La Mã: Cốt Truyện Bắt Đầu


Người đăng: zeronightmarevip

Thánh Tổ sơn mạch, một dãy núi liên miên không dứt nối với địa hình núi cao,
khá dốc với những khe hở, vực thẳm sâu thăm thẳm. Bây giờ đã là mùa xuân rồi
mà băng tuyết vẫn không tan ra ở trong các hang động, hạp cốc bên trong dãy
núi.

Trước dãy núi hùng vĩ, đó là một khu vực bình nguyên xanh thăm thẳm trải dài
đến cuối tận chân trời, không có điểm dừng, cứ như là đường chân trời. Và trên
dãy bình nguyên dài dằng dặc không dứt ấy, có một toà thành trì đứng sững ở
nơi này.

Tựa như không biết là bao lâu hay từ bao giờ nhưng qua cái nhìn sơ về xung
quanh thì căn cứ vào những khe nứt vách tường thì có thể thấy đây là một toà
thành thị có từ rất lâu rồi. Nếu nhìn từ trên cao thì có thể nhận thấy rằng
toà thành này rất rộng, nhìn sơ qua chứa hơn một vạn người sinh sống trong đó.
Có thể nói đây chính là một nơi thích hợp để có thể sinh sống, thời tiết 4 mùa
quanh năm, không có thiên tai khắc nghiệt hay mầm bệnh, dịch bệnh. Thế nhưng
để có thể đổi lấy sự yên bình bây giờ thì đã có rất nhiều người chảy máu nằm
xuống bởi vì kẻ thù duy nhất của những người trong toà thành này là Phong
Tuyết Yêu Thú ở Thánh Tổ sơn mạch.

Toà thành thị này có tên là Quang Huy Chi Thành, ngụ ý nhân tộc hy vọng.

Lúc này, ở Thánh Lan học viện - ngôi trường duy nhất ở trong toà thành này,
nơi mà tụ tập những con người có quyết chí trở thành cường giả bảo vệ tòa
thành, không quan trọng nghèo hay giàu, chỉ đủ 10 tuổi là có thể vào trường
học. Có rất nhiều tốp người trẻ tuổi cười nói vui vẻ đi vào trường, xa xa cũng
thấy những tốp phụ huynh dẫn những đứa trẻ đi học.

Bây giờ đã là đầu mùa xuân và cũng là giờ mà tất cả học sinh của ngôi trường
nhập học trở lại và cũng là năm mới cho những tốp học sinh mới.

Và trong những tốp phụ huynh dẫn con đi thì sẽ thấy một màn kịch tính diễn ra
ở ngay trước cổng trường. Một người đàn ông đang cố kéo lấy chân của một đứa
nhóc trai mà trong khi đó, tay đứa bé trai này níu chặt lấy thành cổng trường
như không nguyện ý vào đó. Đây có thể coi là một cảnh rất hiếm khi thấy có một
người không nguyện ý vào Thánh Lan học viện, nhất là vào đầu năm học.

Mọi điều có lẽ dễ dàng hiểu nếu như đây là những người có thế gia bình thường
vì đôi lúc, họ cũng không muốn trở thành yêu linh sư. Họ chỉ muốn một cuộc
sống vui vẻ và yên ổn. Thế nhưng người đàn ông đang kéo lấy đứa nhóc trai đó
lại là Tiêu Vân Phong. Tiêu Vân Phong là ai?? Là Dực Long thế gia gia chủ, một
thân người cũng đã có tu vi là Hoàng Kim 9 tinh yêu linh sư, sắp lên Hắc Kim
yêu linh sư, thế mà phải giằng co với một đứa bé.


  • Hoa Vũ, ngươi buông tay ra mau để kịp giờ nhập học. Ta đếm đến 3 mà không
    buông tay là biết tay ta. - Tiêu Phong Vân lớn tiếng hét.


  • Không!! Không bao giờ, có đánh chết ta, ta cũng sẽ không vào trong học
    viện. Cho dù lão già ngươi đếm tới 100, ta sẽ không bao giờ buông tay!! - Hoa
    Vũ găng cổ lên hét lại.


  • Ngươi,... ngươi, cái thằng nghiệt súc, cho phụ thân ngoan ngoãn vào học
    viện học. Suốt ngày ở nhà, trêu gái với ngủ thì chả làm gì cả. Nếu không phải
    mẹ ngươi bảo vệ thì giờ lão tử cũng mặc kệ ngươi!! - Phong Vân vừa hét lớn vừa
    tiếp tục kéo.


  • Hờ!! Có giỏi ngươi lặp lại câu nói đó lần nữa, hình như đây là lần thứ 25
    trong tuần ta nghe thấy rồi. Lão già, ngươi có tin ta nói cho nương biết vụ
    ngươi vụng trộm với Phong.... Aaaaa, lão già chết tiệt!!! Ngươi vận dụng linh
    hồn lực để làm gì vậy. Đừng tưởng rằng sắp lên Hắc Kim yêu linh sư thì tỏ ra
    ghê gớm. Aaaaa, là ngươi đang ép ta, aaaa, aaaaa.... - Hoa Vũ cũng đang gồng
    sức níu lấy cánh cửa.


  • Nghiệt súc, tạo nghiệt!!! Lão tử hôm nay không kéo ngươi vào trong lớp. Lão
    tử không là người. - Tiêu Phong Vân nổi giận hét lên.


Giữa lúc hai ngươi đang tiếp tục giằng co và không ai chịu thua ai thì lúc này
có một tiếng nói vang lên.


  • Ồ, Phong Vân huynh, ngươi cũng đưa nhi tử đi nhập học luôn hả. Cũng thật
    trùng hợp khi thấy tình cha con gắn bó sâu sắc như thế.


  • À, Diên Hùng huynh cũng tới rồi à, thật ngại cho huynh khi thấy cảnh này.
    Ồ, đây chắc hẳn là Lan Nhược chất nữ à, rất có khí thế của cha và mái tóc của
    mẹ nó đây. - Phong Vân lúc này cũng buông bàn tay xuống chạy lại cười hỏi với
    người đàn ông.


  • Giống mẹ nó hơn là cha nó. Lan Nhược, lại đây chào thúc thúc đi. - Diên
    Hùng cũng cười nói lại.


  • Dạ, Lan Nhược chào Phong Vân thúc thúc. - một tiếng nói nhỏ nhẹ mang vài
    phần nhút nhát phát ra.


  • Ha ha ha, không cần phải sợ thế đâu. Hoa Vũ, lại đây.... Ơ, nó biến đi đâu
    rồi. - Phong Vân quay lưng lại kêu Hoa Vũ chào thì không thấy thằng con đâu
    hết.


Đúng lúc Phong Vân còn đang bối rối và hoang mang liếc mắt tìm kiếm đứa con
trai thì bên này, Diên Hùng cũng đứng hình luôn khi thấy trước mắt mình là
hình ảnh một đứa nhóc đang hôn đứa con gái của mình. Chưa kịp 1s tỉnh hồn, thì
hắn lại thấy thằng nhóc này bóp bóp vòng 1 và vòng 2 của con gái mình. Chưa kể
sau đó, thằng nhóc đó còn lắc đầu thở dài như tiếc nuối điều gì. Và tất nhiên,
điều này lại được thấy bởi 2 người là Tiêu Phong Vân và Hô Diên Hùng.


  • Lão già, coi như ngươi có lòng tốt giới thiệu cho ta đứa con gái xinh đẹp
    này nên ta nể tình, mở lòng thương xót và bao dung ra để đáp ứng ngươi đi học.

  • Hoa Vũ nói với Phong Vân.

Xong rồi, hắn quay đầu lại về phía Diên Hùng nói với giọng hơi tiếc nuối


  • Hoa Vũ chào Diên Hùng thúc thúc, xin lỗi thúc thúc về hành động hồi nãy về
    Lan Nhược chất nữ nhưng thúc thúc cũng xem đây như là màn chào hỏi thông
    thường. Chỉ tiếc là không thể lớn hơn được nữa.

Ngay khi gắn nói xong câu này, hắn ngay lập tức vận dụng tu vi Bạch Ngân 2
tinh chạy nhanh về phía học viện để lại 3 con người ngơ ngác như con nai vàng.

Ngay lúc Phong Vân còn đang chuẩn bị nói xin lỗi với Diên Hùng thì Hô Duyên
Lan Nhược khóc lớn, vừa khóc vừa thút thít nói


  • Ba ba, hắn... hắn... hắn khi dễ ta kìa, hắn... hắn còn hôn ta nữa kìa, hức
    hức, hắn... hắn còn bóp bóp... Oa oa oa oa.....


  • Ầy, xin lỗi Phong Vân huynh nhá, ta phải đi vỗ đứa nhỏ này đây. Sau này có
    dịp thì sẽ qua uống vài chén. Cáo từ. - Phong Vân nói xong rồi bật Flash biến
    mất trước mắt Phong Vân.


Giờ đây, Phong Vân đang đứng đó như một bức tượng và đúng nghĩa với 5 từ ‘Ngu
CMN người’.

Mà giờ người phạm tội thì đang ung dung ngồi ở trong lớp học.


Yêu Thần Đại Đế - Chương #2