Tình Huống Lặp Lại


Người đăng: Tiêu Nại

Lanh Tử Tinh đa quen hai người vao phong tắm như thế nao, cũng quen hai người
nằm len giường như thế nao, du sao hiện giờ ban ngay ban mặt hắn vẫn đang ngủ.
Con co, cả người mệt mỏi, một chut cũng khong muốn nhuc nhich.

Tiếng bước chan rầm rầm, khiến Lanh Tử Tinh con tưởng rằng minh nghe nhầm!

Tinh thần của co lập tức căng thẳng, lại nghieng tai lần nữa, thật sự co tiếng
bước chan rầm rầm!

Trời ạ! Co người!

Co lập tức tỉnh tao hơn nhiều, đẩy Loi Tuấn Vũ một cai, thấp giọng gọi: "Tuấn
Vũ, tỉnh dậy, hinh như co người đến!"

Nhưng Loi Tuấn Vũ ngủ qua say, hoan toan khong co

Lanh Tử Tinh lập tức nghĩ đến Loi Tuấn Vũ hoan toan khong nhin thấy gi, cho du
la gặp phải kẻ cướp, cũng sẽ bị thua thiệt!

Cung với tiếng bước chan, từng bậc từng bậc cầu thang đi len, Lanh Tử Tinh
cũng dựng đứng hết toc gay!

Co liền xuống giường, mặc bừa ao ngủ vao! Vớ lấy một lọ hoa tren tủ am trong
tường, cầm trong tay lam vũ khi!

Gần rồi, gần nữa rồi! Tim Lanh Tử Tinh đập thinh thịch, co quay đầu nhin Loi
Tuấn Vũ đang ngủ say. Lặng lẽ mở he cửa.

Quả nhien, thoang thấy co một bong người! Chết thật!

Khong biết lấy sức lực từ đau, Lanh Tử Tinh cầm lọ hoa nhắm mắt đập tới!

"Á!" một tiếng keu ren, cung với tiếng chửi thề "SHIT", Lanh Tử Tinh liền mở
mắt, định lam thế nao để vớ đồ vật khac đập tiếp, nhưng khong thể ngừng lại,
kinh hai nhin người vừa mới tới!

Trời ạ!

Cổ Dương một tay om tran, mắt trợn trừng to như mắt trau, dữ tợn nhin Lanh Tử
Tinh! Hắn lại con bị cung một người phụ nữ đanh ở cung một chỗ đến hai lần!

"Tốt nhất em hay cho anh một lời giải thich!" Cổ Dương nhe răng trợn mắt, an
oan đối với Lanh Tử Tinh khiến anh quen mất phải chất vấn co vi sao lại xuất
hiện ở đay!

"Xin lỗi xin lỗi!" Lanh Tử Tinh vội vang than thở, "Em khong biết la anh! Con
tưởng la…"

"Em tưởng la?! Anh noi Lanh đại tiểu thư, em tưởng em la vợ của Vũ, thi em co
thể tuy ý cha đạp than thể của anh sao?!"

"Cha đạp? Cổ Dương! Anh noi gi vậy? Noi giống như…" Lanh Tử Tinh cau may nhin
hắn, "Ro rang la anh đột nhập vao nha bọn em! Vi sao anh khong go cửa, khong
gọi điện thoại trước, cứ thế ma đột nhập vao nha dan?!"

Từng lời chất vấn khiến cho Cổ Dương cang them

"Anh noi đại tiểu thư a! Anh đa bấm chuong cửa đến một trăm lẻ tam lượt rồi
được chưa?! Anh la lo lắng cho Vũ nen mới vao! Em tưởng nha bọn em co đồ gi
đang tiền, đang để anh đi ăn trộm?"

Cổ Dương bỏ tay xuống, cũng may, anh đa co kinh nghiệm một lần, phong bị đung
luc, nen khong bị thương.

"Hả! Anh! Cổ Dương, anh hoan toan khong bị thương, con ở đo keu la cai gi. Anh
cố ý để em ay nay co phải khong?"

"Hả, đa đanh người lại con ngang nhien như vậy? Lanh tiểu thư, anh thấy anh
phải tim Vũ đến phan xử rồi! Loi Tuấn Vũ, cậu ở đau, đi ra cho toi!" Cổ Dương
nghển cổ gọi!

"Suỵt!" Lanh Tử Tinh nhảy dựng len, bịt miệng Cổ Dương lại.

Cổ Dương bị co loi keo xuống phong khach dưới lầu, vội gạt tay co ra, chết
thật! Anh sắp ngạt thở rồi! Tay của người phụ nữ nay mềm mại, giống như một
miếng kẹo cao su dinh ở tren mũi anh! Mấu chốt la con co một hương vị gi đo,
anh cũng khong noi ro được. Đung la chết thật!

"Em len len lut lut lam gi vậy?!" Cổ Dương hồ nghi nhin co!

"Xin lỗi, Cổ Dương, em nhận lỗi với anh được khong? Anh đừng gọi loạn len nữa,
Tuấn Vũ đang ngủ, anh đừng quấy rầy anh ấy!" Lanh Tử Tinh ngượng ngung noi.

"Miễn! Anh noi vi sao bấm chuong cửa nhiều lần như vậy, khong ai để ý! Chắc
hẳn vừa nay bọn em đang chiến đấu ra tro nhỉ!"

"Anh! Noi gi vậy!" Lanh Tử Tinh hận khong thể chui xuống đất trốn luon đi. Cổ
Dương nay đung la mồm miệng khong ngăn được!

Cổ Dương nhin khuon mặt đỏ bừng của co, khong cần nghĩ cũng biết bọn họ đa lam
cai chuyện tốt gi. Đột nhien, anh sửng sốt, cả kinh, vội nắm chặt tay Lanh Tử
Tinh, noi: "Em! Trời ạ! Em la Lanh Tử Tinh? Sao em lại ở đay? Em trở về khi
nao?"

Biểu tinh tren mặt rất phong phu, luc thi kinh ngạc, luc thi

Lanh Tử Tinh khong khỏi đảo trắng mắt, anh thật đung la nhận thức muộn mang
nha! Hai người tranh cai nửa ngay, anh mới nhớ tới phải hỏi! Co con đang băn
khoăn, vi sao anh nhin thấy co một chut cũng khong kinh ngạc!

"Suỵt, nhỏ tiếng một chut! Cổ Dương, em co thể phiền anh một việc được khong!
Em bay giờ la hộ lý chăm soc đặc biệt của Loi Tuấn Vũ, gọi la Han tiểu thư,
anh đừng noi cho anh ấy biết em la Lanh Tử Tinh co được khong?" Lanh Tử Tinh
đang thương cầu xin.

"Cai gi? Han… tiểu thư? Hộ lý chăm soc đặc biệt? Hai người đang lam cai tro gi
vậy?" Cổ Dương ghe sat mặt Lanh Tử Tinh, nhin một lượt từ tren xuống dưới, ro
rang vẫn la Lanh Tử Tinh ma!

"Ai da, rốt cuộc anh co hiểu hay khong, em noi, em la Lanh Tử Tinh, nhưng em
khong muốn để Tuấn Vũ biết, anh hiểu chưa?"

Lanh Tử Tinh quả thật bị Cổ Dương bức đến phat đien rồi, anh lại con dung tay
chọc chọc vao mặt co! Anh tưởng co la bup be bơm hơi hay la thế nao?!

Cổ Dương ngồi lại so pha, từ cự ly xa quan sat Lanh Tử Tinh, thật lau sau, mờ
am noi: "Han tiểu thư, em muốn anh giup em, phải khong?"

Lanh Tử Tinh thanh khẩn gật gật đầu.

"Vậy được."

Lanh Tử Tinh kinh ngạc mở to mắt: "Anh nhận lời rồi?"

"Phải!"

"Nhưng sao anh…"

"Sao khong hỏi em vi sao phải khong?" Cổ Dương cười cười noi, "n an oan oan
của hai người anh khong muốn biết qua nhiều! Quan thanh cũng kho dứt được việc
nha! Anh cũng khong muốn nhảy vao rắc rối của hai người! Co điều, anh co một
điều kiện!"

Co biết ma, thien hạ khong co bữa cơm trưa nao miễn phi!

Thận trọng nhin nụ cười mờ am của anh, Lanh Tử Tinh đề phong hỏi: "Điều

"Chỉ cần em co thể thuyết phục vợ của anh đi đăng ký với anh, anh sẽ suy nghĩ
khong noi ra chuyện nay!"

Cổ Dương cười gian xảo.

"Vợ của anh, đăng ký? Vợ của anh la ai? Vi sao co ấy khong đăng ký với anh?"
Đay la cai điều kiện gi?! Vợ của anh khong đăng ký với anh, co co thể co biện
phap gi?!

Lanh Tử Tinh khong khỏi co chut nản long, chẳng lẽ anh cố ý lam kho co?

"Yen tam đi, em co biết! Tat Bối Nhi!"

"Tat… Bối Nhi?! Hai người thật sự cung với nhau?" Lanh Tử Tinh co chut kich
động, giọng noi bất giac cao len đến quang tam.

"Noi thế la thế nao? Cổ Dương anh giống người lợi dụng tinh cảm sao?" Cổ Dương
đang dương dương tự đắc, đột nhien chuyển sang bất đắc dĩ, "Em cũng biết
chuyện của bọn anh luc trước chứ? Nhưng co ấy lại cố chấp đến bay giờ vẫn chưa
tha thứ cho anh! Em co biết con gai của bọn anh cũng đa hai tuổi rồi! Nhưng
ma, co ấy vẫn khong đồng ý lấy anh! Tử Tinh, em giup anh nhe! Em co biết khi
anh nhin thấy co ấy tro chuyện vui vẻ với người đan ong khac, trong tim anh
đau đến thế nao khong?"

Lanh Tử Tinh giật minh nhin vẻ đau khổ qua mức của Cổ Dương, khong khỏi bật
cười!

"Ha ha ha!"

Cổ Dương lập tức giận dỗi: "Lanh Tử Tinh! Rốt cuộc em co con tinh người hay
khong? Sự thiện lương của em đi đau mất rồi? Anh đau khổ như vậy, em lại con
cười được?"

"Ồ, xin lỗi, chờ chut, để em cười xong đa!" Lanh Tử Tinh trong long thầm nghĩ,
Cổ Dương ơi Cổ Dương, anh cũng co ngay hom nay! Ha ha ha!

"Co chuyện gi, buồn cười như vậy?!" Giọng noi giận dữ của người thứ ba khiến
cho Lanh Tử Tinh suýt chut nữa bị sặc…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #339