Một Năm Trôi Qua


Người đăng: zeronightmarevip

Rồi thời gian cứ thế thấm thoát trôi đưa. Hết mùa săn Yêu linh thì qua mùa lá
vàng, lá vàng rơi xong rồi thì tuyết đến. Nó đến cũng không nhanh và không
chậm. Và rồi cho đến khi cả Thánh Tổ sơn mạch được phủ kín trong tuyết thì
hương xuân đã tới. Nó mang trong mình một áo choàng lửa sưởi ấm nhưng băng
tuyết đã đông thành cục trên cửa thành. Và 1 năm đã trôi qua.

Chỉ trong vòng chưa đầy 10s đọc mà đã qua 1 năm rồi. Công nhận thời gian trôi
qua nhanh thật. Nếu nói nhanh thì có lẽ là nhanh với tác giả và đọc giả nhưng
không bao giờ nhanh với Tiêu Hoa Vũ.

1 năm trôi qua và hắn thấy mình chẳng khác gì 1 con trâu trong năm đó. Mà trâu
chắc không đủ để tả những công việc của hắn. Và hắn chỉ mong có được “Đa trọng
ảnh phân thân thuật” của Naruto lúc bấy giờ. Trong khi người khác thì được ăn
sướng mặc ngon thì hắn lại cật lực đi làm và đó chính là làm trà sữa rồi giao
hàng.

Cứ ngày này qua ngày khác, tuy là cửa hàng chỉ được mở 1 ngày nhưng không có
nghĩa là sẽ không có người tìm đến hắn. Và trong chu kỳ hằng ngày của hắn đã
thêm việc giao trà sữa. Đi học, trêu gái, nói chuyện phiếm, đứng phạt, giao
hàng và tối về làm trà sữa. Đó chính là thời khóa biểu mỗi ngày của hắn. Nhiều
lúc, Hoa Vũ thấy mình chẳng bằng con trâu, con ngựa. Con ngựa, con trâu có lúc
thì gãi chân, nhai cỏ vào ban đêm còn hắn thì vùi vào việc cả ngày lẫn đêm.
Nhiều lúc nghĩ mà chỉ thấy nước mắt tuôn ra....

Tuy nói là cực nhưng Hoa Vũ hắn cũng không quên việc tăng cao nhục thể. Và hắn
đã nhờ Thái lão sát vách đúc cho hắn một bộ đồ nặng một ngàn cân như của Goku
mặc. Gồm đầy đủ quần áo, giày, dớ, quần lót và kể cả dây chuyền trên cổ hắn.
Nếu tính thì trên thân hắn bây giờ đang có 8 ngàn cân nặng. Và hắn chỉ có thể
dùng nhục thân để di chuyển hằng ngày.

Lúc đầu thì hắn còn vận dụng linh lực để nhấc tay chân nhưng sau một quá trình
gian nan nửa năm, hắn đã xài thành thục.

Mới tháng trước, hắn thử kiểm tra được sức lực của hắn mạnh như thế nào nên
hắn bay thẳng đến tổ của những con Kim Giáp địa long mà lúc trước hắn đúc
luyện ra “Trần Ngục thần thể”. Và hắn phát hiện có một con Truyền kì Kim giáp
địa long. Hắn cũng thấy khá bất ngờ vì lần trước hắn tới thì con mạnh nhất là
ngang với tu vi hắn. Nhưng nó vẫn run rẩy trước mặt hắn lúc ấy mà lần này
những con phế vật này lại đúc ra được một con Truyền kì cấp bậc.

Trong Thánh tổ sơn mạch này, ngoài Phong tuyết yêu thú ra thì hắn cũng không
ngờ là những con phế rồng này cũng đúc ra được một con Truyền kì cấp bậc yêu
thú.


  • Chậc!!!! Chắc tụi nó hận mình vụ năm đó nên đã đóng quan tỏa cảng nhằm nâng
    cao dân trí dân tộc quá. - Hoa Vũ tặc lưỡi nói.

Và sau đó 5 phút chính là cuộc tranh tài giữa một con Truyền kì yêu thú và một
đứa trai phàm nhân. Nói là cuộc tranh tài thì không đúng mà đó là cuộc ẩu đả.
Có thể được miêu tất là con Kim giáp địa long lúc này đang lăn trối chết trong
hang động dưới đất. Và Hoa Vũ đang nhảy sáo sau lưng con địa long đó.

Có thể dịch tóm tắt cuộc đánh như thế này:

Màn 1: Địa Long ra tay trước, vận dụng chiêu cuối ultimate “Đập ruồi”. Nó đưa
cái đuôi nhọn hoắc đập thẳng xuống Hoa Vũ. Hoa Vũ nhận không dame mà trong khi
đó, cái đuôi của con Địa Long bị gảy hết gai nhọn và phản dame lùi về sau vài
bước.

Màn 2: Địa Long biết là sẽ rất khó thắng đối thủ này nên nó nhe răng và thủ
thể chuẩn bị xuất chiêu siêu cấp ultimate. Và nó xuất chiêu “ Người theo hương
hoa, mây mù giăng lối” và ném đống cát trước mắt Hoa Vũ rồi bắt đầu lăn đi.

Màn 3: Một màn rượt đuổi diễn ra và sau 10 phút chạy, con Kim Giáp địa Long
như quyết định điều gì đó nên nó dừng lại ngay lập tức. Bỗng “Ong” một cái, tu
vi của nó tăng mạnh, thân hình cũng tăng theo và cái đuôi què hồi nào đã mọc
ra những cái gại nhọn và dài hơn lúc trước. Nó quay lại đối mặt với Hoa Vũ và
xài chiêu “ Cúng tổ tiên”. Nó không tiếc nào dập đầu về phía Hoa Vũ.

Màn 4: Hoa Vũ dùng đòn đánh thường và nó lên bảng đếm số.

Sau vụ đó, hắn đã nhận ra rằng nếu đấu cùng cấp bậc thì hắn vô địch. Nếu là
hơn một cấp bậc thì hắn cũng có niềm tin thắng và nếu có thể đánh thoải mái
như một trận sinh tử thì chắc là người có Thiên Chuyển cảnh tu vi mới thỏa mãn
được hắn.

Ngoài ra, sau khi đưa con mạnh nhất lên bảng thì những con Địa Long khác đã
nhận hắn thành lão đại và mỗi ngày hắn tới hang động này, con nào con nấy đều
tới và vuốt ve hắn hết. Do đó, hắn dứt khoát đem hết nguyên cái tổ của nó để
dưới lòng đất ở chỗ Trung Viện, dưới chỗ Thư Viện các.

———————————————————-


  • Haizz, tại sao mùa xuân lại tới chứ? Tại sao không phải là mùa hè hay mùa
    đông mà phải là cái mùa của bọn “Sửu nhi” tung hoành như vậy chứ. Haizzz, đời
    đúng là một bể khổ. - Hoa Vũ vừa than thở vừa ngắm ra ngoài đường.

Đúng như hắn nói thì một năm đã trôi qua và điều đó cũng có nghĩa là thế hệ
thiên tài chiến sẽ diễn ra.

Cứ cách mỗi năm, ngoài việc kiểm tra trong trường để lên lớp thì các gia tộc
và thế gia sẽ cùng nhau mở ra một ngày mà trong đó các thiên tài trong tộc
luận bàn và hỏi thăm sức khỏe với nhau. Nói luận bàn thì chỉ là phần sáng của
cuộc thi mà thôi. Nếu định nghĩa đúng nhất là ngày đi cướp tiền của nhà khác.

Thử nghĩ xem, một năm làm việc cật lực, bỏ ra bao nhiêu công sức, mồ hôi, nhớ
mắt mà chỉ có thể kiếm được một trăm vạn yêu linh tệ. Trong khi đó, chỉ đánh
cược một trận thắng thôi thì đã kiếm hơn được một ức rồi. Một ức và một trăm
vạn, kém nhau chỉ có một số 0 nhưng là cả gia tài của một thế gia. Vì vậy, ai
ai cũng chờ mong cuộc đấu này.

Năm nay thì có tổng cộng 16 gia tộc tham gia và mỗi gia tộc, nhiều nhất chỉ có
thể có được 5 người tham gia. Vậy nếu tính ra thì con số người tham gia sẽ lên
đến 80 người.

Và phần thưởng cho người thắng cuối cùng thì sẽ được vào bảo khố của phủ thành
chủ tự do lựa chọn một vật.

Và đây cũng chính là lý do mà Hoa Vũ nhà ta không thích tham gia. Không phải
là hắn động lòng và ham ước bảo khố của phủ thành chủ mà nói đúng ra thì nó
trống trơn từ lâu rồi. “Trống trơn” theo đúng nghĩa đen là không còn một mống
gì hết trong bảo khố bây giờ vì Hoa Vũ nhà ta đã trộm hết sạch rồi.

Kể ra cũng dài dòng, nói chung là trong một đêm thanh tịnh, gió thổi dạt dào,
trăng rằm tỏa màu vàng đẹp và sáng rực trên bầu trời đêm tối huyền ảo tô thêm
một vài ngôi sao. Trong lúc hắn đang nằm trên cỏ ngắm nhìn cảnh đẹp thì bỗng
một khắc rất nhanh, một ý nghĩa loé trong đầu. Hắn muốn đi ăn trộm. Không biết
vì sao hay không biết tại sao nó đến với lại hắn đang rất nhàm chán nên hắn đi
ăn trộm.

Để thực hiện đúng câu nói trong phim “Xoá sách hết mọi dấu vết” khi thực hiện
phi vụ, hắn lấy hết tất cả đồ đạc và sau 5 phút, hắn đã ra khỏi bảo khố. Vô
thanh, vô tức và không ai phát hiện nên cũng chả ai đi nhìn bảo khố cho tới
tận bây giờ.

Và cũng chính nhờ chuyến đi này, hắn đã tìm được con yêu thú đầu tiên để có
thể dung hợp. Đó chính là một con thượng cổ yêu linh thú mang theo không gian
pháp tắc- Thời không yêu linh thú ( con rồng trong Vạn lý hà sơn của Nhiếp
Ly).

Thôi quay về với Hoa Vũ một tí. Lúc này, hắn đang thở dài trên bàn vì ngày mai
chính là ngày diễn ra cuộc chiến vòng loại để lựa ra 10 người vào tứ kết.

Không thể không nói, tâm tình của hắn bây giờ đang rất phiền muộn. Hắn rất
muốn không tham gia vì phần thưởng không có mà toàn phải đánh lũ sửu nhi với
Thanh đồng và Bạch Ngân tu vi mà còn nghe tụi nó “gâu...gâu...” đủ thứ về gia
tộc. Nên hắn đã nói không với lão già. Ai ngờ ông già biết trước điều đó và đã
đăng kí hắn đầu tiên khi mới được công bố.

Không thể làm gì khác hơn, hắn chỉ còn biết tuân theo ông già và tham dự cuộc
chiến ngày mai. Hắn nhìn ra ngoài đường một lúc lâu rồi đứng lên đi ra khỏi
cửa hàng. Mà chỗ bàn hắn ngồi lúc này có một tờ giấy ghi các đối thủ đấu với
nhau và ngay số 1 đầu tiên chính là cuộc chiến của hắn.

Nó ghi: Tiêu Hoa Vũ và Diệp Hàn.


Yêu Thần Đại Đế - Chương #11