Người đăng: zeronightmarevip
Một vài chú thích trước khi đọc, có thể bỏ qua.
** Để cho dễ hình dung về các địa điểm như là hậu viện, trung viện, thượng
viện và
chủ điện của Dực Long thế gia thì mình xin giải thích.
Bước vào trong phủ chủ của Dực Long thế gia thì trước mặt chính là chủ điện:
là nơi mà gia chủ muốn thông báo điều gì với gia tộc thì họ sẽ tập trung ở đây
để nghe.
Sau đó, tại chỗ chủ điện sẽ phân thành 3 đường đi phân biệt là Top, Mid và
Bot.
Nếu đi theo đường Bot thì sẽ xuống dưới hậu viện, nơi sinh hoạt hằng ngày của
các đệ tử, con cháu.
Trung viện thì tọa lạc ngay đằng sau con đường Mid. Khi đi hết đường Mid thì
sẽ vào trại huấn luyện của Dực Long thế gia. Đây là nơi mà tất cả mọi người
được luận bàn và tập luyện các võ kỹ với nhau. Đi sâu thêm một chút nữa sẽ một
cánh rừng tre và sẽ thấy một toà nhà tên gọi Thư viện các.
Và nơi cuối cùng là Thượng Viện, đây chính là con đường mà tất cả thanh niên
đi rừng đều phải sợ vì thiếu mắt cắm là 3s sau lên bảng nên đây là con đường
chỉ dành cho dân có quyền lực. Do đó, hầu hết mỗi thế hệ gia chủ và các trưởng
lão thường sống ở chỗ này.
———————————————————
Một tuần sau.
Nằm sâu trong cánh rừng tre ở Trung Viện thì sẽ bắt gặp hai người đàn ông đang
ngồi tâm sự. Có thể thấy dễ dàng từ xa gồm có một cái bàn, hai cái ghế, một
bình trà và hai cái chén. Nói tâm sự thì không đúng lắm vì nếu tia chiếc
camera tới gần thì sẽ bắt gặp những khuôn mặt nhăn nhó, lâu lâu cũng nổi gân
xanh trên khuôn mặt từng ngừoi. Ngoài ra, xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng
chửi nên nói đây là một cuộc cãi nhau thì đúng hơn.
Lão già, ta hỏi ngươi lần cúng cuồi, hãy thành tâm trả lời thật sự cho ta
nghe. Không dối với lòng, không dối với tâm, ngay tại lúc này, ngươi có xin
thề rằng những gì ngươi nói là sự thật. Đây có phải là ước vọng trước khi chết
của nương không??? - Hoa Vũ hét lớn vào mặt Tiêu Vân Phong.
Nghiệt súc, vậy ngươi nghĩ là ta kêu ngươi ra đây làm gì. Tại một chỗ khỉ
họ cò gáy này mà có hai thằng đàn ông thì tưởng ta thích lắm hả. Không cần hứa
gì hết đó, ta đảm bảo đây chính là ước vọng của Hồng Nguyệt trước khi chết. -
Vân phong nói ra rồi thắm im lặng lại khi nhắc tới tên “Hồng Nguyệt”.
Hoa Vũ trầm ngâm một tí về tờ giấy trước mặt hắn vì những chữ ghi trên tờ giấy
này rất giống chữ của mẹ hắn. Không phải giống nữa mà đó chính là chữ của Hồng
Nguyệt. Mẹ hắn đã dạy hắn viết chữ nên hắn có thể nhận biết đâu là chữ viết
thật của mẹ hắn hay là chữ viết giả. Nhưng hắn vẫn không tin là mẹ hắn sẽ làm
như vậy.
Hắn vẫn đắn đo suy nghĩ vì nương không bao giờ ép buộc hắn điều gì cả, nhất là
trong vấn đề hôn nhân. Nương không bao giờ ép hắn phải lấy vợ hay phải thích
một người nào hết nhưng khi ông già cho hắn xem tờ giấy này thì đã làm hắn nổi
lên một sự nghi ngờ hơi bị nặng.
Nhưng cái hắn nghi ngờ sâu hơn nữa chính là một tuần sau ngày chết của nương
thì lão đầu tử nhà hắn mới đưa tờ giấy này cho hắn. Hắn bây giờ có thể tin
tưởng tờ giấy này nếu không phải cách đây 3 hôm, Phong Âm tỷ tỷ hay nói đúng
hơn là Diệp Phong Âm - phu nhân của Diệp Tông, đã qua đời khi sinh hạ một đứa
con gái.
Dù cho hắn biết đây có thể là một âm mưu nhưng mà hắn thật sự không bắt được
một bằng chứng nào cả, chữ viết trên giấy đúng là của nương, chữ ký và lối
viết thì ngoài nương thì không còn ai khác nữa. Ngoài ra, khi hắn dò hỏi Phong
Vân thì không cảm thấy tim hắn đập loạn thì hắn chắc chắn là ông già này nói
thật rồi.
Trầm ngâm một lúc sau, hắn mới mở miệng:
Nói xong, hắn lấy cây bút lông ký chữ viết xuống trang giấy rồi cắn ngón tay
để máu chảy ra và inh xuống tờ giấy kết hôn này.
Đúng vậy, đây chính là tờ giấy kết hôn giữa Diệp Tử Vân và Tiêu Hoa Vũ.
Nội dung sơ sơ của tờ hiệp ước này là khi Diệp Tử Vân vừa đủ tròn 8 tuổi và có
được tu vi là trên Thanh Đồng thì hai ngươi sẽ là vợ chồng. Và hiệp ước này có
hiểu lực vĩnh viễn và nếu một trong hai người chết trước 50 tuổi thì người còn
sống phải sống độc thân tới suốt đời và nếu sau 50 thì người sống phải chết
theo vợ/chồng.
Ngay khi hắn ký xong tờ giấy và chưa kịp để hắn nhấc bút lên thì Phong Vân như
một con hổ vồ lấy ngay tờ giấy và giấu nó vào trong áo như một món vật vô giá.
Và Hoa Vũ giờ phút này biết nếu hắn bây giờ đòi lại tờ giấy thì hai cha con
chắc chắn sẽ đánh nhau. Mặc dù hắn có thể hạ knock out ông già trong vòng 2s
nhưng hắn không muốn lộ thực lực quá sớm nên chỉ đành ẩn nhẫn.
Không còn cách nào khác, lúc này hắn chỉ có thể ngồi xuống và uống một ngụm
trà. Hai người cứ như thế im lặng, ngồi uống trà, hai mắt nhìn nhau đăm đắm
giữa một rừng tre gió thổi lồng lộng, lá bay vèo vèo, thân cây xoạc xoạc khi
ngả theo chiều gió.
Hoa Vũ cứ ngồi như thế tới một lúc, hắn mới mở miệng:
Tiêu Vân Phong đang hớp một miếng trà, tâm thì vẫn còn đang vui lấy kế hoạch
giữa hắn với Diệp Tông thì khi nghe thằng con nói xong, hắn phun ngay hớp trà
hắn uống.
“Cái quỷ gì!!! Mở một cửa hàng, đùa à, ôn con nhà người mở một cửa hàng thì
làm được cái quỷ gì. Sao không lo học tập đi.” - Đây chính là tiếng lòng của
Vân Phong ngay bây giờ.
Không đợi hắn lên tiếng, Hoa Vũ như nhìn thấy tâm tư của phụ thân nên nói ra
luôn:
Ta sẽ vừa đi học vừa buôn bán. Trường chỉ quy định dạy tới 4h là xong nên
ta bán giờ sau đó. Một phần là tự kiếm đồng tiền chứ không cần phải nhờ vật
lão già keo kiệt nhà ngươi nữa.
Ta có thể cam đoan một tháng bán được hơn một trăm vạn yêu linh tệ. Ta sẽ
trả lại hết vốn lẫn lại cho ngươi tháng sau nếu ngày mai ngươi chịu giúp ta
mua một cửa hàng trước học viện, nguyên liệu thì ta sẽ tự tìm. Ngoài ra, 15%
tiền cuối ngày ta tìm được sẽ gửi về gia tộc.
Chưa kịp nghe xong, Phong Vân cũng phụt ra tiếp ngụm trà thứ hai. Và lần này,
hắn thật sự bị sặc. Hắn ho vài cái rồi nói Hoa Vũ:
Chưa đợi hắn nói xong, một câu nói vang lên:
Tiêu Vân Phong lúc này đang khá là choáng voáng vì những gì thằng con nói. Hắn
biết đứa con trước mắt hắn rất thích tự do, không bị gò bó và rất thích tiêu
dao tự tại. Với lại hắn thấy được cảm giác sống lại làm cha rồi vì ngoài Hồng
Nguyệt ra thì không ai trong Dực Long thế gia này đủ tư cách để hắn gọi theo
đúng chức vị trong gia đình.
Tốt, phụ thân đáp ứng ngươi. Nhưng nhớ 1 tháng sau thì hãy kêu ta là phụ
thân đi. - Tiêu Vân Phong lớn tiếng cười ha ha.
Vậy thì ký tên đi. - Hoa Vũ nói với một giọng lười biếng và không quan tâm
gì đến hắn.
Vân Phong không biết lúc nào mà thằng con lấy ra tờ giấy về đầy đủ chi tiết về
vụ cá cược hết. Nhưng đối với hắn, những cái đó không quan trọng bằng hai
tiếng “Phụ thân” nên hắn đọc sơ qua và thấy không có gì sai sót, hắn ký tên.
Lúc này, Hoa Vũ lấy tờ giấy lại, cuộn lại và cất đi. Không một lời từ biệt,
hắn đi thẳng ra rừng tre.