Trấn Ngục Thần Thể. Thành!!!


Người đăng: zeronightmarevip

Một ngày mới lại đến với Quang Huy chi thành, từng tia nắng xuyên qua các khẽ
núi chiếu thẳng xuống toà thành bắt đầu cho một ngày mới đã đến.

Hôm nay, đối với những người khác mà nói thì là một ngày hết sức bình thường,
một ngày cũng như bao ngày khác. Phàm nhân thì đi làm việc ngoài đồng, làm
ruộng, buôn bán; yêu linh sư thì đi liệu sát yêu linh để bán lấy tiền. Nhưng
hôm nay là ngày rất trọng đại với Hoa Vũ vì hôm nay hắn phải luyện được “Trấn
Ngục thần thể”.

“Trấn Ngục thần thể” - được xưng là thần thể khủng bố thứ hai trong “Thể thư”,
chỉ sau “Phá Khung phủ thể”. Lực phòng ngự và công kích có thể xưng là khủng
bố, thân trọng như vạn nhạc, tu luyện tới viên mãn thì một cước có thể đạp
chết thần ma, dựa vào thân thể cũng đập vụn ngân hà.

Mà muốn tu luyện được nó thì phải nắm giữ được “Hồn” áo nghĩa của “Thể thư”.
“Thể thư” phân biệt 6 chữ hay nói cách khác là 6 áo nghĩa khác nhau. Âm,
Dương, Cương, Nhu, Thanh và Hồn là loại 6 áo nghĩa khác nhau đại biểu cho
thiên địa vạn tộc thể thuật khởi nguyên.

Giờ phút này, trong một hang động nằm sâu trong Thánh tổ sơn mạch. Một đứa bé
trai đang ngồi nhắm mắt trên một tảng đá với dáng thiền như thể đang tu luyện.
Xung quanh tảng đá đứa bé đang ngồi đó là một đám thú đang run rẩy nằm dưới
đất. Nếu Diệp Tông có mặt tại đây thì sẽ nhận ra đây chính là Kim Giáp địa
long. Tuy không phải là chân chính long tộc nhưng bàn về sức chiến đấu thì hơn
đứt hẳn Hắc Lân địa Long của hắn.

Kim Giáp địa long chính là một yêu linh thuộc hệ cuồng chiến, là yêu linh ước
mơ của mọi yêu linh sư. Mà bắt được nó không phải dễ dàng vì mỗi con như vậy,
tu vi thấp nhất đều là Hắc Kim 1 tinh yêu linh sư nên có thể thấy được độ khó
và nguy hiểm của những con yêu linh này.

Thế nhưng tụi nó lại run lẩy bẩy trước mặt Hoa Vũ, nếu để cho thế nhân biết về
việc này thì chắc hẳn mọi người sẽ cảm giác mình sống như thân chó. Bao nhiêu
năm tháng nỗ lực nâng cao tu vi, vậy mà không bằng một thằng nhóc 10 tuổi.
Haizz, cảm giác đó chắc cũng khá là khó tả lắm nhỉ.


  • Không sai biệt lắm rồi, bắt đầu tu luyện thôi nào. - Hoa Vũ mở mắt và nói.

Hồi nãy giờ, hắn đang trong không gian của vòng quay đọc “Thể thư” để có thể
nắm giữ áo nghĩa “Hồn” trong đó. Và 2 tiếng đọc đi, đọc lại của hắn cũng đã
cho hắn nắm được một ít cho dù chỉ là da lông của áo nghĩa.

Hắn hít sâu một cái, củng cố triệt để tu vi và bắt đầu thi diễn phù văn áo
nghĩa trong đầu, miệng thì vẫn đọc nhẩm pháp quyết “Cửu hoá thần vô”. Khoảng 5
phút đầu, hắn vẫn không cảm giác được gì nhiều. 10 trôi qua, thể nội hắn cũng
không cảm nhận được gì cả. 15 phút trôi qua, hắn có dâu hiệu sắp đột phá
Truyền Kì cấp. Và đến phút 20, linh hồn hải đang muốn tan vỡ để tấn cấp trở
thành Truyền Kì cấp bậc thì tới phút 21, chữ “Hồn” hắn đang thi diễn trong đầu
bỗng giật một cái và lúc này trong đầu hắn chỉ còn đúng hai chữ: đau đớn.

Đau đớn đến tột cùng, hắn hét lên một tiếng vì nỗi đau đó rất thắm. Hắn có thể
cảm nhận được mọi nỗi đau xuất hiện khắp thân thể hắn. Hắn gồng cổ và người
lên để gánh chịu nỗi đau ấy.

Bỗng chữ “Hồn” trong đầu hắn ngày càng sáng và trở nên huyền bí hơn. Và đây
cũng là lúc hắn thấy linh hồn hải của mình bị vỡ nát, kinh mạch của mình bị xé
rách, gân cốt gãy thành từng đoạn. Thân thể không nhịn được mà run lẩy bẩy như
đang giật với tốc độ 8 riot, khí tức phát loạn khắp nơi. Bây giờ hắn có thể
nói là đang chịu đựng một cảm giác rất rất rất ư là đau đơn, giống như bị hỏa
thiêu dằn vặt trong từng giọt máu, huyết nhục, thân thể của hắn.

Hắn rất muốn từ bỏ, hắn rất muốn thôi diễn biến, hắn rất muốn ngừng lại nhưng
ý chí của hắn lại không cho. Và hắn tiếp tục bị dày vò trong suốt 5 tiếng tới.
Có những lúc hắn phun ra ngụm huyết, có khi thân thể của hắn sắp nứt ra và máu
cũng từ đó mà nhuộm khắp cả cơ thể nhưng hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục diễn
hoá áo nghĩa “Hồn”.

Chẳng biết trải qua bao lâu hay đã trôi qua bao nhiêu ngày, trên tảng đá đó
thay vì lúc trước là một người trẻ thì bây giờ bóng người đó đã nhuộm đỏ hết
cả người. Và trong phút chốc, hắn mở mắt.


  • Phù!! Ghê thật!!! Chỉ mới là bước đầu đưa “Hồn” chữ áo nghĩa dung hợp vào
    huyết khí và nhục thân thôi cũng thấy sắp chết tơi nơi rồi. Chẳng trách anh Dạ
    có thể một thân đối chiến với Thế Đế. - Hoa Vũ vừa nói vừa thở dài.

Sau vài phút nghỉ ngơi, hắn hít thật sâu và lần này, khác với lần đầu tiên. Vẻ
mặt của hắn trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, lông này hắn nhíu sâu lại, trên
trán của hắn cũng xuất hiện gân xanh. Và khi thấy tinh thần chuẩn bị không sai
biệt lắm, hắn hét


  • Đến!!!

Và ngay sau khi hắn hét, thân thể hắn vốn dĩ đang nhuốm trong máu bỗng vỡ vụn
ra. Từng miếng da, miếng thịt rơi xuống đất, máu hắn lại tiếp tục nhuốm đó cả
hang động này. Nhưng không được bao lâu thì thân thể của hắn trở lại bình
thường và tiếp tục vỡ nát. Quá trình đó cứ tiếp tục lặp lại cũng không biết
bao nhiêu lâu và bao nhiêu ngày, có khi là tuần hay tháng.

Bước này có thể nói là bước rất quan trọng bởi vì nó sẽ quyết định là Hoa Vũ
có đúc ra được chí “Hồn” cực hồn hay không. Nếu hắn có thể đúc ra được thì đại
biểu hắn chỉ còn cách luyện ra được Trấn Ngục thần thể 1 bước nữa thôi, nếu
không đúc ra được thì chờ đợi hắn là một người mặc áo choàng đen cầm cây lưỡi
hái.

Chí “Hồn” cực hồn chính là áo nghĩa tột cùng của chữ “Hồn” trong “Thể thư”. Để
có được chí “Hồn” cực hồn thì phải trải qua 2 bước vô cùng gian nan, sống
không bằng chết.

Bước đầu tiên chính là đưa được áo nghĩa “Hồn” vào trong thân thể, vào trong
kinh mạch, thể nội và huyết nhục. Khi ngươi cảm thấy diễn hoá chữ “Hồn” trong
đầu mà cả thân thể phản ứng theo thì ngươi thành công.

Bước thứ hai chính là tái tạo thân thể. Sau khi ngươi thành công nhập chữ
“Hồn” vào thân thể thì việc thứ hai chính là đưa nó ra ngoài, để nó tự diễn
hoá, tái tạo và mài dũa lại nhục thân cho ngươi. Và quá trình này sẽ đại biểu
đúng một bước làm thần, sai nửa bước xuống mồ. Bởi vì quá trình này không
những bắt buộc ngươi phải cần một pháp quyết bá đạo để có thể dung hoà với chữ
“Hồn” mà ép ngươi phải có một ý chí thật sự rất cứng rắn.

Sỡ dĩ anh Dạ có thể tu luyện được Trấn Ngục thần thể trong một ngày chính là
nhờ anh ấy rút được quá trình thứ hai này. Sống ngàn năm, cảm nhận đắng cay
ngọt bùi đã làm cho anh Dạ không cảm giác gì khi luyện tới bước này. Chưa kể
tới pháp quyết “Nguyệt Qua Dương Luân Công” của anh Dạ đâu phải hạng vừa.
Nhưng Hoa Vũ làm sao có thể so sánh được với anh Dạ nên quá trình sẽ trải qua
rất lâu.

Và thời gian cứ thế đưa đẩy, thân thể của Hoa Vũ cứ như là một chu kỳ nhất
định: vỡ vụn ra rồi lại hàn gắn lại. Nó tiếp tục xảy ra ngày qua ngày, không
bao giờ ngừng lại. Cho tới bao giờ không hay, bỗng một ngày, hắn cảm giác một
luồng sinh mệnh rất mạnh đang toát ra từ trong cơ thể của hắn. Ngay lập tức
hắn biết mình đã thành công và việc bây giờ của hắn còn lại chính là quan sát
thân thể của hắn phát triển thuận theo tự nhiên của nó.

Ở trong thể nội của hắn, một hạt giống sinh mệnh đang cắm những rễ sâu xuống
thân thể của hắn. Và sinh mệnh chi tuyền ngay lập tức hình thành trong linh
hồn hải của hắn. Nó dâng trào ra mãnh liệt sinh mệnh chi thủy, sinh mệnh chi
thủy tựa như trào lưu đồng dạng trào lên mà ra! Sinh mệnh hạt giống bỗng phát
ra tiếng nứt vỡ và một tiếng “Ong”. Một cái hồng lô ở thời điểm này trong một
chớp mắt vọt lên ngập trời hồn hỏa, hồn hỏa thiêu động thiên hoá thành một cây
đại thụ, từng nhánh của nó lan ra và kết nối từng cái kinh mạch của hắn.

Sinh mệnh chi thụ ngàn nhánh vạn lá giãn ra, rủ xuống vô tận quang hoa, hóa
thành thế gian nhất bồng bột sinh mệnh lực, đón lấy, sinh mệnh chi thụ nhao
nhao rơi xuống sinh mệnh chi diệp, mà cả cây sinh mệnh chi thụ cũng là cắm rễ
ở Hoa Vũ linh hồn hải chỗ sâu nhất. Sinh mệnh chi thụ bộ rễ thẳng đâm vào Hoa
Vũ thể nội, khóa lại Hoa Vũ nứt vỡ thân thể!

Và sau một khoảng thời gian không lâu, hắn lần thứ hai mở mắt lại. Khác với
lần đầu tiên mở mắt, hắn lần này có thể hoạt động thân thể. Ngay khi hắn bước
xuống tảng đá đã nhuốm đỏ máu của hắn. Một tiếng “Rắc” vang lên, tảng đá gãy
ra vài phần.

Hắn như há hốc mồm, chỉ riêng khí thế thôi mà cũng đã làm cho đá gãy rồi thì
không biết sau này hắn luyện ra được viên mãn thì sẽ như thế nào.

Bây giờ thì hắn đã có thể nói là đúc ra được Trấn Ngục thân thể ở mức độ tiểu
thành và việc hắn cần làm chính là ma luyện thân thể của mình.


  • Nên tới lúc trở về rồi! Không biết nương đã sinh ra Tiểu Ngưng Nhi chưa
    nữa. Thật sự muốn ăn lại mấy món ăn của nương quá. - Hắn tự lầm bầm.

Nhưng sau một khắc hắn bỗng vỗ đầu mình một cái và tự nói:


  • Ầy, quên mất là tu vi mất hết rồi. Chắc phải đợi thêm ít lâu nữa mới trở về
    thôi.

Và khi Hoa Vũ đọc lại khẩu quyết tu luyện, hắn phát hiện một vấn đề rất bá
đạo. Tốc độ hấp thu linh khí của hắn nhanh gấp 3 so với trước đây. Chưa kể khi
hắn hấp thu, hắn thấy sinh mệnh chi thụ cũng từ đó mà lớn dần theo.

Vì vậy hắn dứt khoát ở đây tu luyện, khi thấy tu vi là Truyền kì sơ cấp thì
hắn quyết định rời khỏi hang động này.

Ngay khi hắn bước ra khỏi hang và chuẩn bị hít thở không khí trong lành, hưởng
thụ ánh nắng của ông mặt trời thì hắn lại gặp một thông đạo bằng đá. Hắn dụi
mắt, quay nhìn lại cái hang đã uốm máu đỏ ở trong cùng rồi nhìn lại cái thông
đạo. Trong lúc Hoa Vũ không biết chuyện gì xảy ra thì một con Kim Giáp địa
long từ thông đạo ấy đi ra.

Một người, một thú, bốn con mắt nhìn nhau và trong phút chốc, hắn đã được khai
sáng. Thì ra những con Kim Giáp địa long trước kia đã thối lui ra khỏi cái
hang động đó và xây dựng những cái hang động khác để tránh hắn.

Trong lúc đó, con Địa Long kia nhanh chóng chạy bởi vì nó là một trong những
con ngày đó run rẩy dưới con người này. Nhưng chạy không bao lâu, nó quả quyết
thu người lại và lăn. Hoa Vũ chỉ cười híp mắt và hắn nghĩ nếu cho nương nướng
con Địa Long này thì sẽ như thế nào.

Và trong vòng 1 phút 30 giây, hắn đang đứng trước cổng thành Quang Huy chi
thành. Tay cầm một cái túi lá đựng thịt và vẩy của con Địa Long mà từng bước
đi vào thành.

Hắn đi về phủ chủ của Dực Long thế gia và thấy một đám người mặc đồ trắng đứng
trước cửa nhà. Như nhớ lại điều gì đó, hắn ngay lập tức có cảm giác không lành
và phóng nhanh vào trong gia tộc.

Và dự cảm của hắn đã đúng, mẹ hắn chết khi sinh hạ Tiểu Ngưng Nhi sau vài ngày
vì trước mắt hắn là quan tài của Hồng Nguyệt.

P/s: Cái khúc diễn tả sinh mệnh chi thụ, sinh mệnh chi tuyền,... là mình mạo
muội lấy ở bên Đế Bá và chỉnh sửa lại một chút. Do đó các đọc giả có thể thông
cảm vì mình không biết miêu tả cảnh ấy như thế nào. Còn lại là do mình nghĩ và
tự sáng tạo ra.


Yêu Thần Đại Đế - Chương #6