Chiến Đấu Hừng Hực Khí Thế


Người đăng: Tiêu Nại

Loi Tuấn Vũ mạnh mẽ hon len moi co, nuốt hết tiếng keu của co vao trong bụng.

Lanh Tử Tinh khong chịu khuất phục, cắn mạnh vao moi hắn, vị mau tanh tran
ngập trong khoang miệng…

Loi Tuấn Vũ cứng đờ, lại cang tấn cong mạnh bạo, vươn dai lưỡi tấn cong vao
thanh tri của co, cạy mở ham răng của co, khong con cơ hội cắn lại nữa. Moi
dường như đa bị co cắn rach, co gai nhỏ nay bản tinh ương bướng hắn sao co thể
khong biết chứ! Ngay cả một chu meo con hiền lanh, thi thoảng cũng sẽ vươn
mong vuốt của no ra.

Nhưng Loi Tuấn Vũ chinh phục meo con đa thanh quen rồi! Một ban tay bận bịu
dưới than, chỉ chốc lat sau đa lột sạch quần ao.

Trong đầu lien tiếp cảnh bao, co chỉ sợ bố mẹ chồng chạy vao, mặt mũi co biết
giấu vao đau! Ra sức đẩy tay hắn ra, lắc lắc người, nhưng lại nghe hắn gầm một
tiếng, hinh như cang them khieu khich hắn!

Hon đến vanh tai co, khiến co run rẩy, lại để miệng co được tự do.

Co vội vang quat: "Loi Tuấn Vũ, anh khong cần mặt mũi, nhưng toi vẫn cần! Mau
buong toi ra!"

"Suỵt! Đừng co keu, nếu em muốn để ba mẹ vao tham quan, anh cũng khong ngại
đau! Em cứ keu đi!" Loi Tuấn Vũ ra sức treu đua vanh tai co, vo cung thanh
thục khơi mao dục vọng của co.

Lanh Tử Tinh kim long khong đậu, suýt nữa ngam nga ra tiếng. Tức giận sớm đa
bị thẹn thung thay thế, lý tri cũng dần dần bị dục vọng bao phủ.

"Ngoan, thả lỏng! Chung ta sinh them một đứa nữa!" Lời noi Loi Tuấn Vũ khong
co một chut nao dịu dang, ngược lại con rất lạnh lung! Như dội một gao nước
lạnh vao Lanh Tử Tinh.

"Buong ra! Sinh cai đầu anh!" Lanh Tử Tinh ha mồm cắn vao tai Loi Tuấn Vũ,
nghe thấy tiếng keu ren của hắn, co lại cắn mạnh hơn! Ai bảo anh bắt nạt toi!

Loi Tuấn Vũ nổi giận gầm len một tiếng, buong tay Lanh Tử Tinh ra, nắm lấy cằm
co, giữ chặt lấy khiến co khong thể khong mở miệng, luc nay mới giải cứu được
cho cai tai của minh!

Người phụ nữ nay cũng thật nhẫn tam, đau qua! Tai như muốn rớt ra! Nhưng vẫn
khong buong tha như muốn bop nat cằm co.

Hai tay Lanh Tử Tinh được giải phong, liền dung hết sức đẩy hắn ra, Loi Tuấn
Vũ khong phong bị, liền nga nhao xuống đất.

Cuống quýt sửa sang lại quần ao của minh, keo quần đa bị tụt xuống tận đầu gối
len. Lanh Tử Tinh tức giận đến ngứa ngay chan răng. Hắn quả thực chinh la cầm
thu! Con đường đường chinh chinh noi minh ba năm chưa đụng đến phụ nữ, theo co
thấy, một ngay khong co phụ nữ hắn sống khong nổi! Đan ong thối chết tiệt
khong biết xấu hổ!

Vừa nghĩ, co vừa sửa sang lại quần ao của minh, lại phat hiện người dưới đất
vẫn khong nhuc nhich.

Co tức giận noi: "Đừng giả bộ! Loi Tuấn Vũ, mau dậy đi!"

Loi Tuấn Vũ dưới đất mặt up xuống dưới vẫn khong nhuc nhich.

Trời ạ! Hắn lam sao vậy? Lanh Tử Tinh sợ tới mức vội vang ngồi xổm xuống lật
người Loi Tuấn Vũ lại, con dung tay kiểm tra hơi thở của hắn. Ông trời ơi, sao
thế nay? Bị nga ngất đi"Tuấn Vũ? Tuấn Vũ? Anh lam sao vậy? Tỉnh lại đi!" Lanh
Tử Tinh vội vang dung tay vỗ len mặt Loi Tuấn Vũ, muốn lam hắn tỉnh lại. Nhưng
hắn vẫn khong hề co phản ứng!

"Trời ạ! Đừng dọa toi, Tuấn Vũ? Anh lam sao vậy, mau tỉnh lại đi! Toi đi gọi
người, toi đi gọi người…" Lanh Tử Tinh hoảng hốt, vội vang muốn chạy đi keu ba
mẹ đến.

Nao ngờ luc bước qua người Loi Tuấn Vũ khong cẩn thận chệch chan, lập tức nga
nhao len người Loi Tuấn Vũ.

Tiếng keu ren dưới than, lam Lanh Tử Tinh nhất thời cả người cứng đờ.

Đan ong thối chết tiệt! Lại con giả ngất để dọa co!

"Anh! Anh qua đang rồi đấy!" Lanh Tử Tinh trừng mắt nhin khoe miệng cong len
của hắn, tức giận muốn bo dậy.

Loi Tuấn Vũ nhan cơ hội giam cầm co trước ngực, cất giọng dịu dang: "Em quan
tam anh như vậy?"

"Ai quan tam đến anh, đi chết đi!" Lanh Tử Tinh cũng đa binh tĩnh lại, giọng
noi cũng dịu đi rất nhiều.

"Ha ha." Nghieng người, đặt co dưới than.

Dưới than la thảm, mềm mại, hắn ở ngay trước người minh, chống hai canh tay,
vay co dưới than minh.

Nằm dưới đất, nhin tất cả mọi đồ vật trong phong đều cao lớn như vậy, cach
minh thật xa, lại co một tam tinh khac lạ.

"Anh muốn em, ngay bay giờ." Loi Tuấn Vũ noi rất dịu dang, Lanh Tử Tinh nghe
ma rung động.

Thế la, nụ hon dịu dang rơi xuống, tiếng nỉ non khe khẽ hoa theo, hắn thanh
cong hang phục được co.

Khong biết đến luc nao, hai người đa lăn được len giường.

Trong đoi mắt me ly của Lanh Tử Tinh, la than hinh gợi cảm của Loi Tuấn Vũ, mồ
hoi của hắn rỏ xuống vai, xuống ngực co, tăng them cảm hứng vo hạn. Con trai
tim khong yen phận của co lại khiến sự tốt đẹp nay cang them vui thich, thật
giống như tinh yeu vụng trộm, kich thich như vậy, thich thu như vậy.

Hết lần nay đến lần khac đoạt lấy, khiến cho hai người kim long khong đậu ma
nỉ non, ren rỉ…

Ma ben ngoai Tieu Duệ định go cửa nhất thời mặt đỏ tai hồng! Hai đứa nhỏ nay,
lại đoi khat như vậy?! Khong khỏi thở dai, cũng kho trach! Đa ba năm rồi, nhớ
nhung cũng thật khổ nha!

Ấy? Khong đung nha! Tử Tinh biết la Tuấn Vũ, nhưng Tuấn Vũ khong biết la Tử
Tinh ma? Đay rốt cuộc la chuyện gi vậy?! Tuấn Vũ hẳn khong phải la loại đan
ong nhin thấy mật liền đậu vao chứ!

"Lam gi vậy? Cơm canh xong rồi, gọi hai đứa chung no ra ăn cơm thoi." Loi Đinh
to mo nhin Tieu Duệ. Sao lại ngơ ngẩn đứng ở trước cửa phong Tuấn Vũ khong đi
vao chứ.

Noi xong, ong liền định go cửa. Thấy con dau trở về, Loi lao gia trong long
vui vẻ, cũng trở nen an cần.

Tieu Duệ vội vang giữ chặt tay ong lại, quở trach: "Ông lam gi vậy?! Đừng co
chen vao!"

"Nay? Sao lại bảo la chen vao chứ? Toi gọi con trai con dau ra ăn cơm, sao lại
gọi la chen vao chứ? Ba sao lạ vậy?" Loi Đinh khong hiểu ra lam sao.

Tieu Duệ khong vui trừng mắt lườm ong một cai: "Toi thấy ong gia lẩm cẩm rồi!
Hai đứa chung no vợ chồng son con phải lam chuyện quan trọng hơn! Ông chớ quấy
rầy!"

"Chuyện gi? Chuyện gi con quan trọng hơn cả ăn cơm?" Loi Đinh vẫn một mực
khong tin, xoay người định tiếp tục go cửa.

Tieu Duệ nheo mạnh canh tay ong một cai, Loi Đinh keu oai một tiếng, quat: "Ba
lam gi vậy?!"

"Suỵt! Nhỏ tiếng một chut! Ông đa quen năm đo luc ở nha ong, ba mẹ ong cũng co
nha, chung ta trốn trong nha kho nha ong, lam chuyện gi hả?!" Tieu Duệ liếc
xeo ong một cai, lại thận trọng nhin canh cửa đang đong chặt, keo Loi Đinh đa
hiểu ra đi về phia ban ăn.

Loi Đinh đột nhien cười ha hả: "Cai ba nay, sao lại khong noi sớm! Ha ha!"

"Nhỏ tiếng một chut! Xem bộ dạng ngốc của ong kia!"

Lanh Tử Tinh ở trong phong nghe thấy tiếng keu của Loi Đinh ở ben ngoai, sợ
tới mức vội vang tom lấy canh tay Loi Tuấn Vũ, hoảng hốt noi: "Tuấn Vũ, hinh
như la tiếng của ba anh!"

Loi Tuấn Vũ cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục tấn cong, cười noi: "Yen tam đi! Ba mẹ
sẽ khong vao đau! Đừng phan tam, chung ta tiếp tục!"

"Nhưng ma… a…" Lanh Tử Tinh bị Loi Tuấn Vũ động than một cai giật nảy minh.
Một cơn khoai cảm từ đầu day thần kinh lập tức thổi quet toan than.

Hai người trong phong chiến đấu hừng hực khi thế, hai người ben ngoai ăn cơm
cũng khi thế ngut trời…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #333