Ma Thú Sâm Lâm rạng sáng , ánh nắng của thái dương chiếu xuyên suốt cánh rừng
khổng lồ khiến cho cả muôn loài thú vật , hoa lá như được tiếp thêm một sức
sống mới .
Lúc này bên phía Nghịch Hà cũng đã tu luyện xong .
Nghịch ngồi đó lẳng lặng bày ra một tư thế xếp bằng , hào quang màu tím trên
người Nghịch Hà vẫn còn bao quanh đó .
Còn cơn đau thì theo thời gian trôi qua cũng đã bớt đi rất nhiều .
Lúc bấy giờ bên trong cơ thể của Nghịch Hà một dòng linh lực màu tím đánh tan
hơn mười linh mạch ở trong cơ thể của Nghịch Hà sau đó “Bùm” một tiếng nổ nhẹ
vang ra từ bên trong cơ thể hắn .
Lúc này hai mắt Nghịch Hà mở ra một vẻ vui mừng lóe lên sau đó lại mất đi :
“Cực hạn lần đầu của ta chỉ có mười hai mạch thôi , không biết so với nhân
loại ngoài kia thì thế nào .”
Lời này nếu để cho bất kỳ người tu sĩ nào nghe được chắc sẽ rủa hết mười tám
đời tổ tông của Nghịch Hà mất vì phải biết hiện này dù cho là thiên tài của đế
quốc hay thánh địa thì cực hạn của bọn hắn chỉ có mười cái .
Và dù cho là đệ nhất thiên tài từ Thái Cổ Tiêu Dao Tiên Tôn cũng chỉ mở ra có
mười hai mạch khi lần đầu đột phá như hắn thôi .
Hậu Thiên vốn là căn bản của tu sĩ trong Hậu Thiên ai có vững chắc căn cơ thì
về sau lên cảnh giới càng cao thì càng có lợi hơn .
Hậu Thiên có từ nhất cho đến cửu trọng mỗi một trọng người ta đột phá một số
linh mạch tùy theo tư chất của mỗi người .
Thiên tư càng cao đột phá càng nhiều linh mạch cho đến khi cửu trọng sau đó
chính là đột phá Tiên Thiên mở đan điền .
Về phần yêu thú cũng không khác nhân loại là mấy , nhưng về thực tế thì yêu
thú khó đột phá hơn người thường vì yêu thú cấp thấp thường không có linh trí
mà nếu có thì cũng rất khan hiếm người ta gọi đó Huyết Mạch yêu thú .
Nghịch Hà cũng may mắn vì có ký ức hai đời , kiến thức căn bản vốn là có cho
nên đột phá cũng cực kỳ thuận lợi .
Nghịch Hà thấy bản thân có đột phá nên tâm tính hiện tại rất vui vẻ cho nên
hắn định thuận tiện đi tìm hiểu về hộp gấm mà Nghịch Hà đã lấy ngày hôm qua .
Biết đâu may mắn nối tiếp nhau hắn lại có thu hoạch gì thì sao .
Nghĩ vậy cho nên Nghịch Hà phóng nhanh đi về hướng động của hắn .
Một lúc sau thì Nghịch Hà đã về tới động của hắn , nhanh chân bước vào trong .
Nhưng khi bước vào trong thì Nghịch Hà bỗng có một chút ngạc nhiên khi linh
khí nơi đây lại tăng lên một cách đáng kể và đột ngột .
Linh khí ở đây Nghịch Hà cảm thấy rất khác với bên ngoài , bên ngoài ôn hòa tự
nhiện thì bên trong động này thì là cực kỳ mãnh liệt và cuồng bạo , nhưng thứ
bên trong này lại khiến Nghịch Hà cảm thấy rất dễ và thoải mái cho nên Nghịch
Hà cũng không để ý cho lắm .
Mà Nghịch Hà cũng cảm thấy lạ , vì sau khi luyện cộng pháp Hiên Viên Lôi Thể
kia xong cảm giác với linh khí của hắn cũng tăng lên một cách kinh ngạc .
Đưa mắt dò một chút về nơi xuất ra linh khí thì Nghịch Hà mới nhận ra thì ra
là do chiếc hộp gấm mà hắn tiện tay giấu đi đã hở ra một chút cho nên linh khí
cũng từ trong đó truyền ra ngoài .
Nhưng cũng nhờ vậy mà Nghịch Hà phán đoán chín mươi phần trăm trong chiếc hộp
gấm là một bảo vật có linh khí cực kỳ dồi dào .
Thế là Nghịch Hà liền di chuyển tới bên cạnh cái hộp gấm kèm theo đó là một
mảnh vải trên tay của hắn .
Dùng mảnh vải bao bọc hai tay lại rồi sau đó hắn liền mở ra .
Một ánh hào quang từ trong hộp liền bắn ra làm cho mắt của Nghịch Hà không tự
chủ được nhắm lại trong ít giây .
Rồi sau đó hắn từ từ mở mắt ra thì hắn liền thấy một quả cầu nhỏ hình tròn màu
tím đen tỏa ra cực kỳ nồng đậm linh khí .
Thật ra Nghịch Hà đã phán đoán sai , cái thứ mà hắn cho là linh khí thực ra là
yêu khí cho nên nó mới có tư vị cuồng bạo và mãnh liệt .
Còn về phần khiến cho hắn thấy dễ chịu vì hiện giờ hắn chính là yêu thú mà .
Khi Nghịch Hà định đụng vào để tìm hiểu xem cái thứ tròn tròn nhỏ nhỏ này là
thứ gì .
Thì bỗng nhiên bông hóa nắm cánh trên đầu của Nghịch Hà liền cấp tốc xoay
chuyển sau đó một cỗ hấp lực phát ra từ trong đó liền hấp quả cầu nhỏ đó vào
trong đầu của hắn
“Cái gì thế này .”
Dù cho lúc này người cực kỳ bình tĩnh như Nghịch Hà cũng phải thốt lên một
tiếng hoảng hốt .
“Aaaaaa , đầu của ta , đầu của ta .”
Khi quả cầu nhỏ chui vào đầu Nghịch Hà thì trên chỗ bông hóa bỗng phát ra một
ánh sáng màu vàng kỳ dị sau đó là một tiếng hét lên kinh hãi của Nghịch Hà
Nhưng mặc kệ cho Nghịch Hà kêu lên thế nào cơn đau vẫn không ngừng suy giảm mà
lại còn tăng lên .
Cho đến một lúc hắn không chịu nỗi nữa , hắn liền ngã xuống đất