Người đăng: Tiêu Nại
Biệt thự của Loi Tuấn Vũ.
Lanh Tử Tinh một minh ngồi tren so pha ngay ngẩn người. Hom qua co bị Loi Tuấn
Vũ cưỡng bức! Vao luc hợp đồng hon nhan mới được co nửa thang trời. Chinh tay
đa co mỉm cười ký ten, đem minh vao miệng cọp!
Co ngơ ngac nhin bức tường trắng đối diện. Chuyện nực cười nhất la, vao thời
khắc cuối cung co con phat ra tiếng ren rỉ nhục nha.
Hom qua sau khi xảy ra chuyện đo, hắn ngồi ở ghế so pha nhin co hồi lau, ma co
thi trước sau cứ nhắm chặt mắt lại, khoả than nằm tren đo.
Vi thế, hắn mặc quần ao của minh vao, sau đo lại mặc quần ao của co vao, từng
cai một, quần ao lot, ao khoac, quần bo… Co giống như con rối mặc hắn bai tri.
Sau khi cơn kich tinh đi qua, co bỗng phat hiện cơ thể minh giống như bị xe
rach vậy, cử động một chut la thấy rất đau đớn. Co khong phải la khong thể tự
mặc quần ao, chỉ la co khong muốn động đậy. Co khong biết tại sao hắn lại mặc
quần ao cho co, con dịu dang như vậy. La thương hại co sao? Hay hắn sau khi
cưỡng bức thường đối đai với nữ nhan như vậy?
Co khong muốn suy nghĩ, cũng lười suy nghĩ.
Co chậm rai mở mắt ra, nhin thấy anh mắt mệt mỏi va ay nay của hắn.
"Thật xin lỗi, Tử Tinh, toi sẽ bồi thường cho em!"
Thật mỉa mai! Tử Tinh trai tim trống rỗng. Hắn noi muốn đưa tiền cho co sao?
Thật la nực cười! Tiền co thể khoi phục lại tấm than xử nữ của co sao? Tiền co
thể khiến cho cơ thể khong con sạch sẽ của co trở nen thuần khiết hay sao? Tại
sao hắn lại đối xử với co như vậy? Ben cạnh hắn chẳng lẽ thiếu đan ba hay sao?
Tại sao lại muốn thương tổn co như thế?
"Đi thoi, toi đưa em về." Sau khi khong được co đap lại, Loi Tuấn Vũ đanh ngại
ngần n
Tử Tinh ngồi ở đo, khong hề động đậy. Sau đo Tuấn Vũ bế co len, đi ra khỏi căn
phong co tiếng TV ồn ao đo.
Tử Tinh con nhớ ro anh mắt kinh ngạc của Hoa Ba nhin co, anh muốn noi gi đo,
lại dường như cảm thấy được điều gi nen khong noi nữa.
Vao phut giay Tử Tinh tiếp xuc vi anh mắt của Hoa Ba, thi bỗng nhất thời căng
thẳng đến hoảng loạn, nước mắt tủi than lập tức dang đầy hốc mắt, co vội vang
ne tranh anh nhin của Hoa Ba, vui đầu vao vai Tuấn Vũ.
Loi Tuấn Vũ sao co thể bỏ qua được anh mắt giao nhau của bọn họ, nội tam tựa
hồ như co một tia xấu hổ. Hắn khong kho nhin ra đoi nam nữ nay dường như co
tinh cảm!
Hắn đưa cho phục vụ một tệp tiền rồi đi ra ngoai.
"Hey, Vũ, chờ toi với, ong đi đau đấy?" Cổ Dương từ trong quan đuổi theo ra
ngoai, gọi to.
Mắt nhin thấy Tuấn Vũ om lấy Tử Tinh len xe, phong vụt đi, Cổ Dương đứng ngẩn
ra một chỗ khong hiểu ra lam sao.
Tử Tinh khong muốn nhớ lại những chuyện nay, nhưng từng cảnh từng cảnh một cứ
lặp đi lặp lại trong đầu co.
Cửa ra vao mở đến "oanh" một tiếng, Tử Tinh sợ đến nỗi run lập cập, nhin thấy
bong dang Tuấn Vũ đứng ở cửa ra vao thi long tơ toan than dựng đứng cả len.
Vi thế co bật dậy, chạy phắt len chiếc cầu thang hinh xoay ốc về phong minh,
đong "sầm" cửa lại. Một tay co đặt len tim, co dan lưng vao canh cửa từ từ
trượt xuống, trai tim suýt nữa thi nhảy vọt len cổ họng.
Loi Tuấn Vũ chau may nhin Tử Tinh biến mất chỉ sau vai giay kia, trong long
rối rắm khong thể tả. Hắn sang sớm đa đi cong tac, cả ngay khong co long dạ
nao lam việc, giống như minh đa phạm vao tội lỗi khong thể tha thứ vậy, chưa
đến giờ tan tầm hắn đa phong như bay về nha, chỉ sợ Tử Tinh xảy ra chuyện gi
ngoai ý muốn.
Vừa bước vao phong nhin thấy co thi Tuấn Vũ thở phao nhẹ nhom, nhưng hanh động
của co lam hắn rất rối rắm, hắn khong biết lam sao cho phải. Co lẽ trước kia
hắn chưa từng co kinh nghiệm đối với loại chuyện như thế nay.
Sau ngay hom qua, hắn cũng bị hanh động dị thường của minh đả kich nặng nề.
Tại sao hắn co thể đi cưỡng bức một co gai chứ? Đặc biệt co gai nay cũng khong
phải la qua mức lộng lẫy gi cho cam, la thanh mai truc ma của hắn, quen biết
từ nhỏ, la co gai ma hắn cho rằng ngay ngo như một quả bi ngo vậy.
Đi len gac, khi đi qua cửa phong co, hắn dừng lại, do dự đứng ở trước cửa.
Tử Tinh tim đập "thịch thịch thịch!" đien cuồng, chỉ sợ Loi Tuấn Vũ xong vao.
Co cả ngay hom nay khong ăn uống gi, cơ thể rất suy nhược, ma đầu thi ong ong
len khong biết phải suy nghĩ thế nao nữa.
"Tử Tinh? Chung ta noi chuyện được khong?" Giọng noi của Loi Tuấn Vũ từ ben
ngoai vọng vao.
Tử Tinh tam trạng rối bời, sợ hai hoảng hốt bịt miệng lại, sợ minh kinh hai
qua độ ma het len.
"Tử Tinh? Mau mở cửa ra, chung ta… co thể noi chuyện được khong?" Giọng noi
của Loi Tuấn Vũ lại vang len.
Lanh Tử Tinh vội vang khoa trai cửa lại, lấy hai tay bịt chặt lấy tai, khong
muốn nghe thấy giọng noi của hắn nữa.
Mắt vừa nhắm lại, co lập tức nhin thấy cơ thể trần truồng cơ bắp rắn chắc của
Loi Tuấn Vũ, đoi moi gợi cảm hon len ngực co…
"Khong! Khong phải như thế!" Tử Tinh hoảng hốt ren rỉ, co sao co thể nhớ lại
những khung cảnh dơ bẩn ma hắn đa cưỡng bức co vậy? Trời ơi! Co bị lam sao
vậy?
"Tử Tinh? Tử Tinh?" Loi Tuấn Vũ nhẹ nhang go cửa, khong nghe thấy bất ki phản
ứng gi. Hắn chan nản rut một điếu thuốc từ trong tui ra, cham thuốc len.
Khong biết đa qua bao lau thời gian, Tử Tinh ngủ ngồi ngay tren san nha. Trong
giấc mộng của co, co nhin thấy một cảnh tượng ki quai…
Co mơ thấy một canh đồng tran ngập sắc vang của hoa cải, co đang chạy thục
mạng xuyen qua canh đồng. Quan sat kĩ khuon mặt của co gai đang chạy, thi phat
hiện co đang mỉm cười, một người đan ong đang chạy đuổi theo co, anh chạy rất
thoải mai ung dung, tựa hồ khong muốn đuổi kịp co.
Vi thế co nghe thấy giọng cười sảng khoai, tran đầy từ tinh của anh. Dần d
nhin thấy khuon mặt của anh, một khuon mặt anh tuấn rạng rỡ như thai dương, la
Hoa Ba, anh cười sang lạn, anh mắt tran trề sủng nịnh yeu thương trước sau cứ
đăm đắm nhin vao bong lưng co.
Co chạy rất lau, co chut mệt mỏi, liền dừng lại, nằm duỗi dai tren canh đồng
cải vang. Hoa Ba chan thanh đi đến ben co, nhẹ nhang hon len mai toc co.
Co vo tinh cui đầu xuống, phat hiện minh chỉ mặc một bộ vay lụa voan mỏng manh
mau đỏ, cơ thể khong được đầy đặn cho lắm lung linh ẩn hiện dưới lan voan
mỏng. Co lập tức xấu hổ ngồi dậy, lấy hai tay che chắn trước ngực.
Nụ cười của Hoa Ba ngưng đọng lại, anh mắt anh toat ra tinh cảm phứp tạp. Anh
tiến len trước, quỳ xuống trước mặt co, nhẹ nhang keo canh tay co ra, hon len
từng ngon tay co, đầu ngon tay, mu ban tay, đốt ngon tay… khong bỏ sot chỗ
nao.
Một luồng điện te dại phong thẳng vao tim co, ban tay co run rẩy, hoảng hốt
cui đầu xuống, khong dam nhin vao anh mắt nong bỏng của anh. Anh định lam gi?
Anh muốn co sao? Co nhắm mắt lại, hang mi run rẩy tiết lộ sự khiếp đảm của co.
Ánh mắt bỏng chay của Hoa Ba lần xuống dưới chop mũi của co, đoi moi nong rực
hon len moi co, nhẹ nhang đẩy co nga ra nằm xuống biển hoa vang long lanh.
Co chầm chậm nhắm mắt lại cảm thụ sự au yếm che chở từng ly từng ti một của
anh, nụ hon dịu dang của anh dường như đang ve vuốt co vậy…