Ngày 15 Tháng 1 – Thời Khắc Cao Trào


Người đăng: Tiêu Nại

Lanh Tử Tinh anh mắt trống rỗng nhin hắn, đột nhien trong long trở nen rối
rắm. Hắn đang coi co la người con gai khac sao? Một co gai ten la Ảnh?

Khong, khong thể nao!

"Loi Tuấn Vũ! Anh nhin lại cho kĩ đi! Toi khong phải la Ảnh! Toi la Lanh Tử
Tinh! Anh nhin kỹ lại đi! Đừng vậy ma, anh tỉnh tao lại đi!" Tử Tinh cố gắng
trấn định muốn thức tỉnh lý tri của hắn.

Ánh mắt Loi Tuấn Vũ đột nhien co tieu cự trở lại, trong khoảnh khắc liền trở
nen am lanh, rồi kề sat vao mặt Tử Tinh, rit qua kẽ răng: "Toi đương nhien
biết co la ai! Bằng vao cai cơ thể nay… chậc chậc!" Loi Tuấn Vũ lắc lắc đầu
nhin ngực Tử Tinh.

"Buong tay ra! Loi Tuấn Vũ, anh sẽ hối hận cho ma xem! Lam nhục một co gai yếu
ớt, anh co con la đan ong nữa khong?" Tử Tinh chửi mắng ầm len, nhưng giọng
noi khao khao của co nghe ra khong co chut sức lực nao.

Hon len bầu ngực ben kia của co, Loi Tuấn Vũ lại bắt đầu ra sức cắn mut.

"Á! Đau qua! Đau qua!" Tử Tinh run lẩy bẩy, những chỗ bị cắn đều la dấu răng
tấy đỏ len.

"Đồ đan ba chết tiệt! Toi muốn để co biết co hại toi thảm hại thế nao!" Loi
Tuấn Vũ hung dữ xe rach quần lot của co, trong tiếng keu khao khao của co,
mạnh mẽ thuc vao…

Loi Tuấn Vũ chợt rung động! Hắn cơ hồ dung cả trai tim đặt tại chỗ giao hoa
giữa cơ thể hắn với cơ thể thuần khiết của co. Hơn nữa, vao luc hắn đụng phải
lớp mang cach trở đo, hắn bỗng co một tia bối rối! Muốn rut ra nhưng lại luyến
tiếc khong thoi. Khuon mặt nhăn nho đau đớn của co lam trai tim hắn khong
ngừng nhảy nhot, lao đao, nghieng ngả!

Hắn muốn nhổm dậy thi bị mong tay của co hung hăng bấm vao khuỷu tay, cảm giac
đau đớn nay lam cho cơ thể hắn khuay khoả một chut, dường như no trở thanh
chất dẫn chay cho dục tinh hừng hực của hắn, lam hắn khong thể khong cui xuống
hon lấy đoi moi ngọt ngao của co, để giảm bớt đau đớn của co.

Cảm giac được cơ thể cứng ngắc của co, Loi Tuấn Vũ cơ hồ ep buộc bản than
khong được lam bất cứ động tac nao, hắn nhẹ nhang ngậm lấy vanh tai co, rồi
xuoi theo cần cổ mảnh khảnh của co.

"Thả lỏng ra, một chut nữa sẽ khong con đau đớn."

Co thể cảm thấy co do dự vai giay rồi mới từ từ thả lỏng than thể. Nhưng mắt
của co trước sau gi cũng khong mở ra, răng cắn chặt lấy moi.

Ma luc nay Loi Tuấn Vũ đang phủ phục tren người Tử Tinh mặc du tự trach moc
bản than, nhưng từ đay long hắn co phần vui sướng. Bởi vi hắn thật khong ngờ
chuyện lam hắn đau đầu suốt mấy ngay qua lại được chữa trị bằng phương thức
nay! Hắn lại rất sung man trong cơ thể của Tử Tinh. Trời ơi! Điểm nay đa đủ để
mọi tế bao trong cơ thể hắn nhảy mua len rồi.

Hắn nhất định phải bồi thường cho co, bất luận la bao nhieu tiền! Hắn biết,
đay la lần đầu tien của co!

"Đung rồi, Tử Tinh, chinh la như thế… ngoan, thả lỏng ra, cảm nhận sự tồn tại
của anh…" Loi Tuấn Vũ khong ngừng thủ thỉ những lời au yếm lam co thả lỏng
người ra.

Tử Tinh cơ hồ như ngừng thở, những giọt nước mắt tủi nhục khong ngừng trao ra
từ đoi mắt đang nhắm chặt của co.

Loi Tuấn Vũ bắt đầu từ từ nhấp nho cắn chặt moi đến ứa mau, hắn nhẹ nhang hon
len đo, tach hai ham răng của co ra, tham nhập vao trong khoang miệng của co,
ngăn co tự lam đau bản than.

Mui mau tươi cang kich thich giac quan của hắn. Ban tay to của hắn đặt len
bụng co, lấy nhiệt độ của long ban tay phủ len tren đo, giảm bớt sự co quắp
của cơ thể co.

Dần dần, hơi thở của hắn cang luc cang dồn dập, cơ thể của co rất chặt khit,
lam hắn khong cach nao khống chế. Hắn biết đay la lần đầu tien của co, hắn
biết co khong thể chịu đựng được động tac qua nhanh qua keo dai, nhưng hắn
bỗng phat hiện ra cơ thể của co giống như một khối nam cham, hut chặt lấy hắn,
lam hắn khong tai nao khống chế bản than.

Da thịt hắn cọ sat len da thịt của co, lam hắn thập phần hưởng thụ. Lan da của
co rất đẹp, rất mịn mang! Nếu noi hắn trước đay me mẩn những co gai ngực to vi
họ giống với Kiều Chi Ảnh, thi hiện giờ hắn thừa nhận, lan da của Tử Tinh đẹp
hiếm co. Da thịt rắn chắc của hắn khi tiếp xuc với lan da đo trong nhay mắt
bỗng trở nen hưng phấn.

Tử Tinh chưa từng co kinh nghiệm yeu đương, nỗi tủi nhục va đau đớn vừa rồi đa
lam co te dại! Co thật muốn minh vĩnh viễn khong mở mắt ra nữa!

Thật sự la số phận đua cợt con người ma! Dưới ngoi but của co, chuyện nhan vật
nữ chinh yeu nam chinh từng cưỡng bức minh cũng co. Chẳng lẽ minh luc đo đa
rung minh mấy lần cũng la một loại dấu hiệu hay sao?

Co thich cảm giac bị cưỡng bức nay hay sao? Lanh Tử Tinh! Ngươi tỉnh tao lại
đi! Hắn đang cưỡng bức ngươi đấy!

Những lời au yếm vẫn khong ngừng nỉ non ben tai co, co điều cang luc cang dịu
dang, cang kheu gợi: "Ngoan nao, thả lỏng ra, cảm nhận sự tồn tại của anh đi…
ngoan nao, co thich khong… co thoải mai khong…"

Tử Tinh lay động than minh theo nhịp vận động của cơ thể hắn, đột nhien từng
trận co thắt dội len từ bụng dưới của co, co sợ hai vội va khep chặt hai chan
lại, thế nhưng lam thế nao cũng khong thể giấu được sự kich động muốn tiếp cận
với hắn gần hơn.

"Ừ! Ngoan nao!" Tuấn Vũ đột nhien bị kẹp lấy, hưng phấn dị thường, hắn kinh
ngạc nhin co, phat hiện co đang cau chặt may lại, tựa hồ như cố gắng ap chế
lại cảm xuc của bản than.

m thanh mị hoặc lại vang len ben tai co: "Thả lỏng ra loại cảm giac nay rất
binh thường ma… đừng ap chế no… ngoan…"

Đầu lưỡi ta ac ngậm lấy vanh tai co, hon một đường xuống cần cổ va xương quai
xanh nhạy cảm của co… Tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng ren rỉ khong nen được của
co bật ra, am thanh rất nhỏ.

Hắn động tam, lại hon tiếp xuống phia dưới, vi thế hắn nhin thấy kiệt tac của
minh tren ngực co, dấu hon ro mồn một kia giống như những đoa hồng mai đang nở
rộ trong tuyết trắng.

Hắn nhẹ nhang ngậm lấy chung, dịu dang liếm mut, một tay vuốt ve len sườn ben
kia của co.

Tử Tinh hoan toan bị thủ đoạn của hắn hang phục, theo nhịp vận động của hắn,
co giống như đang nằm tren đam tơ lụa mềm mại, cảm giac te dại như điện giật
kia xuyen suốt cơ thể co…

"Ưm…" Tử Tinh nhẹ ưỡn cằm, ưỡn ngực len, cảm giac được sự au yếm từ đầu lưỡi
của Tuấn Vũ.

Loi Tuấn Vũ cũng bất giac hoa tiếng ren rỉ của minh vao, phối hợp với tiếng nỉ
non ngượng nghịu ma khan khan của co. Ngực co tuy khong lớn, so với tieu chuẩn
của hắn con kem cả nghin lần, nhưng hắn dường như nếm khong đủ. Sự mềm mại của
lan da đo lam hắn khong nhịn được ma mut mat lấy.

Khong biết từ bao giờ tay của Tử Tinh đa nắm lấy tay hắn để xoa nắn bầu ngực
minh, giup hắn lam cho co them thoải mai.

Loi Tuấn Vũ đầu oc bị tinh dục khống chế, hắn rất lau rồi khong co loại hưng
phấn khong cần lý tri nay, hắn căn bản la khong rảnh để bận tam. Hắn chỉ biết
la hắn muốn cơ thể nay manh liệt, giống như trước đay hắn si me cơ thể của
Kiều Chi Ảnh vậy.

"Ảnh! Em ngọt ngao qua, noi em yeu anh đi! Ảnh, ngoan nao, noi em yeu anh đi!"
Tuấn Vũ gia tăng tần suất, cơ thể cường trang của hắn xuyen vao trong cơ thể
Tử Tinh.

Tiếng thở dốc nỉ non yếu ớt đap lại: "Em yeu anh… ahhhhh… em yeu anh…" Sau đo,
một giọt lệ từ khoe mắt bỗng lăn dai…

Khong biết đa đạt đến bao nhieu đỉnh cao, lau đến nỗi Tử Tinh cảm thấy minh cơ
hồ bị gio thổi bay len khong trung…

"Ahhhh!" Loi Tuấn Vũ đột nhien om chặt lấy hong, ra sức dập vao, gầm len một
tiếng…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #113