Hoa Vũ Nên Vào Danh Sách Nhận Giải Oscar


Người đăng: zeronightmarevip


  • Hờ hờ hơ, trời ơi, trời ơi!!! Không... không thể tin được; không... không
    thể tin nổi ta rút trúng được “Thể thư”. Ú ú, là “Thể thư” thật kìa, là thể
    thư kìa. Trời ơi, là thể thư thật sự luôn kìa. - Hoa Vũ hét lớn như không thể
    tin vào trước mắt mình.

Xong rồi hắn vẫn còn chưa tin vào mắt mình nên rút ra khỏi không gian, đập cái
đầu mạnh vào tường. Vì không sử dụng linh hồn lực nên hắn cũng khá choáng và
hắn nghĩ nếu đau thế này thì chắc không phải ảo giác rồi. Và một lần nữa hắn
lại gào thét cộng với vài giọt nước mắt vui sướng trong lòng.

Khoảng 5 phút sau, như chưa thỏa đủ cái niềm khát khao vui sướng ấy, hắn ra
khỏi gian phòng và bắt đầu giải tỏa niềm vui bằng cách chạy quanh phủ của gia
tộc. Như một người mới ghi bàn thắng, hắn vừa chạy, vừa hét lớn:


  • Vui là con gái a, vui là con gái a, thấy em vui đùa như trẻ con, vui là con
    gái a, là con gái thật tuyệt... Ú ù yeah, vui là con gái a,.....

Và hắn cứ vừa chạy, vừa hát lời bài hát này mà không biết có những ánh mắt
mang vẻ sợ hãi nhìn hắn.

Sự việc đó cứ tiếp tục và không có gì là nghiêm trọng quá cho tới khi, hắn vận
dụng linh hồn lực để hát. Không chỉ riêng người ở Dực Long thế gia mà ngay cả
Thần thánh thế gia, ở thành phủ chủ và cả thành Quang Huy chi thành cũng nghe.

Và phản ứng đầu tiên của họ là sửng sốt. Nếu bài hát này được hát với giọng
con gái thì bọn họ sẽ chấp nhận đôi phần nhưng đây là giọng của một đứa đàn
ông thứ thiệt. Cho dù có ngoáy lỗ tai hơn ngàn lần, mọi người trong toà thành
vẫn xác định được đây là giọng đàn ông.

“Một người đàn ông lại nói trở thành con gái là tuyệt???? Đây có phải là những
di chứng khi trở thành Yêu Linh Sư sao, thật ghê rợn.” - Đây là tiếng lòng của
mỗi người trong giây phút này.

Nhưng tội hơn thì có lẽ sẽ là những vị Yêu Linh Sư bởi vì cho dù họ có bịt lỗ
tai bằng đủ loại giấy, vải hay cả khi sử dụng linh hồn lực các kiểu thì cũng
nghe thấy tiếng hát. Nói đùa, tiếng hát khi được truyền bởi linh hồn lực của
một vị Hắc Kim đỉnh phong yêu linh sư đâu phải là tu vi Bạch Ngân, Hoàng Kim
có thể so sánh. Và điều này tác động đến hững người cao tầng của các thế gia,
gia tộc.

Ngay trong lúc hắn vừa chạy vừa hát thì bỗng hắn va vào thân một người đàn
ông. Với tu vi của Hoa Vũ thì hắn có thể thấy được người đàn ông này là dư sức
nhưng bởi vì tâm trí của hắn bây giờ chỉ lo về niềm vui sướng khi có được “Thể
thư” nên không để ý cho
lắm.


  • Ông là ai, ông có biết rằng xâm phạm quyền riêng tư vào trong nhà của người
    khác là bất lịch sự lắm luôn ko. Ông có biết đây là nơi nào không mà lại dám
    cả gan bước vào... - Hoa Vũ chất vấn với giọng gằng khá cao.

Chưa kịp hắn nói hết lời thì người đàn ông trung niên ấy, mang vài phần tức
giận nhìn hắn cắt lời nói


  • Ta là Diệp Tông, phủ thành chủ của Quang Huy... - Diệp Tông lên tiếng.

Nhưng nói chưa được vài giây thì Hoa Vũ lại xen vào


  • Hành!!! Phủ thành chủ thì ghê lắm hả, tưởng là có thể đưa ra luật lệ là có
    thể vi phạm hả. Trong bộ luật hiến pháp của Quang Huy chi thành điều thứ 45,
    không ai được quyền xâm nhập nhà người khác một cách bất hợp pháp. Nếu có, cho
    dù không phân biệt địa vị thì CHÉM. - Hắn nói và nhấn mạnh chữ “chém”.

Diệp Tông sửng sốt vài giây, nghĩ trong lòng


  • Quái lạ, có bộ luật như vậy luôn hả, mình nhớ là trong 30 điều luật mà phụ
    thân và mình đưa ra thì làm gì có điều luật ấy. Uhm, chờ chút, có gì đó sai
    sai. Sao thằng nhóc này lại nói có điều luật thứ 45.

Ngay khi phủ thành chủ nhà ta sửng sốt khi phát hiện mình bị troll thì hắn lại
thấy thằng nhóc trước mặt mình đang ngồi xuống với một tư thế khá lạ, mang vài
phần uốn éo và duyên dáng nhưng cái hắn chú ý là quần áo thằng nhóc bị rách.
Diệp Tông bây giờ đang khá là bối rối


  • Chẳng lẽ chạy nhảy thôi cũng đủ làm quần áo rách tả tơi như quần áo giẻ.
    Hay là trong lúc nó chạy thì vừa xé áo, vừa chạy. Nhưng mà hồi nãy quần áo của
    nó vẫn bình thường mà.

Trong lúc hắn vẫn còn đang băn khoăn về hành động của Hoa Vũ thì hắn thấy
thằng nhóc đưa cánh tay run run về phía mình, nói một giọng điệu mang vài phân
lo sợ và hét vào mặt hắn


  • Ông, ông... ông quá đáng lắm luôn đó!!!!

Và lời nói này của hắn ngay lập tức được nghe bởi các vị gia chủ của các gia
tộc trong thành Quang Huy đang ở trong bãi sân này.

Diệp Tông chưa kịp định hình vì sao thằng nhóc này tại sao lại nói như vậy thì
một giọng nói mang vài phần trẻ trung vang lên:


  • Vũ nhi, con bị làm sao mà quần áo lại rách tả tơi thế, có ai làm con bị
    thương gì à. Nói cho nương nghe, nương sẽ không nương tay với người đó.

Mọi người đều quay mặt nhìn lại và thấy một cô gái khá trẻ đang ôm một cái
bụng khá bự chật vật chạy ra. Và đây chính là mẹ của Tiêu Hoa Vũ, vợ của Tiêu
Vân Phong - Tiêu Hồng Nguyệt.

Như nhìn thấy vị cứu tinh của thế giới, Hoa Vũ dù trong tình trạng bị suy yếu
nhưng hắn cũng cố gắng chạy về phía Tiêu Hồng Nguyệt, khi ôm vào lòng của Tiêu
Hồng Nguyệt thì hắn đưa cái tay run rẩy chỉ về phía Diệp Tông và nói với Tiêu
Hồng Nguyệt:


  • Nương à, hắn,... hắn ghê lắm. Khi nãy con còn đang hát say sưa ngon lành
    thì hắn từ đâu trên trời rơi xuống ngay trước mắt con. Chưa kịp định hình thì
    hắn xé nát áo của con. Hắn,... hắn còn nói kêu con về làm thị nữ cho hắn, nếu
    làm tốt thì hắn sẽ cho con quản lý một cái kỹ viện. Hức hức, nương à, dù gì
    thì con vẫn là một đứa bé trong sáng, trong sạch, ngây thơ và hắn lợi dụng
    điều này để khi dễ con. Hắn,... hắn thấy hết của thân hình của con rồi.... oa
    oa oa,... - Hắn vứa khóc vừa thút thít nói, chưa kể phần cuối hắn còn nâng cái
    tông lên quãng khá cao, nghe như mang vài phần ủy khuất.

Và lúc này, mọi người đều ngây người vì họ bây giờ chẳng biết nói cái gì. Một
vị sống sờ sờ Hắc Kim yêu linh sẽ và cũng là người mạnh nhất trong cái sân này
mà khi dễ một đứa con nít. Con gái thì có lẽ không sao nhưng Hoa Vũ là ai, nó
là một người đàn ông. Bây giờ, ai ai cũng hiểu được cảm giác hoá đá trong
chiêu cuối của Casseopia mạnh như thế nào rồi.


  • Ngươi,... ngươi ngậm máu phun người!!!! - Diệp Tông cũng hét lại như muốn
    giải vây cho chính mình.

Nhưng Hoa vũ đâu phải dạng vừa, hắn ngay lập tức hét lại


  • Ta ngậm máu phun ngươi hồi nào, ngươi có thấy trên áo của người có giọt máu
    nào đâu mà kêu ta phải phun máu vào người. Máu của ta không phải dạng vừa mà
    để phun lung tung được đâu.


  • Ngươi,... ngươi vu khống ta - Diệp Tông cũng hét lớn nói lại.


  • Hành!!! Ngươi làm gì có vú để ta vu khống ngươi chứ. Vu khống một người
    không vú như ngươi là nỗi sỉ nhục của ta. - Hoa Vũ khinh miệt trả lời.


  • Ngươi, ngươi, ngươi,.... - Diệp Tông không còn biết nói cái gì hơn ngoài
    việc lẩm bẩm và chỉ tay về phía Hoa Vũ.


  • Ngươi, ngươi cái gì. Có giỏi thì lại đây cắn ta a, hồi nãy có ai muốn nói
    mang ta về làm thị nữ đây. Bây giờ ta đang ở đây nè, có ngon thì lại đây đem
    ta về nè. - Hoa Vũ khinh khinh cái mặt và nói cho Diệp Tông nghe.


Bây giờ Diệp Tông có thể nói là trong tình trạng với cùng tức giận, cái mặt
cau lại và cũng có thể thấy vài cái gân xanh nổi trên trán. Hắn bây giờ như
một quả bom mìn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ cả. Và rồi hắn lại nghe thấy
tiếng nói của Hoa Vũ


  • Ta bây giờ chỉ hỏi ngươi một điều thôi “Có tức hay không, tức hay không”???

  • Hoa Vũ lớn giọng lên hỏi.

Diệp Tông lúc này khẳng định 100% là rất tức, một đời anh danh của hắn bị hủy
hoại bởi thằng nhóc trước mắt này. Cho dù phụ thân hắn có la hay mắng hắn thì
cũng không đau đớn và thắm thía như lần này. Và rồi, Diệp Tông cứ im lặng và
nhìn chằm chằm Hoa Vũ như một con mồi của một kẻ đang săn.

Nhưng Hoa Vũ làm gì chú ý tới thứ này, hắn quay về phía nương rồi nói


  • Nương à, hắn không nói có nghĩa là hắn không tức. Người dù gì cũng đang
    mang thai thì cần gì phải tốn công tốn sức đi ra ngoài cho mệt, sao không kêu
    lão già kia đi ra đi. Mà nãy giờ không thấy bóng dáng của hắn đâu hết đó, chắc
    là lại đi vụng trộm với Phong... - Hoa Vũ chưa nói hết câu thì bị đánh xuống
    đất.


  • Nghiệt súc, thành chủ ở đây mà sao không chào hỏi gì hết vậy. Ta cho ngươi
    vào trường là đâu phải học cái thói với lễ ấy, Hoa Vũ. - Tiêu Vân Phong không
    biết từ đâu bay ra và cho thằng con ăn một cái ký mạnh làm nó rơi xuống đất.


Nhưng đợi hắn không phải là câu trả lời của Hoa Vũ mà là câu trả lời của Hồng
Nguyệt


  • Ngươi mới vừa đi đâu về thế? Ta có thể ngửi thấy mùi hương của Lan Ngọc
    nước hoa kèm theo một chút hương nhài. Nói mau, có phải ngươi mới đi qua chỗ
    của Phong Âm tỷ tỷ.

Hồi nãy khi nghe đứa con trai nói về việc lãi già đi vụng trộm thì hắn cũng
thấy khá đa nghi. Nhất là khi nghe Hoa Vũ nói tên Phong ra thì hắn có xác định
vài phần. Thế nhưng khi ngửi thấy mùi nước hoa thì hắn chắc chắn xác định là
100% đúng rồi.

Giờ phút này, những gia chủ của những gia tộc khác thì đang nhìn Phong Vân với
một ánh mắt thương hại. Đi thì ít nhất cũng phải bí mật một tí, chưa gì đã
thấy thằng con phát hiện ra vụ việc là thấy trình của Phong Vân cũng chưa được
cao tay lắm.


  • Ầy, Hồng Nguyệt à, đây chỉ là một cái hiểu lầm . Ta không có ý đó đâu,
    ngươi sắp phải xin ra được một nữ nhi rồi thì sao ta phải.... - Vân Phong bây
    giờ đang khóc không ra nước mắt, vẫn xin người vợ.

Nhưng không hết câu thì nghe tiếng quát của Hồng Nguyệt


  • Ngươi! Im lặng cho ta!!!

Rồi Hồng Nguyệt quay về nói với Diệp Tông


  • Xin lỗi thành chủ về những gì đã xảy ra hôm nay. Nếu có dịp, chất nữ sẽ dẫn
    đứa con qua nhà chịu tội. Bây giờ thì không tiện lắm vì có một số chuyện cần
    giải quyết. Mong thành chủ có thể thông cảm. - Hắn nói xong rồi lườm qua Vân
    Phong.

Vân Phong lúc này có thể xác định lên bàn nhà thờ tổ tiên ăn gà rồi mà trong
khi đó, kẻ chủ mưu của tất cả vụ việc này thì lại nằm sập dưới đất, giả ngất.

Hắn cũng không ngờ rằng sự việc nó loạn lạc tới như vậy vì lúc đầu, hắn cũng
chỉ định cho Diệp Tông ăn đắng một tí. Khi Diệp Tông còn đang văn khoăn về cái
“luật rừng” hắn đưa. Trong phút chốc, hắn thấy khá nhiều thân ảnh đang bay về
hướng này. Và mọi thứ hắn cần làm là chuẩn bị và diễn kịch.

Nhưng dù sao cũng tốt, cho hai lão già ăn đắng cũng làm cho hắn thấy vui. Có
thể nói, hôm nay là ngày sung sướng và vui vẻ nhất của hắn. Không những quay
trúng được “Thể thư” mà còn được xem một tiết mục hay như thế này thì hắn cũng
không có gì tiếc nuối.

Trong lúc hắn đang lao đảo chuẩn bị đứng lên thì nghe tiếng Diệp Tông


  • Hay lắm một cái tiểu Hoa Vũ, ngươi làm ta có hứng thú. Ta- Diệp Tông sẽ
    không quên ngày hôm nay.

Nói cong rồi hắn biến mất và nguyên một đám diễn viên quần chúng khi nhìn thấy
boss biến mắt thì cũng biến mất theo. Và trong cái sân hơn 15 người thì đã còn
lại đúng 3 người.

Và chuyện gì xảy ra đối với Phong Vân thì các độc giả cũng có thể hiểu được.


Yêu Thần Đại Đế - Chương #5