Anh Đói Bụng


Người đăng: Tiêu Nại

Đang noi chuyện say sưa! Đột nhien ngẩng đầu len, nhin thấy trước mặt lu lu
xuất hiện một người đan ong, dọa Lanh Tử Tinh sợ tới mức "Á" một tiếng thet
len kinh hai, di động rơi xuống giường…

"Alo? Tử Tinh? Sao vậy? Đa xảy ra chuyện gi?" Giọng Hoa Ba rất nhỏ, từ di động
truyền ra.

Lanh Tử Tinh vỗ vỗ ngực, giận dữ trừng mắt nhin người đan ong đang nhiu chặt
may nay, vừa nay bị hắn dọa, ba hồn bảy via đa bay mất một nửa rồi! Chưa kịp
mở miệng, đa nghe thấy hắn cất giọng khong vui noi: "Điện thoại của ai?!"

Đầu day ben kia Hoa Ba nghe thấy tiếng Loi Tuấn Vũ, lập tức im bặt! Anh len
len cup điện thoại. Nhin di động hồi lau, nhếch nhếch khoe miệng cười tự giễu.

Co lẽ co khong biết, anh nhin thấy co gọi đến đa kich động đến mức nao! Haiz!
Tử Tinh, anh phải kiềm chế nỗi chờ mong đối với em thế nao đay?!

Ben nay, Lanh Tử Tinh sửng sốt, lạnh lung trả lời: "Một người bạn!"

"Bạn? Đa muộn thế nay, em khong sợ bạn gai anh ta hiểu lầm?" Ngữ khi chất vấn
hiển nhien của Loi Tuấn Vũ thật giống như đa bắt được thop người ta.

Kỳ thật, hắn đứng ở đay cũng đa một luc rồi, đương nhien biết la điện thoại
của ai! Chỉ co điều hắn nghe thấy giọng noi vui vẻ của o thi rất khong thoải
mai ma thoi!

"Việc nay e la khong phiền Loi tien sinh phải quan tam!" Lanh Tử Tinh lườm hắn
trắng mắt! Mắt khong nhin thấy, lại co thể đi vao phong co! Giống như ngựa
quen đường cũ vậy. Lanh Tử Tinh khong biết, ba năm qua, hắn đa hinh thanh thoi
quen nay, mặc du hiện giờ khong nhin thấy, nhưng như đa quen thuộc, rất dễ
dang đi vao.

"Anh chỉ quan tam khi anh gọi di động cho em, đường day co đang bận hay
khong!" Loi Tuấn Vũ chậm rai noi, tay chạm đến mep giường, hắn con ngồi xuống.

"Anh lam gi vậy?" Lanh Tử Tinh như chu thỏ bị kinh sợ.

"Sao vậy? Em hinh như rất sợ anh?" Loi Tuấn Vũ nhạy cảm "nhin" về phia co.

"Loi Tuấn Vũ! Anh lại muốn lam gi?!" Lanh Tử Tinh lui người về phia đầu
giường, sao co cứ cảm thấy hinh như hắn sắp nhao đến vậy.

"Anh đoi bụng!" Loi Tuấn Vũ noi chẳng khac gi một đứa trẻ.

Ông trời ơi! Co thật muốn cứ như vậy bop chết hắn!

"Anh đoi bụng? Toi nhớ luc tối anh ăn khong it!" Lanh Tử Tinh hoan toan khong
muốn nghe theo sự sai bảo của hắn.

"Phải. Co điều bay giờ chắc la nửa đem rồi, em cảm thấy anh khong nen ăn chut
đồ ăn khuya sao?" Loi Tuấn Vũ hợp tinh hợp lý noi, giống như Lanh Tử Tinh
khong lam la co tội vậy.

Lanh Tử Tinh nắm chặt nắm tay, căm giận nhin bộ dạng vo tội của hắn: "Loi Tuấn
Vũ! Đoi bụng thi đi ngủ đi! Toi khong co tam trạng giỡn với anh!"

Hừ! Lanh Tử Tinh nằm xuống, trum chăn kin đầu, co quả thực bị Loi Tuấn Vũ chọc
tức đien len rồi! Ro rang la cố ý ma!

Một ban tay ma quai mo vao trong chăn, hơn nữa con sờ soạng lung tung.

"Á! Anh lam gi vậy?" Lanh Tử Tinh vội ngồi dậy, dung chăn quấn kin người. Co
sao co thể quen Loi Tuấn Vũ la một ten vo lại co ý thức xam chiếm vo cung manh
liệt chứ?!

"Han tiểu thư, em khong để ý đến than thể của anh như vậy, co phải la thai độ
lam việc của em co vấn đề khong?!" Loi Tuấn Vũ lưng hướng về phia anh đen,
khong nhin ro vẻ mặt hắn!

Đa muốn hại người thi sẽ bất chấp thủ đoạn! Lanh Tử Tinh nhẫn nhịn noi: "Loi
Tuấn Vũ! Anh ro rang la đang cố ý kiếm cớ…"

"Han tiểu thư, anh đoi bụng!" Loi Tuấn Vũ vẫn kien tri.

Lanh Tử Tinh nắm chặt nắm tay, căm giận trừng mắt nhin hắn! Chết thật, hắn la
muốn giỡn chết co nha! Mạnh mẽ xốc chăn len, Lanh Tử Tinh hầm hầm dậm mạnh
chan, mở cửa xong lại hầm hầm đi ra ngoai! Phong độ của co đều bị hắn chọc cho
chạy mất hết rồi!

Khoe miệng của Loi Tuấn Vũ lại nhếch len cười xấu xa, ro rang la nụ cười khong
co ý tốt.

Thế la, hắn xoay người len giường, nằm ở chỗ co vừa nằm luc nay, hơi ấm tren
người co vẫn con lưu lại ở đo.

Lanh Tử Tinh quả thực muốn phat đien. Đeo tạp dề, nửa đem xuất hiện ở phong
bếp, co thật đung la bội phục khả năng nhẫn nại của chinh minh! Người kia
trước đay cũng khong tốt đẹp gi, khong ngờ bay giờ con xảo quyệt như vậy!

Hai quả trứng chien, co vẫn con đề phong, lo hắn noi một quả khong đủ, con đoi
nữa, chinh minh chẳng phải la rất cẩu huyết sao!

Cung với tiếng bước chan của co, Loi Tuấn Vũ ngửi thấy mui trứng chien thơm
phức.

"Anh! Nằm tren giường của toi để lam gi?!" Lanh Tử Tinh đi len trước đặt cai
đĩa len ban, cạch một tiếng.

"Nếu khong em bảo anh ngay ngốc đứng chờ em mười lăm phut sao?" Loi Tuấn Vũ
noi chắc như đinh đong cột.

"Sao anh biết la mười lăm phut?" Lanh Tử Tinh nhin đồng hồ, quả nhien.

Khoe miệng Loi Tuấn Vũ khẽ nhếch, ha ha, bởi vi anh la ong xa của em! Nhưng
cau nay rốt cuộc cũng khong noi ra miệng.

"Được rồi, ăn đi!" Loi Tuấn Vũ hai tay để sau đầu, sai bảo.

Trời ạ! Cai người nay! Con muốn co bon cho hắn chắc?! "Loi Tuấn Vũ, ở ngay
tren ban, chắc anh co thể tự ăn được."

"Anh noi em đo! Bữa tối ăn it như vậy, bay giờ chắc la cũng đoi bụng rồi." Ngữ
khi Loi Tuấn Vũ tự nhien đến vậy, lam cho Lanh Tử Tinh sửng sốt, xấu hổ đứng ở
đo.

Hắn? Hoa ra hắn vi co, mới muốn ăn khuya?

"Nay, anh rốt cuộc la lam sao vậy? Ro rang anh noi đoi bụng ma…"

"Lại đay, ngồi xuống ngoan ngoan ăn đi!"

Lanh Tử Tinh khong đợi noi xong, đa bị Loi Tuấn Vũ keo lại… Hắn khong nhin
thấy, canh tay vươn qua dai, mo mẫm lung tung lại thanh cong tom được vai co.
Thế la co bị hắn ấn xuống giường.

Sờ sờ soạng soạng, hắn bưng đĩa trứng chien kia ngang ngạnh nhet vao tay co,
khẩu khi khong thể từ chối: "Ăn!"

Trong long Lanh Tử Tinh bất chợt cảm động! Hắn thế ma lại nhớ bữa tối co ăn
it? Quan tam co như vậy… Trong đầu kịch liệt cảnh bao! Hắn đau co quan tam co?
Ro rang la quan tam "Han tiểu thư" ma! Loi Tuấn Vũ chết tiệt!

Buồn bực ăn miếng trứng thật to, giống như đo la Loi Tuấn Vũ thật vậy! Mỗi
miếng co ăn lại cảm thấy trong long nong len khong it.

"Được rồi, toi ăn xong rồi. Anh co thể quay về ngủ rồi chứ?" Lanh Tử Tinh xoa
xoa miệng. Hiện giờ trong long co rất buồn bực, hắn cang tốt với minh, co lại
cang cảm thấy buồn bực!

"Được… đỡ anh một chut." Loi Tuấn Vũ nhổm dậy, vươn tay ra, lam bộ muốn xuống
giường.

Lanh Tử Tinh vươn tay ra, nắm lấy canh tay hắn, nhưng khong ngờ bị hắn keo
lại, nhao len người hắn.

Loi Tuấn Vũ liền thuận thế giam cầm co trong ngực, giọng noi tran đầy từ tinh
vang len ben tai co: "Cung nhau ngủ đi!"

"Anh! Buong toi ra! Loi Tuấn Vũ, anh la đồ tiểu nhan! Sắc lang…" Lanh Tử Tinh
khong ngờ hắn sẽ như vậy, ra sức giay dụa, lại bị hắn om chặt cứng, khong thể
động đậy.

Trứng chien vừa mới ăn vao đến dạ day, bị đe ep dữ dội như vậy, từng đợt từng
đợt dội ngược len.

"Đừng nao loạn, ngoan ngoan ngủ đi. Anh chỉ cần om em la được rồi!" Giọng Loi
Tuấn Vũ rất dịu dang. Kỳ thật hắn rất muốn minh ngủ đi, nhưng khong biết lam
sao, từ khi biết người ben cạnh minh la Lanh Tử Tinh, trai tim Loi Tuấn Vũ
khong thể kiểm soat được, chỉ muốn ở gần co! Co lẽ la sợ co sẽ bỏ trốn!

"Loi Tuấn Vũ!"

"Suỵt… ngủ đi!"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #336