Chuyện Bên Trong Bên Ngoài


Người đăng: Tiêu Nại

Hai người triền mien xong mới phat hiện trong bụng trống trơn.

Loi Tuấn Vũ lười biếng như một vương tử, hưởng thụ Lanh Tử Tinh mặc quần ao
cho hắn.

Lanh Tử Tinh nhin nhin đồng hồ, bất tri bất giac đa hơn một tiếng troi qua.
Ngoai cửa lại chẳng hề co động tĩnh gi.

Lanh Tử Tinh co chut chột dạ noi: "Co phải đa sớm qua giờ ăn rồi khong?"

"Đi, đi ăn cơm thoi! Chẳng phải em đa đoi bụng từ lau rồi sao?" Loi Tuấn Vũ
cười dắt tay co, chờ co dẫn đường.

Lanh Tử Tinh thật muốn treo cửa sổ trốn đi, bất đắc dĩ phải dắt tay Loi Tuấn
Vũ đi ra ngoai.

"Ồ, Tuấn Vũ a, muốn ăn cơm khong? Mẹ đi ham nong cho con một chut." Tieu Duệ
vừa nhin thấy Loi Tuấn Vũ va Lanh Tử Tinh cung nhau ra khỏi phong ngủ, vội
vang cười nghenh đon.

"Để toi đi cho." Loi Đinh sớm đa nhanh như chớp chạy vao

"Ba mẹ ăn rồi sao?" Loi Tuấn Vũ cười hỏi.

"Phải, ba mẹ vợ con đa về lau rồi, mẹ va ba con cũng khong đợi cac con. Vậy
đi, lat nữa đồ ăn ham nong xong, cac con cứ ăn đi, mẹ va ba con ra ngoai đi
dạo một chut." Tieu Duệ cười hớn hở, lien tục nhin Lanh Tử Tinh, đến mức co đỏ
bừng cả mặt.

"Mẹ, khong cần phiền ba đau, chung con ăn luon cũng được."

"Như vậy sao được!" Tieu Duệ keo tay Lanh Tử Tinh, ba người cung ngồi xuống.

"Tử… Han tiểu thư nay, cam ơn con đa chăm soc Tuấn Vũ, co gi cần cứ noi nha."
Tieu Duệ vỗ vỗ vai Lanh Tử Tinh, cảm kich noi.

"Con biết rồi." Lanh Tử Tinh nắm lấy tay Tieu Duệ, xoa len mặt.

"Mẹ, mẹ cảm thấy Han tiểu thư lam con dau mẹ thế nao?" Loi Tuấn Vũ bất ngờ
noi.

Lanh Tử Tinh cả kinh, nheo mạnh vao tay hắn, để hắn lý tri một chut.

"Á? Han tiểu thư… cai nay… sao đột nhien lại hỏi như vậy?" Tieu Duệ nhin Lanh
Tử Tinh lien tục nhay mắt, cũng khong biết phải trả lời như thế nao.

"Con va Han tiểu thư gặp tiếng set ai tinh. Con muốn lấy co ấy." Loi Tuấn Vũ
nắm chặt tay Lanh Tử Tinh, khong cho co rời đi.

"Anh! Bac đừng nghe anh ấy noi bậy! Anh đien rồi! Anh thậm chi con chưa nhin
thấy toi!" Lanh Tử Tinh ghe sat vao Loi Tuấn Vũ, thấp giọng noi.

"Mẹ, nếu co thể con muốn mau chong lấy co ấy. Chồng co ấy đa qua đời, con co
ấy con co thể nuoi. Mẹ thấy thế nao?" Loi Tuấn Vũ ăn noi đau ra đấy, hoan toan
khong cho Lanh Tử Tinh cơ hội cai lại.

"Việc nay…" Khong để ý đến Lanh Tử Tinh đang nhay mắt ra hiệu, Tieu Duệ noi,
"Mẹ

"Bac… bac gai, bac…"

"Han tiểu thư, con khong cần lo lắng. Mắt của Tuấn Vũ, chung ta sẽ tim cach
chữa khỏi cho no. Hai con đa…"

"Bac gai!" Lanh Tử Tinh khong khỏi nhiu may. Co khong thể ngờ Loi Tuấn Vũ sẽ
noi như vậy, co con chưa chuẩn bị tam lý.

"Được được được, mẹ khong noi nữa! Chuyện của bọn trẻ cac con, cac con tự
quyết định! Ha ha." Tieu Duệ cười đến khong khep được miệng, mặc kệ la Lanh Tử
Tinh hay la Han tiểu thư, du sao đều la con dau của ba!

Tieu Duệ chạy vao phong bếp, phỏng chừng la muốn noi tin tốt nay cho Loi Đinh.

Lanh Tử Tinh liền nheo mạnh vao canh tay Loi Tuấn Vũ: "Anh noi linh tinh cai
gi đo?! Kết hon cai gi?! Ai muốn gả cho anh?"

"Chung ta đa co quan hệ nay rồi, khong kết hon co thich hợp khong? Anh thực ra
la người rất bảo thủ!" Loi Tuấn Vũ nghiem tuc noi.

Lanh Tử Tinh thiếu chut oi ra. Mệt hắn noi ra được!

"Anh! Loi Tuấn Vũ, anh đừng co khinh người qua đang!" Lanh Tử Tinh ra sức giay
khỏi tay hắn, lại bị hắn giữ chặt lại.

"Sao vậy? Em cảm thấy anh khong xứng với em?" Loi Tuấn Vũ lưu manh hết mức.

"Việc nay khong phải la vấn đề xứng hay khong xứng!" Lanh Tử Tinh thẳng thắn
noi, "Toi bay giờ con chưa co dự định tai hon!"

"Em lo sau khi mắt anh hồi phục, sẽ vứt bỏ em?"

"Được rồi được rồi, chung ta đừng nhắc đến vấn đề nay nữa, co được khong?! Nếu
anh con nhắc đến chuyện nay, bay giờ toi sẽ rời đi!" Lanh Tử Tinh thật sự la
khong biết phải lam thế nao. Bọn họ vốn dĩ chinh la vợ chồng, lại con muốn tai
hon, như vậy la thế nao với thế nao đa

Cho đến khi hai người về đến nha Loi Tuấn Vũ, mặt Lanh Tử Tinh vẫn lạnh lung
như cũ.

May moc nắm tay hắn, dẫn hắn đi nơi hắn cần đi, lời noi dặn do đều khong một
chut độ ấm.

Loi Tuấn Vũ biết co đang giận.

Tắm rửa xong, Lanh Tử Tinh đưa hắn vao phong ngủ, sau đo liền đi.

"Han tiểu thư, em cảm thấy với quan hệ của chung ta, cần phải xa cach như vậy
sao?" Loi Tuấn Vũ giữ co lại.

Lanh Tử Tinh khong khỏi đảo trắng mắt, du sao hắn cũng khong nhin thấy. "Loi
tien sinh…"

"Gọi anh la Tuấn Vũ!"

"Tuấn Vũ, anh co thể để toi yen tĩnh một chut khong. Sự nhiệt tinh của anh,
toi thật sự khong nhận nổi. Toi chỉ la một hộ lý chăm soc đặc biệt, anh cần,
toi sẽ xuất hiện. Nhưng xin anh đừng co những hanh động khong thức thời đo
nữa! Toi chỉ muốn lam tron bổn phận của toi!" Lanh Tử Tinh quả thực la kiệt
sức. Co cần yen tĩnh một minh suy nghĩ thật kỹ.

Loi Tuấn Vũ nhiu may, hắn biết mau thuẫn nội tam của Lanh Tử Tinh luc nay,
nhưng hắn khong muốn để co một minh suy nghĩ linh tinh. Vi thế noi: "Tối nay
em chỉ co thể ngủ ở đay! Anh đa quen co em rồi, khong co em anh khong ngủ
được!"

Buồn non! Lanh Tử Tinh kinh ngạc trừng mắt nhin người đan ong noi lời đường
mật nay, hận khong thể dung băng dinh dan miệng hắn lại! Hắn đều quyến rũ phụ
nữ như vậy sao? Thật la đủ ac liệt!

"Loi Tuấn Vũ! Thien hạ khong co bữa cơm trưa nao miễn phi! Toi khong phải la
ai đo của anh, khong co nghĩa vụ lam những chuyện đo! Anh mau ngủ đi! Thứ lỗi
khong thể ở lại!" Lanh Tử Tinh gạt tay hắn ra, nổi giận đung đung đi ra khỏi
phong, đong sầm cửa lại!

Đứng trước cửa phong Loi Tuấn Vũ, Lanh Tử Tinh vẫn con hận khong thể đạp vao
cửa một cai. Thật đung la con soi hao sắc!

Loi Tuấn Vũ một minh ngồi dựa tren giường, khoe miệng khẽ cong len. Ba xa yeu
quý, đang nghĩ gi vậy? Thấy thai độ vui sướng của mẹ, hắn cang thấy vui vẻ
trong long!

Đem dai lắm mộng, hắn phải hanh động ngay. Loi Tuấn Vũ lấy di động ra, ấn ngay
số một.

Lanh Tử Tinh vừa định nằm xuống, di động liền vang len, co vừa nhin hoa ra la
Loi Tuấn Vũ. Lam cai tro gi đay! Ở gần như vậy con gọi điện thoại?! Hắn thật
la khong it chieu tro!

"Alo? Chuyện gi?" Lanh Tử Tinh noi lạnh như băng.

"Anh muốn uống nước!" Loi Tuấn Vũ yeu cầu rất chinh đang.

"Nhịn đi!" Lanh Tử Tinh tức giận noi.

"… Vậy anh tự đi rot!" Loi Tuấn Vũ lập tức liền tắt di động.

Nụ cười xấu xa nở tren khoe miệng. Đếm thầm trong long một hai ba. Thế la,
liền nghe thấy tiếng bước chan của Lanh Tử Tinh.

Mở cửa lạnh lung noi: "Toi đi rot nước cho anh!"

Lanh Tử Tinh mang ly nước trở lại. Keo tay hắn đưa ly nước cho hắn, sau đo hai
tay cho vao trong ao ngủ, chờ hắn uống xong.

Loi Tuấn Vũ chậm rai uống một ngụm, sau đo đặt ở tủ đầu giường.

Trời ạ! Lanh Tử Tinh quả thực hết cach! Hắn lại chỉ uống co một ngụm!

"Khong co việc gi, toi sang ben kia ngủ đay!"

"Ừm." Pha lệ, Loi Tuấn Vũ lại khong co ý định ngăn cản.

Lanh Tử Tinh hồ nghi quay đầu nhin nhin hắn, vội vang mở cửa đi ra.

"Đan ong thối!"

Trở lại phong, vừa định nằm xuống, di động lại vang len! Vừa nhin, vẫn la Loi
Tuấn Vũ!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #334