Người đăng: Tiêu Nại
Một lan gio nhẹ thổi tới, co chợt thấy tấm voan tren người bị thổi bay, cảm
giac mat lạnh lam canh tay co nổi hết gai ốc len. Co từ từ mở mắt ra, nhin
xuống người con trai đang vui đầu vao ngực co, đang vo cung on nhụ dịu dang ma
cắn mut.
Đoi mắt tran đầy xấu hổ của co nhin chăm chu vao đỉnh đầu đang lay động kia,
hai ban tay co đan vao mai toc day của anh. Thế nhưng, vốn dĩ la co tran đầy
chờ mong mới phải, nhưng co lại co chut khủng hoảng khong thể gọi ten. Mai toc
day nay…
"Ưm… anh…", co kim long khong đặng ma ren rỉ thanh tiếng
Ma luc nay người đan ong kia dừng lại, ngẩng đầu len, co giật bắn người! Mau
trong người co như đong cứng lại! Trời! Ánh mắt ta ac kia la của Loi Tuấn Vũ!
Tại sao co thể như vậy được?
Đoi moi mỏng gợi cảm đo của hắn, khuon mặt cười cợt tựa như nhạo bang cơ thể
co đo…
"Á! Khong! Cut đi! Cut đi!" Co sợ cuống len ra sức lấy tay đẩy người hắn ra,
lại phat hiện canh tay minh bị hắn dung thắt lưng troi lại. Trời ơi! Sao lại
bị troi lại vậy? Chẳng phải co vừa mới nghịch toc hắn hay sao?
Khong! Khong thể nao! Co sao lại co thể để Loi Tuấn Vũ hon vao cơ thể minh như
vậy được? Co liều mạng giay giụa, nhưng lại lam cho sự kim ham của hắn cang
them chặt chẽ, cơ hồ khong thể động đậy.
Tiếp đo, co nhin thấy Tuấn Vũ cười am lanh, hắn ngồi len người co khong chut
hoang mang, thậm chi la co chut ta ac, ban tay con lại đang cởi quần hắn ra…
"Á………" Tử Tinh thet len một tiếng choi tai, từ san nha ngồi phắt dậy, trừng to
hai mắt nhin cảnh vật xung quanh…
Trời ơi! Đay la đau? La phong minh! Co vội cui đầu xuống kiểm tra quần ao tren
người, vẫn con! Con Loi Tuấn Vũ đau? Ngươi cut ngay đi!
Tử Tinh nước mắt dang trao nhin dan vao canh cửa, ra soat mọi ngoc ngach trong
phong tim bong dang của Loi Tuấn Vũ. Đầu oc đang căng thẳng dần dần khoi phục
lại được cong năng, thi ra la co vừa mơ! Co thở phao một hơi thật dai, lấy tay
quệt mồ hoi tren tran, phat hiện chỉ giơ canh tay len thoi ma đa phải dung hết
sức rồi, cứ te dại cả đi! Chắc la vừa nay nằm ngủ tren san, gối đầu vao tay
nen bị te!
Liếm đoi moi kho khốc, Tử Tinh nghe được bụng minh đang keu reo len. Co đa một
ngay một đem khong ăn uống gi, cũng khong cả uống nước! Giờ cả người xụi lơ,
cơ thể dường như trống rỗng vậy!
Co từ từ bo dậy, dung hết sức ba bo chin trau mới mở được cửa ra, lảo đảo bước
vao phong bếp, rot ly nước uống.
Co như bong ma quay về phong khach, uống nước, đầu oc dần dần thanh tỉnh lại
chut. Đột nhien, trong bong đem loe ra một đốm sang lam Tử Tinh giật thot
"Ai vậy?" Tử Tinh nghe thấy giọng noi của chinh minh, quả thật giống như tiếng
meo hen bị bỏ đoi vai ngay, khong co ti sức lực nao.
Hiện giờ du cho co kẻ trộm vao nha đi nữa thi e rằng co con chẳng co sức để ma
run rẩy!
Từ vị tri đo co chut anh sang phat ra, Tử Tinh nhờ vao anh đen của chiếc điện
thoại di động kia ma nhin thấy ro…
La hắn ta! Hắn đang ngồi tren so pha hut thuốc.
Tử Tinh anh mắt dinh chặt vao ly nước, dường như cai cốc thuỷ tinh nho nhỏ nay
co thể trở thanh chiếc o bảo vệ co vậy. Trong bong đem đốm sang của điếu thuốc
lập loe, đoi mắt tinh quang của hắn phong thẳng vao người co. Hắn đang cầm di
động trong tay, chiếu anh sang của di động vao mặt minh, để Tử Tinh nhin thấy
hắn.
Hắn ở đay lam gi? Hối hận về hanh vi của minh sao? Hắn la người như vậy sao?
Người đan ong co thể lam ra việc cầm thu như vậy, ma lại tự trach moc bản than
về lỗi lầm của minh ư? Lam sao co thể như vậy được?
Co vội vang lướt qua so pha, định chạy len gac, lại bị Loi Tuấn Vũ bắt được
canh tay. Co cả kinh, cốc nước rơi xuống đất, tiếng thuỷ tinh vỡ thanh thuý
vang len trong bong tối, cung với tiếng quat của Loi Tuấn Vũ: "Đừng cử động!"
Tử Tinh cơ thể cứng ngắc lại khong dam cử động, trong nhay mắt anh đen trong
phong khach lập tức sang len, Tử Tinh vội vang lấy tay che mắt, nhất thời
khong thể thich ứng được với anh sang mạnh.
Tuấn Vũ liền om lấy co, đặt len so pha, rồi lấy chổi quet sạch đam vụn thuỷ
tinh rơi tứ tan tren san nha.
Tử Tinh nhin hanh động của hắn ma cứ ngay người ra dễ đến vai giay. Nhan luc
hắn khong chu ý, co len lut đứng dậy đi về phia cầu thang. Nhất định phải
tranh xa ga đan ong nay, nhất định phải tranh xa thật xa!
Tử Tinh đa quen biết Loi Tuấn Vũ rất lau rồi, co thể noi la quen từ luc mới
sinh ra! Bọn họ tuy rằng khong thể noi la hai đứa trẻ vo tư, nhưng it nhất co
trước giờ chưa từng coi Tuấn Vũ la nhan vật nguy hiểm. Trước giờ co khong bao
giờ nghĩ rằng hắn co thể nhảy bổ vao co như soi đoi như vậy. Trong từ điển của
co, đan ba của Loi Tuấn Vũ khong phải ai muốn cũng lam được. Bản than co cho
du co tu luyện 500 năm nữa cũng sẽ khong lọto mắt xanh của hắn.
Ma bản than co từ trước tới nay khong bao giờ nghĩ đến việc minh sẽ xảy ra
chuyện gi với ga đan ong nay, co khong hợp với khẩu vị của hắn, ma co thi lại
cang xem thường loại người thay đan ba như thay ao như hắn! Thế nhưng hiện giờ
tất cả đều đa thay đổi! Hết thảy mọi thứ đều chệch khỏi quỹ đạo!
"Em định oan trach toi cả đời hay sao?" Loi Tuấn Vũ dừng lại việc đang lam,
lưng quay lại phia co noi.
Tử Tinh hai tay giữ chặt lấy vạt ao trước ngực, cui đầu khong đap, khong thể
khong dừng bước.
Cảm thấy hơi thở phia sau cach minh cang ngay cang gần, Tử Tinh tim đập loạn
xạ, hốt hoảng.
Loi Tuấn Vũ bước đến sau lưng co, nhin tấm lưng cứng ngắc của co, thở dai: "Tử
Tinh! Tha thứ cho toi!"
Lồng ngực Tử Tinh trống rỗng trong nhay mắt, một cau xin tha thứ của hắn đền
bu lại được sao? Lam sao co thể như vậy? Co tự cười giễu cợt trong long, nhưng
khong noi năng gi, chạy huỳnh huỵch len tren gac, giấu minh trong phong lần
nữa.
Loi Tuấn Vũ nhiu chặt may, hung hăng đập tay len lan can cầu thang, tại sao
luc nay hắn lại cảm thấy bản than vo liem sỉ như vậy?
Tử Tinh nằm tren giường, nước mắt lăn dai tren ma, từng giọt từng giọt rơi
xuống giường, từng giọt từng giọt chảy ngược vao trong tim. Co cầm di động
len, ngay ngốc nhấn một day số, nhưng rồi lại tru trờ khong dam bấm vao phim
gọi, co biết đay la động tac theo bản năng của minh. La Hoa Ba! Số điện thoại
nay la của Hoa Ba, nhưng co bấm chung để lam gi? Muốn noi chuyện gi với Hoa Ba
đay?
Nước mắt co lặng lẽ rơi xuống như những giọt chau.
Đột nhien di động rung len, Tử Tinh sợ giật nảy minh, chạm vao nut nhận cuộc
gọi, man hinh hiển thị cuộc gọi đa được kết nối. La ai gọi? Co thể la ai? Tử
tinh khẩn trương ap điện thoại len tai, nghe được một giọng noi tran ngập từ
tinh: "Tử Dạ…"
Trời ơi! La Hoa Ba! Muộn vậy rồi anh ấy con chưa ngủ hay sao? Nước mắt lại
lưng trong, Tử Tinh khoc khong thanh tiếng. Co lấy tay bịt chặt lấy miệng
minh, sợ phat ra tiếng khoc lam Hoa Ba nghe thấy.
"Tử Dạ, anh Hoa Ba đay… Thật ngại qua, muộn vậy con lam phiền em… Em vẫn ổn
chứ?" Giọng noi của Hoa Ba thật dịu dang, đầy vẻ quan tam.
Tử Tinh kich động noi khong ra lời, co muốn noi cho anh biết, co khong ổn!
Khong ổn chut nao? Nhưng co khong co dũng khi noi với anh. Co định noi rất ổn,
co rất ổn, nhưng một chữ cũng khong noi ra nổi.
"Alo? Tử Dạ? Em sao vậy? Sao lại khong noi tiếng nao?" Giọng noi Hoa Ba trở
nen lo lắng.
Tử Tinh run rẩy ngắt điện thoại, co co quắp lại tren giường, khoc khong ra
tiếng.
Hoa Ba… Tủi hổ phut chốc vỡ oa ra, ngập tran trong đầu co, cơ hồ muốn nổ tung…
Tay co nắm chặt lấy vạt ao của minh, cơ hồ nhin thấy một cơ thể trần truồng
đang rung lắc trước mặt minh… Tử Tinh bụng dưới co thắt từng trận.
Trời ơi! Co ngồi dậy, ap chế lại dạ day đang nhộn nhạo của minh, vội vang nhảy
xuống giường, mở cửa phong, đi vao phong tắm.
Ngồi tren so pha, Loi Tuấn Vũ nhin thấy bong co vụt qua như tia chớp. Đay la
lần thứ mấy co chạy vao phong tắm sau ngay hom qua, hắn nhớ khong ro lắm!
Hắn hung hắng rit một hơi thuốc, vo đầu bứt toc, rồi lại đứng phắt dậy, sải
bước len gac…
Tử Tinh để mặc nước lạnh chảy phun mạnh vao người minh, co thậm chi con khong
cởi quần ao ngủ ra. Cảm giac lạnh băng kia lam co tỉnh tao lại, cả người run
len cầm cập, nước lạnh như băng vậy!
"Uỳnh" một tiếng, Tử Tinh con chưa kịp phản ứng lại thi đa thấy than hinh cao
lớn của Loi Tuấn Vũ am trầm đi về phia co, khong noi hai lời giơ tay cắp ngang
lưng co…
"A…" Tử Tinh sực tỉnh liều mạng đa chan loạn xạ, định giay ra khỏi sự khống
chế của hắn, thế nhưng lại bị lột hết quần ao ngủ ra, một cai khăn tắm lớn bọc
quanh người co.
Tử Tinh lại được đặt trong phong ngủ của minh, Loi Tuấn Vũ đe len người co,
ngăn khong cho co giay giụa.
Hắn nhiu chặt đoi long may lại nhin co chăm chu, noi: "Tử Tinh! Đừng lam tổn
thươngMau ngủ đi!"
"Khong cần anh lo! Anh cut đi!" Tử Tinh hoảng sợ run run. Trong luc giay giụa
chiếc khăn tắm đa bị lệch sang một ben.
Ánh mắt của Loi Tuấn Vũ khong co lấy một tia them muốn hen hạ, hắn nhẹ nhang
cuốn lại khăn tắm cho co, tran đầy ay nay noi: "Tha thứ cho toi! Tử tinh, loại
chuyện nay sẽ khong xảy ra nữa. Đap ứng toi đi, trước tien ngủ một chut, hom
qua em đa cả đem khong ngủ rồi!"
"Loi Tuấn Vũ, toi khong cần anh giả nhan giả nghĩa! Anh cut đi! Anh cut mau!
Giờ anh lại thương xot toi a? Loi Tuấn Vũ! Anh dựa vao cai gi? Anh dựa vao cai
gi ma đối xử với toi như thế?" Tử Tinh nắm chặt tay lại, rồi sau đo yếu ớt đấm
len vai hắn, nhưng chỉ tổ lam đau tay minh.
"Chuyện đo la ngoai ý muốn! Tử Tinh, luc đo toi nghĩ toi…" Hắn sao co thể noi
với co rằng, luc đo hắn vốn dĩ chỉ muốn giao huấn co một chut! Hắn nghĩ rằng
hắn sẽ khong thanh cong, cũng giống như mấy ngay trước đay, thế nhưng sao lại…
"Cai ten hỗn đản nha ngươi! Ngươi la đồ suc sinh!" Tử Tinh đầu oc choang vang,
thật sự la khong con một chut hơi sức nao.
Loi Tuấn Vũ nhẹ nhang om lấy co, om vao long, dỗ danh đung đưa co như một đứa
trẻ vậy. Cuối cung, hắn cảm thấy cơ thể co mềm đi, mới đặt co len giường.
Loi Tuấn Vũ nhin đăm đắm vao khuon mặt đang ngủ vẫn khong yen ổn của Tử Tinh,
nước mắt vẫn rơi tren ma. Hắn hung hăng cắn chặt răng, hắn đung la đồ suc
sinh, loại chuyện ma hắn cho rằng khong co khả năng xảy ra nhất, rốt cuộc lại
đa xảy ra rồi! Trước giờ hắn khong thể tưởng tượng được rằng co một ngay hắn
va người con gai như Tử Tinh sẽ phat sinh quan hệ, nhưng hắn cũng khong thể
khong thừa nhận, vao thời khắc đo, hắn co thể dừng lại, nhưng… hắn lại khong
dừng.
Hắn để mặc cho bản than tim kiếm bong dang của Chi Ảnh tren người của Tử Tinh,
hắn tham lam quyến luyến da thịt co, tham lam quyến luyến sự ngay thơ của co,
tham lam quyến luyến sự tốt đẹp của co… Đang chết!… Luc nay hắn vậy ma lại chỉ
co thương xot, nhưng khong hề co lấy một tia hối hận…