loi Tuấn Vũ lại con phun ra một cau: "Nếu em dam bỏ
trốn, anh sẽ khiến cho con trai em phải hoan trả!"

Đan ong thối! Lời noi ac độc như vậy ma hắn cũng noi ra được?! Con trai của co
chẳng lẽ khong phải con trai của hắn sao?!

Co ngồi chờ ở ben ngoai thật sự la lo lắng bất an! Khong phải bởi vi những lời
nay của hắn, ma la khong thể đối diện với giay phut hắn nhin thấy diện mạo
minh biết được chan tướng!

"Tử Tinh? Con định đi đau?" Tieu Duệ thấy con dau định đi, vội vang đứng dậy
đi theo.

"Mẹ, con chỉ đi vao phong vệ sinh một chut. Mẹ cứ ngồi nghỉ đi. Tuấn Vũ anh ấy
sẽ khong sao đau!" Lời noi dịu dang khiến Tieu Duệ vo cung cảm động, khẽ gật
gật đầu. Thế la, Lanh Tử Tinh như ý nguyện đi vao phong vệ sinh.

Phong vệ sinh của bệnh viện đều rất giản tiện, khong hề hoa lệ. Co đi đi lại
lại trong lối đi nhỏ hẹp, vẫn khong co cach nao thắng nổi lo lắng phải đối
diện tất cả. Vi thế, co "bỏ trốn".

Trong phong phẫu thuật, Loi Tuấn Vũ dần dần khoi phục ý thức. Tiếng bac sỹ gọi
vang len ben tai hắn: "Loi tien sinh, phu thuật rất thanh cong. Hai giờ nữa,
ngai co thể nhin được. Quả thực la khong thể ban cai! Kỳ tich thật sự đa xuất
hiện! Chuc mừng ngai, toi nghĩ ngai hiện giờ hẳn la cũng phấn khởi giống như
toi!"

Tren mắt Loi Tuấn Vũ che băng gạc, hắn khong hề co bất kỳ cảm giac kho chịu
nao. Chỉ một cuộc phẫu thuật như vậy lại co thể khiến cho chuyen gia khoa mắt
thế giới phấn khởi như vậy, co thể thấy tầm quan trọng của no! Hắn rốt cuộc la
may mắn hay la bất hạnh?

Nghĩ đến hai giờ sau co thể nhin thấy Lanh Tử Tinh, tam tinh của hắn liền rất
kich động.

"Bac sỹ, toi co một thỉnh cầu…

Trở lại phong bệnh, co Cổ Dương, co người nha của Loi Tuấn Vũ, ngay cả Lanh
lao gia va phu nhan cũng đến! Nhưng mọi người đều rất chan chường, Tieu Duệ
con khong kim được ma khoc nấc len.

"Tại sao lại co thể như vậy? Ro rang noi co thể lam được ma!" Tieu Duệ vẫn
khong dam tin.

Sau khi Loi Tuấn Vũ thao bỏ băng gạc mắt, lại vẫn khong nhin thấy gi.

Ngay cả vị người Mỹ mũi to rất tự tin đối với cuộc phẫu thuật của minh cũng co
chut ngẩn người, ong thậm chi con vo cung ảo nao! Khong noi một lời, liền đi
ra ngoai. Mặc cho mọi người truy vấn cai gi cũng khong noi!

Cổ Dương nhin thấy mấy vị tiền bối đau long như vậy, vội vang noi: "Bac trai
bac gai, xin đừng đau long nữa! Bac sỹ đa noi co thể hồi phục ma, co lẽ chỉ la
vấn đề thời gian thoi!"

Loi Tuấn Vũ lại binh thản: "Con xin lỗi, ba, mẹ, để ba mẹ phải lo lắng rồi!
Con rất ổn! Cho du khong nhin thấy, cũng khong sao! Con mệt rồi, muốn nghỉ
ngơi một lat!"

Cổ Dương lập tức noi: "Bac trai bac gai, con đưa cac bac ra ngoai, Vũ cứ để
con chăm soc la được rồi! Con nghĩ nếu khong co vấn đề gi, ngay mai la co thể
về nha được! Bac sỹ noi phải ở lại bệnh viện một ngay để theo doi. Con sẽ ban
bạc với bac sỹ về lần phẫu thuật sau, cac bac đừng lo lắng!"

Cổ Dương đứng ở cương vị một người bạn, giải vay cho Loi Tuấn Vũ, tiễn bốn vị
tiền bối ra ngoai. Sau đo quay lại, nhin Loi Tuấn Vũ đang ngồi dựa vao đầu
giường, khong khỏi lắc lắc đầu. Anh cố ý chạy tới, vốn la muốn chuc mừng!
Nhưng khong ngờ…

"Luc nay, cậu lại vẫn con cười được?" Cổ Dương nhin khoe miệng Loi Tuấn Vũ mỉm
cười, co chut kinh ngạc. Nhưng lại cảm thấy lời noi của minh hơi qua đang,
"Xin lỗi, Vũ, toi khong co ý gi khac, toi la noi, đừng nản chi! Người ta du
sao cũng la than sĩ đầy uy quyền! Lần nay thất bại chẳng qua chỉ la một khuc
nhạc đệm, tim được nguyen nhan vấn đề chẳng phải la xong rồi sao?"

"Cổ, xem ra cậu phải vất vả nữa rồi!" Giọng Loi Tuấn Vũ lại rất thoải mai.

"Noi cai gi vậy! Từ khi nao thi trở nen như vậy? Co muốn ăn chut gi hay la
muốn ngủ một giấc?" Cổ Dương hai tay đut tui, che giấu anh mắt thương hại.

Loi Tuấn Vũ khoat tay chặn lại: "Cai gi cũng khong cần, kiếm cho toi một cặp
kinh ram về đay!"

"Kinh ram? Cậu cần kinh ram để lam gi?" Cổ Dương khong khỏi vo cung kinh ngạc,
vốn đa khong nhin thấy gi, đeo kinh ram co tac dụng gi?! Thừa hơi nha!

Loi Tuấn Vũ khoe miệng khẽ nhếch, con ngươi vốn đang nhin thẳng chăm chăm, luc
nay lại trở nen linh hoạt, khong giấu nổi ý cười trong khoe mắt. Hắn nhin về
phia Cổ Dương, thu hết vẻ mặt đầy hiếu kỳ của anh vao trong đay mắt!

Cổ Dương nhin vao mắt Loi Tuấn Vũ, bỗng nhien phat hiện hinh như co chỗ nao đo
khong đung! Rốt cuộc la như thế nao? Anh cũng khong noi ro được!

Tầm mắt dần dần co tieu cự, giật minh! Khoe miệng từ từ cong len, mở rộng, lại
cong len, lại mở rộng…

"Tiểu tử cậu! Quả thực… đien rồi!" Cổ Dương đấm vao vai Loi Tuấn Vũ, nỗi tức
giận trong nụ cười kho co thể kiềm chế phấn chấn! "Cậu đay la diễn tro gi
vậy?!"

"Toi đang cảnh cao cậu! Đừng co đua giỡn trước mặt toi, người phụ nữ của toi
co thế giấu diếm toi, toi hiểu được nỗi khổ của co ấy. Người nha của toi co
thể giấu diếm toi, toi biết bọn họ la được người ta nhờ cậy. Cậu cai người
nay…" Loi Tuấn Vũ noi thản nhien, lại nghe thấy Cổ Dương co chut xấu hổ! E la
người ta đang tim anh tinh sổ đay!

"Vũ… cậu sẽ khong phải ngay từ đầu mắt đa…" Cổ Dương lập tức ghe sat lại quan
sat mắt hắn, "Cậu hoan toan la khong hề co bệnh ma! Cậu hại toi bị troi ở đo
ban mạng thay cậu! Vũ, cậu khong ra gi nha!"

"Toi cũng vừa mới khoi phục thoi! La toi bảo bac sỹ đừng noi ro vội! Ông ta
hinh như rất tức giận, lam vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ong ta." Loi
Tuấn Vũ mỉm cười noi, "A! Co thể nhin thấy lại được thế giới nay thật la tốt
nha! Người co thể nhin thấy hinh như chưa bao giờ biết anh sang đang quý như
thế nao! Cổ, hay la cậu cũng mu một lần thử xem sao?"

"Cậu đung la đien rồi! Cậu khong nhin thấy bac trai bac gai đau long thế nao
sao? Cậu lại nhẫn tam như vậy?" Cổ Dương thật sự khong hiểu.

Loi Tuấn Vũ cau may: "Việc nay chẳng qua chỉ la chut qua nhỏ đap lễ bọn họ ma
thoi! Hơn nữa, như thế nay chẳng qua chỉ la tạm thời, toi sẽ mau chong cho bọn
họ biết!"

"Cậu… khong phải la cậu vi Tử Tinh nen mới lam như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu sợ ba
xa của cậu lại bỏ đi?"

Cổ Dương giật minh.

"Cổ, cuối cung cậu cũng noi đung trọng điểm rồi! Hom qua cậu một cau 'Han tiểu
thư' hai cau 'Han tiểu thư' gọi thật la than thiết nha!"

"Hắc hắc, Vũ, cậu co thể noi cho toi biết lam thế nao cậu biết 'Han tiểu thư'
la người phụ nữ của cậu khong? Tử Tinh cải trang cũng giỏi lắm! Cậu…" Cổ Dương
nhin vẻ mặt Loi Tuấn Vũ, đột nhien mờ am noi, "Chẳng lẽ người phụ nữ của cậu
tren người…"

"Đừng co nhiều lời! Ba xa của toi rốt cuộc la thế nao?! Co ấy đa noi gi với
cậu? Để cậu khăng khăng một mực hoa theo co ấy giấu diếm toi?" Loi Tuấn Vũ đột
nhien biến sắc, nghiem mặt noi. Hắn sao co thể noi chuyện tư mật như vậy cho
Cổ Dương biết chứ?!

"Haiz… cậu… ba xa Tử Tinh của cậu… toi thấy cậu vẫn nen hỏi chinh co ấy thi
tốt hơn! Con người toi tuy rằng khong coi la nhan nghĩa, nhưng tuyệt đối khong
ban đứng bạn be!" Cổ Dương thề sống thề chết.

Loi Tuấn Vũ thật muốn đấm nat cai bản mặt kia của Cổ Dương! Rốt cuộc co la bạn
anh, hay hắn la bạn anh?! Hắn lại con dam dong dạc như vậy?!

"Cổ! Cậu đa thich xem kịch, vậy thi mời cậu tiếp tục xem! Đừng co lam hỏng
chuyện tốt của toi! Mau mau đi kiếm kinh ram về đay cho toi! Nếu Tử Tinh bỏ
đi, cai co "Vỏ so" của cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện được binh an vo sự!" Loi
Tuấn Vũ từ ham răng phun ra một cau.

(chữ Bối trong ten Tat Bối Nhi nghĩa gốc la so)

"Nay! Loi Tuấn Vũ, cậu uy hiếp toi hả?! Lien quan gi đến Bối Nhi nha toi chứ?"
Cổ Dương hai tay chống nạnh như hinh ấm t

"Nha cậu? Đến luc đo la nha ai con chưa xac định!" Loi Tuấn Vũ cười nhạt.

"Toi noi Loi Tuấn Vũ…" Cổ Dương chỉ vao mũi Loi Tuấn Vũ định bộc phat, bỗng
nhien bị Loi Tuấn Vũ tum ao ngực, bop thật chặt canh tay anh, ma anh mắt hắn
cứ ở cự ly gần như vậy ma nhay nhay với anh!

Cổ Dương cảm nhận ro rang toan than hắn đang cứng ngắc, trong mắt đầy kinh
ngạc, đồng thời con co kich động! Sắc mặt vừa trắng bệch, lại co chut căng
thẳng.

Cổ Dương lập tức hiểu ý, co thể khiến Loi Tuấn Vũ co biểu hiện như vậy chỉ co
một người, anh khẳng định một trăm phần trăm nhất định la Lanh Tử Tinh ba xa
yeu quý của lao huynh nay xuất hiện! Chắc la Lanh Tử Tinh biết phẫu thuật của
Loi Tuấn Vũ thất bại vội vang chạy đến! Cai ten nay, ba năm khong nhin thấy
bong dang Lanh Tử Tinh, mới co thể mất binh tĩnh như vậy! Haiz, mấy ngay nay e
la ngay nao cũng bắt người ta lam chuyện đo, con kich động cai nỗi gi!

Cổ Dương ay nay vi luc trước đa giấu diếm hắn, liền sửa lời noi: "Vũ, đừng lo
lắng, phẫu thuật tuy khong thanh cong, nhưng cũng khong chứng tỏ cậu khong co
hy vọng. Cậu cứ nghỉ ngơi đi đa!"

Khoe miệng Loi Tuấn Vũ chậm rai nhếch len, nhiu may, tỏ ý "cảm tạ", cai người
nay luc nay du sao cũng coi như co chut nhan tinh!

Lanh Tử Tinh vừa bước vao liền co chut kich động, co vừa nhận được điện thoại
của mẹ liền chạy tới! Vốn đa chuẩn bị xong xuoi để rời đi, nhưng khong ngờ
phẫu thuật lại thất bại! Trong long co lập tức rối loạn! Co khong phải la
khong lo lắng, nếu Loi Tuấn Vũ cả đời sẽ như vậy, thi hắn phải lam thế nao?
Một người cao ngạo như hắn, sao co thể chấp nhận?!

Trai tim vốn đa rối loạn hết mức lập tức cang rối loạn hơn! Nhưng ý nghĩ trong
đầu co luc nay lại kien định, co phải tiếp tục ở ben cạnh hắn chăm soc hắn,
biết được lần phẫu thuật sau hắn khoi phục được thị lực mới thoi.

"Ồ, Han tiểu thư đến rồi! Huynh đệ của toi liền giao cho co nhe, toi đến cong
ty đay! Đung rồi, chuẩn bị cho cậu ấy một cặp kinh ram! Cậu ấy khong muốn
người ta nhin thấy… bộ dạng của cậu ấy!" Cổ Dương nghiến răng nghiến lợi noi,
anh thật muốn noi hết chan tướng cho Lanh Tử Tinh! Tiểu tử nay sẽ khong phải
la đang đua với lửa chứ! Dung thủ đoạn như vậy, co qua tan nhẫn khong? Tiểu tử
thối!

Haiz! Kết bạn khong cẩn thận nha! Cổ Dương lắc lắc đầu, rời khỏi phong bệnh.

Lanh Tử Tinh từ từ đi về phia Loi Tuấn Vũ, nhin hắn vẻ mặt am trầm nằm tren
giường, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn biết co đến rồi, nhưng ngay cả chao hỏi cũng khong len tiếng. Co ở trong
long cười khổ, co đương nhien hiểu tam tinh của hắn luc nay, nhất định la vạn
kiếp bất phục!

Luc vao phong phẫu thuật, hắn con nắm chặt tay co, hắn khao khat anh sang đến
mức nao! Co co thể cảm nhận được nỗi lo lắng của hắn, nỗi sợ hai của hắn, nỗi
khao khat của hắn. Co co thể cảm nhận được… con co, sự dựa dẫm của hắn đối với
co!

Tay run run cung với trai tim run rẩy phủ len mắt hắn, cảm nhận được cả người
hắn khẽ chấn động, sau đo nhanh chong nắm chặt tay co, chưa bao giờ chặt đến
vậy.

Lanh Tử Tinh cố nen đau, để mặc cho hắn nắm. Giay tiếp theo liền bị hắn om vao
trong long…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #341