Gió Biển Mát Rượi


Người đăng: Tiêu Nại

Gio biển mat rượi tran vao phổi, Loi Tuấn Vũ chợt cảm thấy trước mắt vo cung
thoang đang. Tưởng tượng ra cảnh đẹp nơi bai biển, thật khiến hắn gấp gap muốn
được nhin thấy.

Lanh Tử Tinh nắm tay hắn, hai người đi dọc theo bờ cat. Để lại sau lưng những
dấu chan thật dai. Biển ở đay rất sạch sẽ, bờ cat cũng rất mềm mại.

Tiếng song biển khong lớn lắm, nhưng từng đợt từng đợt vỗ vao bờ, vẫn khiến
cho người ta trong long ngứa ngay. Rất muốn rất muốn om lấy người minh yeu,
cung nhau hưởng thụ cảm giac mat rượi nay.

Lanh Tử Tinh nhẹ giọng noi: "Một người bạn của toi từng noi. Trong khong khi ở
biển co anion, rất tốt cho sức khỏe. Một ong lao bị ung thư dạ day, hang năm
kien tri đến bờ biển, ở lại hang giờ liền. Người cung phong bệnh đều đa qua
đời, ong ta vẫn ngoan cường sống sot. Chớp mắt đa mười năm, vẫn con sống. Toi
nghĩ, anion ở biển nhất định cũng sẽ giup cho mắt anh hồi phục!

Loi Tuấn Vũ khong khỏi mỉm cười, co vẫn rất quan tam đến hắn! Khong khỏi nắm
chặt ban tay mềm mại khong xương của co. Co ở ben cạnh hắn, hắn liền cảm thấy
như co được cả thế giới vậy. Cai gi cũng co thể khong muốn, cai gi cũng co thể
khong cần, hạnh phuc cứ như vậy đi theo.

"Cảm giac thế nao?" Lanh Tử Tinh nhin biển menh mong trước mắt, thuyền be va
nui non xa xa cũng khong ro rang lắm, cả bai biển dường như chỉ con hai người
bọn họ. Một sự tốt đẹp tự nhien nảy sinh. Co ở Mỹ ba năm, chưa từng hy vọng xa
vời sẽ co một ngay như vậy. Hai người bọn họ lại co thể say sưa ngắm biển như
thế nay! Giống như đang om trọn lấy nước biển xanh thẳm nay vao long!

"Rất tốt. Cam ơn em!"

"Cam ơn gi chứ." Lanh Tử Tinh khong khỏi co chut ngượng ngung. Keo hắn đến một
tảng đa ngồi xuống, để hắn dựa vao tảng đa.

Lanh Tử Tinh thi cởi giầy, chan trần dẫm tren bờ cat, cảm nhận nền cat mềm mại
mịn mang om lấy ban chan. Lanh lạnh, ẩm ướt.

"Han tiểu thư, em cảm thấy mắt anh co thể hồi phục khong?" Loi Tuấn Vũ ngửa
mặt đon gio, cảm nhận từng cơn gio thổi mạnh nhưng khong hề lạnh lẽo.

"Đương nhien co thể. Chẳng phải con co thể thay giac mạc sao? Anh khong được
nản long. Y học hiện nay phat triển như vậy, anh lại la người co than phận,
chắc sẽ rất nhanh khoi phục được thị lực thoi." Lanh Tử Tinh tran đầy tự tin
noi.

"Thị lực của anh hồi phục, em sẽ đi đau?" Loi Tuấn Vũ đột nhien chặn đứng lời
an ủi của co.

"Toi… toi đương nhien sẽ phải đi. Anh sẽ khong cần toi nữa." Lanh Tử Tinh sửng
sốt, cuống quýt giải thich. Co đa sớm nghĩ xong rồi, ngay khi hắn đi chữa trị,
co sẽ lập tức rời đi. Co sẽ khong để hắn nhin thấy co! Mặc du khong nỡ, nhưng
co thật sự rất lo lắng. Co vẫn chưa nghĩ đến phải đối diện với hắn như thế
nao. Nhất la than phận hiện tại… qua phức tạp.

"Vậy thi anh sẽ vĩnh viễn như thế nay, khong cần đi chữa trị nữa!" Loi Tuấn Vũ
đột nhien n một đứa trẻ.

"Cai gi? Anh? Anh noi gi vậy?!" Lanh Tử Tinh nhin khuon mặt chan thanh của
hắn, lại cảm thấy trong long chấn động, hắn lại co thể noi như vậy! Ông trời
ơi! Sẽ khong phải la yeu "Han tiểu thư" rồi chứ! Sự chuyển biến nay cũng qua
nhanh đi!

"Ha ha, khong noi gi cả. Đi thoi, xuống lội nước biển một chut!" Loi Tuấn Vũ
keo tay Lanh Tử Tinh.

"Á!" Lanh Tử Tinh thet choi tai gạt ra, "Khong cần! Anh đien rồi, đang vao mua
nay, anh muốn bị bệnh sao?!"

"Ha ha, đung rồi, anh hinh như quen mất. Mua he cũng sắp đến rồi, đến luc đo
chung ta đi biển bơi một chuyến! Han tiểu thư, em thich bơi lội, phải khong?"
Loi Tuấn Vũ cười noi.

"Đung vậy. Toi rất thich bơi lội!" Lanh Tử Tinh nhớ lại lần bọn họ gặp nhau ở
cau lạc bộ Thần Vũ. Co cậy mạnh thắng hắn, va đủ chuyện xảy ra sau đo.

Một cơn gio thổi tới, Lanh Tử Tinh bất giac run rẩy, lại để Loi Tuấn Vũ ranh
ranh cảm nhận được.

Vi thế, hắn đứng dậy, noi: "Đi thoi, quay về thoi!"

"Quay về? Mới chưa được nửa giờ! Anh co chuyện sao?" Lanh Tử Tinh khong hiểu.
Co hiện giờ chỉ quan tam hắn hit thở được bao nhieu anion.

"Khong co!"

"Vậy thi ngồi them một lat đi! Mấy khi đi được một lần."

Loi Tuấn Vũ do dự một lat, lại cởi bỏ ao khoac, khoac len người co.

Lanh Tử Tinh quả thật khong thể tin vao mắt minh, nhin Loi Tuấn Vũ chỉ mặc ao
sơ mi khoac ao khoac cho minh, trong long như co một dong nước ấm đang chảy
xuoi. Hắn…

Lanh Tử Tinh khong kiềm chế được cảm xuc của minh, suýt nữa thi dựa vao long
hắn. Kiềm chế, hiện giờ ở trước mặt hắn la Han tiểu thư! Co khong thể bị hắn
me hoặc"Anh… vi sao lại tốt với toi như vậy? Anh thậm chi khong biết mặt mũi
toi như thế nao?!"

"Anh chỉ tin vao cảm giac. Yeu một người khong hề co lý do."

"Yeu? Anh noi…"

"Đung! Anh noi la yeu! Ngốc ạ!" Loi Tuấn Vũ om đầu co vao long, cảm nhận sự
tồn tại chan thật của co, "Khong nen suy nghĩ lung tung. Cung nhau ngắm biển
đi!"

Lanh Tử Tinh khong khỏi cảm động!

Dựa sat ben người hắn, cảm nhận gio biển thổi tới, lại giống như trong ca khuc
kia, muốn cung hắn cứ như vậy dần dần gia đi!

"Em rất thich biển?"

"Ừm." Lanh Tử Tinh nhắm mắt lại, lắng nghe giọng noi đầy từ tinh của hắn. Để
minh buong thả một lần đi!

"Con co sở thich gi?"

"Thich viết lach, thich đi du lịch, thich ở ben cạnh người nha…" Lanh Tử Tinh
nhiệt tinh thổ lộ.

Tốt đẹp đoi khi luan phien nhau tới. Giọng hat của Loi Tuấn Vũ vang len:

"Trong đoan người đong đuc

Chỉ tại anh nhin em

Co nhiều hơn một chut

Lam cho anh từ đo

Khong thể quen được em

Anh vẫn hằng mơ tưởng

Co ngay được gặp lại

Bắt đầu từ ngay đo

Co đơn nhớ nhung em

uc anh nhớ em, em ở goc trời nao

Luc anh nhớ em, em ở ngay trước mắt anh

Luc anh nhớ em, em ở trong tam tri anh

Luc anh nhớ em, em ở trong trai tim anh…"

Trời ạ! Lanh Tử Tinh quả thực la say me! Bai hat 'Truyền kỳ' ma co thich nhất,
chinh la cảm giac nay. Giọng hat của hắn đầy tham tinh như vậy, tuyệt vời đến
vậy, hoa với gio biển mat rượi, hoa cung cảnh đẹp nơi đay, khiến cho trong
long co dang tran tinh yeu. Nhẹ nhang keo canh tay hắn, cứ như vậy đắm chim
trong giọng hat của hắn.

Nhỏ giọng hoa theo tiếng hat của hắn, mặc du giọng hat của minh khong hay,
nhưng cảm giac tốt đẹp nay mặc du chỉ tuy tiện ngam nga cũng la một sự hưởng
thụ: "Nguyện tin tưởng minh co duyen từ trước

Kiếp nay ta sẽ lại tiếp tục yeu

Nguyện cả đời đợi chờ em phat hiện

Anh mai mai ở ben cạnh em

Khong bao giờ rời xa…"

"Em thich viết lach phải khong? Hoan cảnh nay co gi muốn biểu đạt khong?"
Giọng Loi Tuấn Vũ dịu dang như cat mịn.

Lanh Tử Tinh từ từ nhắm hai mắt hit một hơi thật sau, dong suy nghĩ dang trao:
"Ước hẹn sau hoang hon, bước trong song gio đem. Mơ về thời trẻ thơ, đầy tinh
yeu kiếp trước. Bốc cat đon gio, cười ngắm hoang hon thủy triều len; Nem đa
vao con song, thoải mai noi chuyện nhan gian cuộc đời. Đi suốt chặng đường
tinh, để lại tuổi xuan vo hạn…

Net tai hoa nay khiến Loi Tuấn Vũ co chut kinh ngạc! Vợ của hắn, người phụ nữ
của hắn, khiến hắn yeu đến muốn ngừng ma khong được!

Len len keo người co lại, tim đến moi co, hoa tan tất cả nhu tinh của co dưới
sự nhiệt tinh của hắn…

Bờ biển in bong hai người va nhu tinh trải đầy tren bờ cat…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #330