Bất An


Người đăng: Sakura1360

- Hôm nay lại định vào rừng nữa à?

Thấy Hyper xách balo lên, Cyprus phu nhân tò mò. Hầu như vài ngày Hyper lại
vào rừng một lần, mỗi lần hầu như đều không có thu hoạch gì. Nếu Hyper lớn hơn
một chút nữa thì có lẽ bà sẽ nghĩ là nó chỉ lấy cớ đi hẹn hò thôi, dù sao thì
Hyper cũng rất đáng yêu, tuy rằng là con người nhưng cũng không ít nữ yêu tinh
thích nó. Thế nhưng Hyper lại mới chỉ có tám tuổi nên bà hoàn toàn chỉ là tò
mò có thứ gì có thể thu hút sự chú ý của một đứa bé lâu như thế. Cho dù là học
tập bà cũng phải phân chia dạy vài thứ chứ không phải nhồi vịt một lúc mới có
thể khiến nó bảo trì hứng thú. Thế mà việc vào rừng Hyper lại duy trì suốt hai
năm nay không hề có dấu hiệu chán ghét nào.

Hyper cũng muốn nói cho hai người về cái căn cứ bí mật của nó nhưng nơi này
lại liên quan đến một người vĩ đại như Metheous khiến nó không biết phải làm
thế nào. Metheous rõ ràng là không muốn yêu tinh tìm thấy chốn ẩn thân cuối
cùng của mình mà nó lại mang yêu tinh đến đó thì có vẻ như không hay lắm. Nó
coi hai người là người nhà nhưng Metheous lại là tín ngưỡng của loài người. Dù
sao thì bí mật này cũng không ảnh hưởng gì đến họ nên Hyper chỉ có thể âm thầm
xin lỗi hy vọng họ tha thứ cho bí mật nhỏ của nó.

Hai năm nay nó thường xuyên đi vào rừng, tìm đến hang động bí mật, nghiên cứu
những kiến thức Metheous để lại nên con đường này đối với nó rất là quen
thuộc, quen thuộc đến có nhắm mắt nó cũng có thể tìm đến. Thế nhưng hôm nay
rừng Vĩnh hằng hình như là lạ. Mọi khi trên con đường này tuy nó không nhìn
thấy nhưng vẫn phải có tiếng động vật hoạt động thế như hôm nay im ắng lạ kì
đầy áp lực. Hyper cảm giác như có một gánh nặng đè ép lên người nó khiến nó
khó chịu. Bước thật nhanh, chỉ khi tiến vào trong hang động thì cảm giác này
mới biến mất.

Bình thường thì nó sẽ dành cả một buổi để nghiên cứu nhật kí và thời gian còn
lại để thử thực nghiệm những gì học được. Thế nhưng hôm nay, cái cảm giác đè
nén khó chịu kia khiến nó quan tâm, làm nó sao lãng, không thể tập trung được.
Bực mình bỏ cuốn nhật kí xuống, nó đứng dậy đi vòng vòng trong phòng, hy vọng
rằng vận động có thể làm cho nó thoải mái hơn. Thế nhưng càng đi nó lại càng
cảm thấy nôn nóng như sắp có chuyện gì đó rất lớn sẽ xảy ra, hơn nữa còn không
phải là chuyện tốt lành gì.

Nếu đã không thể yên tâm nghiên cứu, nó cũng không cân ở lại đây nữa. Đặt
quyển sách về lại trên giá rồi cầm balo lên, nó từ từ bước ra khỏi hang động.
Trên đường trở vể, nó cũng như tất cả những người bình thường khác, cố gắng
tìm xung quanh xem có thể thu thập được thứ gì có thể sử dụng hay không.

Đi một đoạn thì nó cảm thấy thật khác thường.

Ven rừng là chỗ tương đối an toàn nên bình thường nó thỉnh thoảng sẽ gặp vài
người tiến vào tìm tòi, thậm chí nó còn thường xuyên gặp những đứa trẻ khu xóm
nghèo rủ nhau vào rừng tìm bảo. Thế nhưng hôm nay nó hầu như không gặp bất cứ
người bình thường nào mà lại đã gặp qua mấy đám lính đánh thuê và người mạo
hiểm. Bọn họ đều có vẻ rất vội vã, thậm chí là một số còn bị thương. Tuy rằng
đều được xử lí đúng lúc không chảy rất nhiều máu nhưng khi bọn họ chạy ngang
qua nó vẫn có thể ngửi thấy được.

Thấy chuyện khác thường, nó cũng không có tâm trí nào mà tìm cái gì nữa, nhanh
chóng chạy về nhà mới là lựa chọn tốt nhất. Trong nhà dù cho có chuyện gì xảy
ra đi nữa thì ít nhất còn có Cyprus phu nhân có thể cho nó dựa vào.

Trở lại trong thành nó mới thấy không chỉ trong rừng mà cả trong thành cũng có
một bầu không khí khẩn trương. Những tốp lính tuần mọi khi tìm mọi cách để
lười nhác thì hôm nay lại quy quy củ củ đi tuần, thậm chí còn đối với đám du
thủ du thực mà mọi khi họ nhắm một con mắt, mở một con mắt quát lớn.

Cảm giác bất an trong lòng Hyper càng cao, nó chạy thật nhanh về nhà và đúng
như nó cảm thấy có chuyện, cả Harvey và Cyprus phu nhân đều ở nhà. Thấy nó trở
về, cả hai thở mạnh ra như trút được một hơi.

- Con làm chúng ta lo lắng quá. Ta còn đang định nếu đến chiều mà con còn
chưa trở về thì sẽ đi tìm con.

- Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?

Hyper rất ngạc nhiên. Bình thường Cyprus phu nhân luôn khuyến khích hai đứa nó
nhiều đi thể nghiệm chứ không phải trốn trong nhà học lí luận suông. Cho dù bà
thật sự lo lắng nó một mình trong rừng nhưng vì biết nó sẽ không đi vào vùng
nguy hiểm nên cũng chưa bao giờ đưa ra ý kiến gì. Vậy mà hôm nay bà lại nói
định đi tìm nó thì chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra rồi.

- Ta cũng không chắc chắn lắm vì mới chỉ có một chút tin tức phong phanh thôi
nhưng cẩn thận vẫn hơn. Từ hôm nay trở đi, không cho phép các con ra khỏi
thành, trước khi trời tối đều phải về nhà. Nếu không có việc gì thì tốt nhất
là ở trong nhà.

- Thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra hả mẹ?

Harvey luôn luôn nghe lời mẹ nó nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nó không
muốn biết lí do. Cyprus phu nhân thở dài rồi nói:

- Có vẻ như ma thú trong rừng Vĩnh hằng đang bạo động. Một trăm năm một lần
thú triều có lẽ sẽ đến sớm hơn.

Cả Harvey và Hyper đều hít một hơi mạnh. Tuy bọn nó còn rất nhỏ nhưng không có
nghĩa tụi nó không biết thú triều đại biểu cho cái gì. Mỗi một trăm năm một
lần thú triều đều mang đến cho cả yêu tinh và loài người một đại nạn! Mỗi lần
thú triều khong biết có bao nhiêu sinh mệnh sẽ bị vùi lấp trong đó, có bao
nhiêu gia đình bị phá huỷ bởi nó, có bao nhiêu thành trấn bị xoá tên trên bản
đồ một cách bất đắc dĩ. Mà thú triều lần này lại đến sớm hơn chỉ có thể chứng
tỏ một điều là quy mô lần này so với những lần thú triều trước phải lớn hơn
nhiều lắm!

- Như vậy chúng ta ở lại đây không phải vẫn là rất nguy hiểm sao?

- Tin tức thú triều đã được khẩn cấp đưa về trên đại lục. Các vương quốc có
lẽ đã bắt đầu chuẩn bị phái binh đến trấn áp rồi. Hơn nữa là vì thú triều đến
sớm nên không thể dự tính chính xác khi nào thì thú triều sẽ bùng nổ. Nếu di
dân quá sớm thì công tác tiếp tế cho bộ đội sẽ gặp khó khăn rất nhiều.

- Thế nhưng thà sớm còn hơn là muộn không phải sao?

Nhìn hai đứa trẻ vẫn còn ngây thơ này, Cyprus phu nhán nhắm mắt lại để dấu đi
sự xót xa. Bà nghẹn ngào.

- Lần thú triều nào không thương vong thảm trọng? Nếu chỉ hy sinh một nhóm
người có thể bảo vệ cả một đại lục … Hơn nữa chúng ta chỉ là người ngèo mà
thôi!

Bà không dám nhìn hai đứa trẻ này. Là bà làm liên luỵ chúng. Nếu không phải vì
bà thì chúng nhất định có thể được cứu giúp, đạo luật bảo vệ ấu tể không cho
phép hy sinh bất kì đứa bé nào dù vì mục đích gì đi nữa. Yêu tinh đã trải qua
biến cố quá lớn, bọn họ hiểu được lưu giữ tương lai mới là biện pháp tự cứu
tốt nhất. Nếu không có bà thì chúng nhất định sẽ được dàn xếp ổn thoả ở nơi an
toàn nhưng bà lại không dám để chúng rời khỏi tầm mắt, ngoài tầm bảo vệ của
mình.

Nhận ra sự giãy dụa của bà, Harvey tiến lên ôm lấy bà.

- Mẹ đừng lo lắng, có con ở đây, con sẽ bảo vệ mẹ!

Hyper cũng tiến đến ôm lấy bà.

- Chúng ta sẽ bảo vệ lẫn nhau. Mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi mà.

Cyprus ôm chặt hai đứa trẻ. Chúng làm bà ấm lòng nhưng bà lại phải xin lỗi
chúng. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, người phụ nữ kiên cường này mới lại một
lần nữa rơi nước mắt.

‘- Ta sẽ dùng sinh mệnh của mình bảo vệ các con!’


Tình hình những ngày sau đó không có dấu hiệu sáng sủa hơn mà lại ngày càng
trầm trọng. Những người ở khu Tây hầu như đã chuẩn bị dời đi cả rồi. Thậm chí
một số người có năng lực ở khu Đông cũng đã tìm quan hệ chuyển đi nơi an toàn
hơn rồi. Ở lại chỉ là những người thật sự không có phương pháp nào hoặc là như
bọn họ, không muốn rời đi.

Hàng hoá trong thành giá cả thì tăng từng ngày. Harvey và Hyper đều rất lo
lắng vì nhà bọn nó không khá giả chút nào. Nhưng Cyprus phu nhân lại không có
vẻ lo lắng lắm. Bọn nhỏ không hiểu ra sao nhưng bà chỉ nói chúng nó không cần
lo lắng, bà có thể giải quyết được nên bọn nó cũng chỉ biết tin tưởng bà.

Khoảng một tuần sau, có một đội quân tiến vào Avelyne. Đội quân chính quy được
trang bị đầy đủ như là một liều thuốc an thần cho cư dân thành Avelyne. Tuy
rằng uy hiếp của thú triều không vì thế mà giảm bớt nhưng việc có một đội quân
được quản lý bài bản luôn khiến người ta tin tưởng hơn là những tổ chức tự
phát mặc dù có thể là năng lực hai bên không kém nhau là mấy.

Mọi người thì yên tâm nhưng Cyprus phu nhân thì lại trái ngược. Từ ngày quân
đội tiến vào thành bà liền cấm hai đứa nó không được ra khỏi nhà. Mọi việc đều
là do bà đích thân giải quyết, kể cả đi chợ mua đồ ăn cũng không ngoại lệ.
Công việc của Harvey cũng bị bà cho nghỉ. Bọn nhỏ không hiểu tại sao rõ ràng
là có quân đội đóng giữ thì phải an toàn hơ mà bà lại quản lý chặt như thể là
thú triều sẽ xảy ra ngay ngày mai vậy.

Cyprus phu nhân không giải thích gì với chúng mà chỉ yêu cầu chúng trước khi
được bà cho phép thì phải ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà. Mặc dù rất tò mò
chuyện gì xảy ra nhưng Cyprus phu nhân làm gì luôn có lí do của nó nên bọn nó
đành chán chết mà luẩn quẩn trong nhà mà thôi.

Tuy rằng không ra khỏi nhà nhưng thông qua nghe lỏm hàng xóm nói chuyện với
nhau, chúng nó biết được rằng lần này đến Avelyne không chỉ có một đội quân mà
là liên quân của ba nước.

Rừng Vĩnh hằng vắt ngang qua đại lục nên đương nhiên là thú triều sẽ không tập
trung tại Avelyne mà là từ toàn bộ biên giới giáp ranh. Tất cả các quốc gia
đều phái quân chi viện cho nơi tiền tuyến nhưng vì đường ranh giới kéo dài nên
mỗi một toà thành chỉ có thể phân đến một phần binh lực mà thôi.

Cũng chính vì ranh giới quá dài nên mỗi lần thú triều, cho dù có phòng bị cẩn
thận chu đáo đến thế nào thì cũng vẫn thương vong thảm trọng mà không thể hoàn
toàn chặn đứng ma thú tiến vào sâu trong lục địa. Do nhất định sẽ có ma thú
lọt lưới nên binh lực cũng không chỉ tập trung nơi biên giới mà thật ra là
phân tán thành nhiều vòng bảo vệ.

Điều này lại càng làm binh lực phân đến mỗi thành thị lại càng mỏng hơn. Cũng
vì dù có quân đội cũng vẫn không thể đảm bảo an toàn cho nên mọi người nếu có
thể vẫn là chạy cho nhanh. Càng vào sâu trong đại lục, càng tiến đến gần những
thành phố lớn thì lại càng an toàn là bài học mà cho dù là loài người hay yêu
tinh thì cũng đều nhớ rõ.

Nhưng muốn là một chuyện, có khả năng hay không lại là chuyện khác. Không nói
là khả năng dung nạp của mỗi thành thị có hạn, không có khả năng vô điều kiện
tiếp nhận dân di cư. Chỉ nói về chi phí di chuyển thì người dân nghèo cũng
phần lớn không đáp ứng nổi. Hơn nữa, việc để lại một bộ phận dân ngèo ở lại
tuyến đầu còn có một mục đích vô cùng tàn nhẫn mà ai cũng hiểu ngầm nhưng
không thể thay đổi: con mồi!

Chỉ khi có một số lượng cũng đủ người ở lại tiền tuyến thì mới có thể hấp dẫn
cũng đủ ma thú đi tấn công những toà thành này, đảm bảo khả năng lọt lưới là
ít nhất, cũng đồng thời bảo vệ an toàn cho những toà thành lớn, những người
“có giá trị” hơn!

Không ai muốn mình phải là người hy sinh nhưng họ cũng biết, cho dù mình có
đến được thành phố lớn thì nếu nơi đó bị tấn công, người ngèo lại còn từ ngoài
đến như bọn họ cũng sẽ trở thành mồi dụ, không hơn. Nếu có chăng thì cũng chỉ
là thành thị lớn, cơ hội sống sót sẽ cao hơn mà thôi.

Đi đâu cũng sẽ trở thành vật hy sinh thì thà rằng cứ ở lại nơi này, biết đâu
còn có hy vọng sống. Nếu không may qua đời thì còn nằm lại trên nơi chôn rau
cắt rốn chứ không phải bỏ xác tha hương.

Đó là lí luận tự mình an ủi của những người còn ở lại Avelyne, cũng là an ủi
của bất kì người nghèo còn ở lại tiền tuyến nào. Thế nhưng nếu cho bọn họ một
cơ hội, bọn họ vẫn là sẽ sẵn sàng từ bỏ cố hương, cho dù là làm một kẻ ăn xin
cũng có thể chịu đựng miễn là sống sót. Bọn họ còn ở lại chăng qua là bọn họ
không có một cơ hội để lựa chọn khác mà thôi.

Hơn nữa, nếu may mắn còn tồn tại sau thú triều thì bồi thường từ trong lục địa
bay tới sẽ khiến cho bọn họ một bước lên mây. Sau mỗi lần thú triều thì những
thành thị tiền tuyến còn tồn tại sẽ đón nhận một đợt phát triển cực nhanh,
nhưng người ở lại sẽ có cơ hội đổi đời nhanh chóng. Những người trong đại lục
không tiếc số tiền này vì đây là khoản đầu tư cho an toàn của chính mình một
trăm năm sau. Quan trọng nhất là số tiền này bỏ ra đối với họ thì cũng không
quá nhiều đến không thể chịu được.

Cyprus phu nhân nói cho bọn chúng biết răng số tiền để khôi phục lại cả
Avelyne như hiện tại cũng chỉ đủ một thiếu gia của một gia tộc lớn tại kinh đô
ăn chơi một năm mà thôi!

Mọi người luôn cố gắng cho cái gọi là bình đẳng. Thế nhưng tính mạng của hầu
hết người nghèo của cả một toà thành cũng chỉ đáng giá bằng số tiền một người
giàu có tuỳ ý tiêu pha một năm!

Nghe vừa buồn cười vừa đau xót thế nhưng nó lại là sự thật. Sự thật trần trụi.
Hai đứa bé bị sự thật đánh sâu vào tâm hồn ngây thơ non nớt của chúng. Chúng
không biết mình phải nói gì nữa.

- Trên đời này chư bao giờ tồn tại công bằng. Công bằng chỉ là cái khái niệm
được đưa ra của một nhóm những người nắm lấy tuyệt đại đa số quyền lợi để mê
hoặc phần lớn những người còn lại mà thôi. Nếu thật sự có công bằng thì trên
thế giới này sẽ không có người giàu và kẻ nghèo, không có ông chủ và người làm
thuê, không có lãnh đạo và dân thường. Công bằng? Nếu muốn bắt buộc phải tìm
cho ra nó thì nó chỉ tồn tại giữa những người có đẳng cấp tương đương mà thôi.

Cyprus phu nhân buồn bã nói. Bà không muốn cho chúng đối mặt những thứ như thế
này quá sớm nhưng đây lại là thời điểm quá thích hợp để dạy những điều này cho
chúng.

- Nếu con muốn công bằng thì con cần phải vươn lên đến tầng lớp tối cao. Khi
đó thì con đi đâu và làm gì cũng đều sẽ thấy công bằng.

‘- Còn khi con chưa đi đến đỉnh thì nhất định phải chấp nhận sự bất công.’

Cyprus phu nhân đau đớn nghĩ.

-----Hết chương 8-----


Yêu Tinh Đánh Nhau - Chương #8