Từ Chối Phẫu Thuật


Người đăng: Tiêu Nại

Thật nhanh… Co đa nghe thấy tiếng hit thở nặng nề của hắn, hinh như rất mệt
mỏi.

Lanh Tử Tinh ngước mắt nhin vao mặt hắn, sống mũi thẳng như vậy, khuon mặt
tuấn tu như vậy luc nay đang yen binh ở ngay trước mặt minh.

Co nhẹ nhang lấy tay chạm vao mặt Loi Tuấn Vũ, ấm ấm nong nong. Co biết co yeu
me muội người đan ong nay, mặc du hắn đa lam ra chuyện tổn thương đến minh như
vậy, mặc du hắn đa động long với người khac…

Nhin hắn hồi lau, Lanh Tử Tinh cảm thấy cả người kho nong, muốn thoat khỏi
vong om của hắn, lại phat hiện chinh minh vẫn bị hắn đang ngủ say om qua chặt,
như sợ sẽ mất đi co vậy.

Khẽ thở dai một hơi, Lanh Tử Tinh vui đầu vao ngực hắn, một ban tay len len
lần vao trong ao hắn, tim một nơi ấm ap, cũng nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngay thang ở chung của hai người la như vậy, co trốn tranh hắn, con hắn thi
lại quấn lấy co. Mặc cho Lanh Tử Tinh cực lực tranh than thể với hắn, nhưng
vẫn khong thoat khỏi số phận "hầu ngủ" hang đem. Hắn luon luon tim được đủ
loại cớ, "ep" co đi vao khuon khổ. Con co? Cang them quyến luyến vom ngực của
hắn, giống như để bu lại ba năm qua đa mất đi vậy.

Loi lao gia va phu nhan đến nơi ở của bọn họ. Pha vỡ sự ấm ap va yen tĩnh vốn
co.

Tinh trạng của Loi Tuấn Vũ khiến ong ba Loi rất hai long, một mực khen ngợi
"Han tiểu thư" chăm soc chu đao.

"Ba, con nghi ngờ con co phải la do ba mẹ sinh ra hay khong!" Loi Tuấn Vũ lời
noi kinh người.

Loi lao gia va Tieu Duệ nhin nhau, ngờ nghệch hỏi: "Con… noi cai gi vậy?!"

Loi Tuấn Vũ khong cho la đung, cau may tiếp tục len an: "Từ khi con xuất viện
đến giờ, 'Han tiểu thư' co phải la đa hơn nửa thang rồi khong? Ba mẹ co từng
đến luc con đang ngủ khong?"

Tieu Duệ vẫn khong hiểu gi: "Chung ta việc gi phải đến luc con đang ngủ?"

"Ha ha, đung vậy! Noi cach khac, ba mẹ lau như vậy mới nghĩ đến phải quan tam
đến con trai của ba mẹ, con co phải la nen tỏ ra nghi ngờ hay khong?" Loi Tuấn
Vũ nghiem tuc noi.

Lanh Tử Tinh nghe thấy lời hắn noi, vội vang từ phong bếp bưng hoa quả ra,
trach moc: "Tuấn… Loi tien sinh! Anh sao co thể…"

Loi Tuấn Vũ thuận thế vươn tay ra chỗ co tiếng noi, keo Lanh Tử Tinh ngồi
xuống ben cạnh minh, vẻ mặt nghiem tuc noi: "Nếu khong phải la 'Han tiểu thư'
cả ngay cả đem ở ben cạnh con, e la con đa tự buong xuoi rồi!"

"Anh…" Lanh Tử Tinh đỏ bừng mặt! Hắn… cai gi ma ban ngay ban đem, để người ta
hiểu lầm… Trời! Quả thực la vo cung xấu hổ!

"Co… Han tiểu thư chăm soc con, chung ta mới yen tam chứ! Con la trach mẹ
khong tới sớm một chut sao?" Tieu Duệ vẫn co chut lo lắng. Noi thật, mấy ngay
nay, bọn họ ngay nao cũng xoay quanh chau đich ton, noi la khong nhớ hắn la
giả, chỉ la cảm thấy Tử Tinh ở đo bọn họ kha yen tam ma thoi! Hơn nữa, bọn họ
con bận lien lạc với ben Mỹ. Hom nay đến chinh la vi chuyện nay!

"Ồ? Thế nao rồi? Xem biểu hiện của ba mẹ, la co hy vọng rồi?" Thai độ của Loi
Tuấn Vũ khiến người ta khong thể nắm bắt.

"Đung vậy!" Tieu Duệ lập tức trở nen kich động, ba cũng đi đến ngồi xuống cạnh
Loi Tuấn Vũ, nắm tay hắn noi, "Tuấn Vũ a, chẳng lẽ con khong vui sao? Chuyen
gia bậc nhất về mắt ngay mai sẽ tới, ong ấy noi nếu kiểm tra xong xuoi, co thể
lam phẫu thuật ngay trong ngay. Trường hợp như của con, ong ấy co thể nắm chắc
9 phần!" Tieu Duệ kich động đến co chut nghẹn ngao.

Loi Tuấn Vũ thản nhien cười noi: "Mẹ, để mẹ phải lo lắng rồi! Con muốn đợi
them đa…"

Lanh Tử Tinh kinh ngạc nhin hắn, vội va noi xen vao: "Chờ cai gi?! Vi sao phải
chờ?!"

Loi Tuấn Vũ lặng lẽ nắm tay co, bất giac lắc thật mạnh, dường như đang trach
co nhiều lời.

"Ba, mẹ, chuyện phẫu thuật, con thấy nen đợi them một thời gian nữa. Con bay
giờ kha quen với cuộc sống như thế nay!"

"Hả? Noi gi vậy? Cai gi ma bảo kha quen với cuộc sống như thế nay?!" Loi Đinh
cũng vo cung kinh ngạc. Ông ngan vạn lần khong ngờ Loi Tuấn Vũ sẽ noi ra những
lời như vậy!

"Được rồi, ba, mẹ, ba mẹ đều mệt rồi, trở về đi! Chờ đến luc con muốn lam phẫu
thuật, con sẽ bao cho ba mẹ biết." Loi Tuấn Vũ cười cười, đứng dậy, hiển nhien
la co ý muốn len lầu, Lanh Tử Tinh đanh phải cung hắn đi len, đỡ hắn, sợ hắn
đụng vao cầu thang.

Co nhay nhay mắt với vợ chồng Loi Đinh, ý bảo sẽ quay lại ngay.

Lanh Tử Tinh quay lại, ba người ngồi ở so pha mắt lớn mắt nhỏ nhin nhau.

"Tử Tinh a, Tuấn Vũ đang ở thư phong?" Giọng Tieu Duệ như đang đi ăn trộm.

Lanh Tử Tinh gật gật đầu, co chut lo lắng nhin len thư phong. Cửa khep hờ.

"Tử Tinh a," Loi lao gia cũng khong giả bộ nữa, "Con noi tiểu tử nay lam sao
vậy? Theo lý ma noi, no hẳn phải gấp gap muốn chữa khỏi mắt hơn chung ta chứ!
Sao noi ra những lời như vậy?"

"Chuyện nay…" Đừng noi hai vị tiền bối, ngay cả co cũng khong ngờ Loi Tuấn Vũ
lại từ chối nha!

Tieu Duệ vẻ mặt buồn ba noi: "Tử Tinh a, con noi co phải no trach chung ta
thời gian nay khong đến thăm no khong? Mẹ chỉ la nghĩ hai đứa con kho khăn lắm
mới đoan tụ, ba mẹ mới khong đến quấy rầy. Khong ngờ lại thanh co lỗi."

Lanh Tử Tinh vội vang an ủi: "Mẹ, mẹ đừng noi như vậy. Tuấn Vũ khong phải loại
người như vậy, co lẽ anh ấy chưa chuẩn bị tốt. Mẹ đừng lo lắng, con sẽ noi
chuyện lại với anh ấy, ba mẹ cứ yen tam về chuẩn bị đi! Ngay mai nhất định con
sẽ nghĩ cach để anh ấy đến bệnh viện!"

"Được được được, Tử Tinh a, mẹ thấy Tuấn Vũ rất thich con đo! Con nhất định
phải nghĩ cach nhe!" Tieu Duệ nắm tay co khong buong, một mực dặn do.

"Con biết rồi, mẹ cứ yen tam!"

"… Nhưng ma, Tử Tinh, Tuấn Vũ sao lại đối với con… Chẳng lẽ no biết than phận
của con?" Loi lao gia cũng trở nen hiếu kỳ.

"Khong khong khong! Anh ấy khong biết than phận của con. Chỉ la…"

Tieu Duệ mở to mắt: "Con la noi…"

Đay la tinh huống gi, Tuấn Vũ khong biết Han tiểu thư chinh la Lanh Tử Tinh,
lại vẫn đối tốt với co như vậy, thời gian ngắn như vậy, đay la cai tinh huống
gi?!

"Cac con… cac con… co hay khong…?" Tieu Duệ to mo hỏi.

Mặt Lanh Tử Tinh lập tức nong bừng tới tận mang tai, thẹn thung đưa mắt liếc
bố chồng một cai, cui đầu khong noi gi.

"Trời ạ! Vậy phải lam thế nao đay?!" Tieu Duệ một tay vỗ ngực, kinh ngạc khong
biết phải lam sao.

Vẫn la Loi Đinh co vẻ binh tĩnh, ong lập tức trả lời: "Chuyện nay co cai gi ma
phải lam thế nao?! Hai đứa vốn la vợ chồng, trong hoan cảnh khong nhin thấy
mặt mũi Tử Tinh ma Tuấn Vũ co thể thich no minh chung no co duyen, trời sinh
đa la một đoi! Ba hẳn phải vui mới phải!"

"À! Đung đung đung! Tử Tinh a, con tha thứ cho Tuấn Vũ nha chung ta đi! Vợ
chồng đầu giường cai nhau cuối giường hoa, co chuyện gi ma khong giải quyết
được đau?! Con cai cũng đa co rồi khong phải sao?! Con sẽ khong phải la che
mắt của Tuấn Vũ nha chung ta khong nhin thấy chứ?"

"Noi bừa gi vậy?!" Loi Đinh lại phản bac thay cho Lanh Tử Tinh.

Tiễn bước ba mẹ chồng, tam tinh Lanh Tử Tinh vo cung u am.

Một mặt co gấp gap hy vọng mắt Loi Tuấn Vũ mau chong được chữa khỏi, nhưng,
mặt khac, lại khong biết nen đối diện với hắn như thế nao!

Hoặc la noi, khi mắt của hắn hồi phục chinh la luc co rời đi lần nữa sao?


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #337