La Mã: Mở Bài


Người đăng: zeronightmarevip

Vào một buổi chiều mưa dầm dã trên con đường ở Thành phố Hồ Chí Minh, người
người và xe cộ đều chen chúc nhau chạy để trú mưa. Những tiếng kèn, tiếng quát
vang lên làm ầm cả con đường. Người thì chen nhau, lấn tới để đi; người thì
vượt lên lề mà đi.

‘Sao không có ý thức gì hết vậy? Đã trời mưa còn kẹt xe thì ít nhất cũng phải
từ từ im lặng mà lấn tới chứ, làm gì mà lúc nào cũng ồn ào thế!!’ - Đây chính
là tiếng nói trong lòng của một thanh niên 17 tuổi đi xe máy.

Hắn tên gọi là Hoa Vũ, do ông nội xuất xứ từ Hàn Quốc vì vậy hắn có họ là Song
với đệm Thần nên Song Thần Hoa Vũ chính là tên của thanh niên này.

Hắn cũng như bao học sinh khác, học lực thì cũng tạm tạm, đứng top 15 của lớp,
dáng vẻ thì cũng cao ráo, đẹp trai nhưng tiếc là vì một lời hứa xuông trong
năm cuối cấp 2 với bạn gái cũ là “Cấp 3 tớ xin thề không yêu ai nữa, nếu có vi
phạm, trời tu đất diệt, ra đường bị xe cán,...” và đủ thứ các kiểu. Do đó, hắn
trải nghiệm 2 năm rưỡi F.A ở cấp 3.

Hắn có sở thích là rất thích đọc truyện tiên hiệp, kiếm hiệp và các kiểu người
tu hành các loại. Miễn là thể loại huyền ảo, xa xưa, đánh đấm với đủ thứ skill
bá đạo các kiểu là hắn đọc. Hắn đọc mọi lúc, mọi nơi, ngay khi trong quán net,
team ăn Baron thì hắn một tay cầm máy đọc, một tay bấm chiêu. Và việc này xảy
ra khi hắn đi ăn, đi học và kể cả đi cầu. Vì vậy trong lớp, hắn cũng được mệnh
danh là ‘Hiệp Vũ’. Bởi vì chất xa xưa của các truyện ấy đã thấm vào trong não
hắn nên lúc nào hắn cũng xưng bạn bè là “Huynh đệ, tỷ tỷ, đệ đệ” hay còn gọi
giáo viên là “Chưởng môn, chưởng giáo, lão sư”.

Thôi quay về với hiện tại. Hắn lúc này đang cùng các xe khác lấn nhau tới để
có thể băng qua cái vòng quay kẹt cứng này. Đang lúc hắn chạy thì điện thoại
Nokia đập đá của hắn vang lên. Hắn nhanh chóng rút ra quần và đưa lên nghe:


  • Tới chưa vậy, tôi đợi lâu lắm rồi nè!!! - một giọng cô gái vang lên.


  • Đang tới, đợi tí, đang kẹt xe- Hoa Vũ nói.


Người mà nhân vật chính của ta đang nói chuyện là Bảo Hân, cô gái ngồi chung
bàn của hắn. Thực ra là hôm nay có lễ hội Festival ở quận 1 và Bảo Hân muốn
đi. Vì xe nhỏ đang trong tình trạng hư xe và không muốn tiếc tiền đi Grab nên
đã đi hỏi thăm những người khác trong lớp để có thể đi ké. Nhưng tất cả mọi
người đều bận đi học, Hoa Vũ thấy vậy thì cũng thấy tội nên mới có màn xảy ra
như trên.


  • Đã 8h30 rồi đó, người ta dặn là 8h15 rước rồi mà. Sao tới trễ vậy, lỡ người
    ta về bị ba mẹ la thì sao. - Bảo Hân lên tiếng.


  • Được rồi tỷ ơi, thằng đệ biết lỗi rồi, bây giờ thì mặc áo mưa vào mà lên xe
    ngồi đi. - Hoa Vũ lên tiếng.


Và rồi Bảo Hân ngồi lên xe, để cặp chắn ở giữa hai người rồi khoác áo mưa vào.
Với việc này thì hắn cũng chả thắc mắc và để ý gì cả. Một phần là hắn coi Hân
là bạn, phần còn lại là do lời hứa xuông ngu như con chim chấm muối hồi cấp 2
nên hắn cũng chả quan tâm đến người con gái nào khác cả.

Đi được một khoảng, đến một khoảng đường khá trống thì hắn bỗng thấy có cái gì
nó cựa cựa vào lưng. Định quay lại nhắc nhở để cái cặp ra xa thì nó thấy con
Hân đang ôm chằm lấy nó. Mặc dù cả hai đều mặc hai cái áo mưa khác nhau nhưng
hắn biết cái đang cọ vào mình là cái gì.


  • Tỷ tỷ ơi, à không, đại sư tỷ ơi, tỷ đang làm cái gì vậy. Tỷ không biết là
    “nam nữ thụ thụ bất thân” à!! - Hoa Vũ quay lại nhắc nhở nhưng trong lòng hắn
    thì đang phát run.


  • Vũ à, tớ ... tớ thích cậu!! - Bảo Hân hét lên.


Anh Vũ nhà ta bây giờ đang bị shock hay nói đúng hơn là bị ngu người. Vì câu
nói này làm hắn nhớ lại rất giống với câu nói của người con gái năm ấy, cũng
vào hoàn cảnh trong mưa nhưng ở dưới cái hiên trú mưa. Tâm hắn cũng đang phát
run lên vì 2 năm rưỡi F.A đã sớm làm hắn không cảm nhận gì nhiều về tình yêu
mà bây giờ lại có người nói thích hắn.

Hắn chần chừ khoảng 5s sau thi hắn quay lại trả lời


  • Ừ, tớ cũng thích cậu.

Và rồi sau câu nói ấy, hai người im lặng và Hân cứ ôm Vũ cho tới khi Vũ nói:


  • Về tới nhà cậu rồi nè, cũng cảm ơn về những gì hôm nay nhé vợ! - Vũ nói và
    còn nhấn mạnh chữ ‘Vợ’.


  • Hi hi, bye chồng. - Hân cũng đáp lại kèm theo một khuôn mặt ửng đỏ.


Đợi đến khi thấy Hân khuất bóng trong con hẻm thì lúc này hắn mới chạy đi,
nhưng chạy chưa bao lâu thì trên đỉnh đầu hắn có xuất hiện những đám mây hình
thụ khá lạ. Nếu có một nhóm người tiến sĩ về thời tiết thì sẽ biết đây là ‘
mây tích điện ‘ - một loại mây rất hiếm và rất nguy hiểm vì loại mây này có
khả năng hơn 95% sẽ thả sét xuống mặt đất. Nếu có người dính phải thì sẽ chết
ngay vì một đám mây như vậy ít nhất tụ điện hơn trăm ngàn vôn. Và một khi dính
phải, người rơi xuống đất, hồn bay về trời.

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, các đọc giả chắc cũng biết khúc sau là
gì rồi nên cũng chả cần phải nói.


Yêu Thần Đại Đế - Chương #1