329


Người đăng: Tiêu Nại

Co nhất định phải nghĩ cach để hắn khoi phục thị lực.

"Loi tien sinh, toi co một đề nghị. Chỗ chung ta rất gần biển, nếu anh khong
ngại, chung ta cung đi ngắm biển đi."

Lanh Tử Tinh noi. Co nhớ co một người bạn từng noi, trong khong khi ở bờ biển
co anion, rất tốt cho sức khỏe. Hit thở nhiều khong khi nay, sẽ tăng cường khả
năng miễn dịch của cơ thể.

"Ồ? Ngắm biển? Được." Trong giọng noi của Loi Tuấn Vũ co sự kinh hỉ.

Vốn la một đề nghị rất tốt rất tốt, nhưng vi sự cố chấp của Loi Tuấn Vũ, khiến
cho Lanh Tử Tinh hối hận vi sự kich động của minh.

"Han tiểu thư, em muốn anh đi chen xe buýt sao? Em cảm thấy anh như vậy thich
hợp sao?" Loi Tuấn Vũ treu chọc, hiện giờ một chut tam lý tự ti cũng khong
con!

Lanh Tử Tinh khong khỏi đảo trắng mắt! Thật la!

"Vậy chung ta bắt xe đi! Nhưng e la luc về phải đi bộ một đoạn đường." Lanh Tử
Tinh đề nghị. Kỳ thật, chỗ bọn họ đi rất gần bến xe buýt! Hắn lại con ken ca
chọn canh!

"Bắt xe? Han tiểu thư, theo như em noi, luc trở về, chung ta phải đi bộ rất
xa, em cho rằng thich hợp sao?" Loi Tuấn Vũ vẫn khong hai long.

Sao Lanh Tử Tinh cứ cảm thấy hắn đang so đo với minh nhỉ?

"Loi tien sinh, vậy anh muốn tim một lai xe sao?" Lanh Tử Tinh nhẫn nhịn đưa
ra đề nghị tốt hơn.

"Chẳng phải em co bằng lai xe sao?" Loi Tuấn Vũ chậm rai noi.

"Toi… sao anh biết toi co bằng lai xe?" Lanh Tử Tinh hồ nghi nhin hắn.

"Hộ lý chăm soc đặc biệt chẳng lẽ khong co bằng lai xe sao?" Loi Tuấn Vũ noi
khong chut sơ

"Toi co bằng lai xe, nhưng ma…" Lanh Tử Tinh đầu đầy mồ hoi lạnh, co cũng chỉ
la co bằng lai xe ma thoi! Co co thi lấy bằng lai xe, nhưng hinh như thi xong
la đa cong thanh danh toại, khong hề co kỹ thuật kinh nghiệm gi đang noi.

"Co, chẳng phải la xong sao! Lai xe của anh!" Loi Tuấn Vũ vươn tay, nắm lấy
tay Lanh Tử Tinh, noi, "Đi thoi!"

Lanh Tử Tinh bị hắn dọa cho sửng sốt, hắn lại rất tự nhien, cứ như vậy ma nắm
tay co!

Co lại khong thể gạt ra, ra khỏi cửa, hắn sẽ khong con dương oai như vậy nữa!

"Loi tien sinh, toi thấy hay la để thư ký hoặc lai xe của ngai…"

"Em định ăn ngủ ở bờ biển sao?" Loi Tuấn Vũ đột nhien noi, Lanh Tử Tinh khong
khỏi cảm thấy kinh ngạc vi lối tư duy thay đổi đột ngột nay của hắn.

"Hả?"

"Nếu khong muốn, thi mau đi thoi! Thời gian hẳn la khong con sớm đau!"

Lanh Tử Tinh đanh phải căng da đầu, đi len trước, nắm tay hắn, ý bảo hắn cẩn
thận bậc thang gi đo.

Co phat hiện hắn rất mẫn cảm, đi xuống bậc thang thậm chi con thanh thạo hơn
co. Con co vi qua chu ý dưới chan hắn, ngược lại chinh minh suýt bị sẩy chan.
Nếu khong phải la Loi Tuấn Vũ nắm lấy tay co, co thật sự la sẽ nga nhao.

"Han tiểu thư, sao anh lại cảm thấy người khong nhin thấy gi la em nhỉ?"

Treu chọc như vậy khiến mặt Lanh Tử Tinh từng đợt trắng bệch. Hắn lại thế nữa
rồi!

Đỡ hắn len xe, Lanh Tử Tinh ngồi vao ghế lai. Cai day an toan, Lanh Tử Tinh
hit sau một hơi. Chết thật! Động tac gi đay, co bay giờ lại con phải đưa hắn
đi nữa chứ! Chẳng lẽ hắn một chut cũng khong lo lắng sao?!

Khởi động xe, Lanh Tử Tinh vừa vao số, Loi Tuấn Vũ liền cất tiếng no

"Em khong cai day an toan cho anh sao?" Khuon mặt kia lộ ra nụ cười chết
người.

"Anh… khong tự cai được sao?" Lanh Tử Tinh xem xet hắn, ro rang ở ngay ben
cạnh hắn, việc nhỏ như vậy, đang lẽ hắn co thể lam được mới phải.

"Han tiểu thư, em thật sự rất co kinh nghiệm về phương diện hộ lý sao? Em đối
xử với người mu đều với thai độ nay sao?!"

Một cau chất vấn khiến Lanh Tử Tinh a khẩu khong trả lời được, khong khỏi mắng
thầm trong long! Khong thich, thi anh cứ đổi người khac la được chứ sao!

Vươn ngang người sang trước người Loi Tuấn Vũ, định cai day an toan cho hắn.
Nhưng chinh minh bởi vi day an toan khong đủ, khong thể khong ghe sat vao
người hắn, tư thế mờ am nay khiến cho co bối rối xấu hổ cực độ!

Kho khăn lắm mới cai xong day an toan cho hắn, co mới giận dữ trừng mắt lườm
hắn một cai! Đan ong thối! Lại khong hề giup chut nao!

Khởi hanh, Lanh Tử Tinh cứng ngắc duỗi thẳng canh tay nắm lấy tay lai, tốc độ
chẳng khac nao một con rua.

Xe bởi vi tốc độ qua chậm, lien tục rung lắc.

"Tăng ga, đổi số!" Loi Tuấn Vũ chậm rai noi.

"Cam miệng!" Lanh Tử Tinh quat, lại đột nhien phat hiện minh co chut qua đang
rồi. Trong luc vao số, xe đột nhien dừng lại, nảy len hai cai, chết may!

Ông trời ơi! Long ban tay Lanh Tử Tinh đa đầy mồ hoi. Luc nay vừa mới ra khỏi
cửa nha. Cũng may chỗ nay khong co bao nhieu xe.

Lại nhin sang Loi Tuấn Vũ, lại giống như một người khong co việc gi, con mở
nhạc tren xe, giai điệu du dương như đang cười nhạo sự vụng về của co vậy.

Lanh Tử Tinh khong khỏi nghiến răng, liền tắt ngay nhạc đi! Khởi động lại xe,
thật cẩn thận khởi động. Vắt oc nhớ lại kỹ thuật, tăng ga, đổi số, đen xi
nhan… Tầm mắt khong ngừng đảo qua gương chiếu hậu hai ben sườn xe, mặt may
nhăn nho.

"Han tiểu thư…"

"Khong được noi!" Lanh Tử Tinh tức giận noi. Trinh độ của co hoan toan khong
cho phep quấy rầy.

"Ha." Loi Tuấn Vũ khong khỏi cười khẽ.

"Anh con cười? Anh khong sợ toi trực tiếp đưa anh về nha ba ngoại anh a!" Lanh
Tử Tinh lai xe tren lan xe chậm, so với sự căng thẳng luc trước, luc nay dường
như đa tốt hơn một chut.

"Đi cung với em, anh khong oan khong hận!" Loi Tuấn Vũ khong khỏi huýt sao.

Chết thật! Hắn co thể đừng quyến rũ co như vậy nữa được khong! Thật la đủ tinh
tứ!

"Hừ!" Lanh Tử Tinh cười lạnh. Mặc kệ hắn! Co cẩn thận quan sat tinh hinh giao
thong phia trước, khong thể phan tam.

"Sao lại dừng lại?" Loi Tuấn Vũ khong co gi để noi.

"Đen đỏ!" Lanh Tử Tinh cũng lười giải thich.

Chờ đợi từng giay từng phut như vậy, lại giống như dai bằng cả thế kỷ. Lanh Tử
Tinh khong khỏi bắt đầu đanh gia Loi Tuấn Vũ. Tam lý hắn rốt cuộc la như thế
nao? Vi sao lại dung tung với co như vậy?! Chỉ bởi vi co sự than mật xac
thịt?!

Thật la đủ xấu xa! Đan ong khong co thứ gi tốt cả! Chinh la động vật thu tinh!
Lanh Tử Tinh khong khỏi mắng thầm trong long.

"Tin tin tin", xe phia sau nhấn coi. Lanh Tử Tinh luc nay mới phat hiện đen
tin hiệu sớm đa chuyển sang mau xanh.

Lanh Tử Tinh luống cuống tay chan bắt đầu khởi động xe. Lại vội đến mức gạt
nhầm cần số.

"Sai cần số rồi!" Loi Tuấn Vũ đưa tay đặt vao cần số, nhẹ nhang gạt sang một
s"Chết thật! Toi đương nhien biết, anh đừng co lam rối len!" Lanh Tử Tinh tức
giận noi. Nếu khong phải hắn khăng khăng ep co lai xe, thi sao co thể xảy ra
nhiều tinh huống như vậy?! Co luc nay vẫn con đang chần chừ ở trước vạch đi
bộ!

Xe phia sau ra sức nhấn coi, cảnh sat giao thong ở phia trước cũng to mo đi
tới.

"Tiểu thư, xe của co xảy ra vấn đề gi sao?" Cảnh sat giao thong cau may hỏi,
rất hiển nhien la Lanh Tử Tinh đang cản trở giao thong.

"Ồ. Khong co, lập tức đi ngay!" Lanh Tử Tinh xấu hổ cười cười, cuối cung cũng
lai xe đi khỏi.

Loi Tuấn Vũ lại con cười ra tiếng.

"Loi tien sinh, anh cười cai gi?!" Lanh Tử Tinh hận khong thể bẻ sạch cả ham
răng trắng bong của hắn! Cho hắn cười! Mắt hắn nhin khong được, tam tinh lại
khong tệ!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #329