Người đăng: yamisama
Bên kia,Liễu Địch đang nói chuyện bỗng liếc thấy Du Phàm dùng nhẫn trữ vật lấy
ra một quyển bản đồ,đang lật từng trang xem lật xem,Liễu Địch càng nhìn càng
kinh hãi,riêng nhẫn trữ vật Du Phàm có thì cô cũng không quá kinh ngạc,tuy
nhẫn trữ vật rất đắt tiền,trong đội chỉ mình Liễu Địch có,chiếc nhẫn của Liễu
Địch cũng từ trong gia tộc được ban cho chứ cô cũng không phải mua,mà tấm bản
đồ mới làm cho Liễu Địch dại ra.
quyển bản đồ miêu tả kĩ càng từng vùng đất cũng như bí cảnh,cấm địa,vẽ chi
chít đầy đủ sơn mạch thành trấn,phía ngoài còn để 3 chữ Vạn Linh cảnh,không
giống với 3 người trong đội xuất thân thấp kém,gia tộc của Liễu Địch cũng coi
như gia tộc tầm trung,cũng biết địa cảnh đang sống tên Vạn Linh cảnh,mà quyển
bản đồ của Du Phàm vẽ cả Vạn Linh cảnh thì phải biết giá trị của nó lớn cỡ
nào,trong gia tộc cô cũng có bản đồ nhưng ghi chép vẫn không bằng cái của Du
Phàm.
Bản đồ miêu tả kỹ càng các bí cảnh,cấm địa đã ít càng ít,chỉ có những đại nhân
vật vào trong đó rồi mới biết được mà ghi chép lại,nhưng rất ít khi công khai
ra ngoài mà giữ lại cho mình dùng,dù sao tài nguyên thì ít mà người thì
nhiều,đâu ai dại gì mà nói ra cho kẻ khác hưởng.
Cô đứng dậy kéo Du Phàm cầm theo tấm bản đồ đi ra ngoài,Du Phàm giật mình bị
lôi theo vào trong 1 góc khuất không người,đang không hiểu chuyện gì sảy ra
thì Liễu Địch đã lên tiếng trước:
-“Du Phàm,tấm bản đồ của ngươi sau này đừng lấy ra cho người khác xem,bản đồ của Vạn Linh cảnh giá thâp nhất cũng khoảng trăm vạn kim tệ,có tiền chưa chắc mua được,mà bản đồ của ngươi vừa nhìn là biết bất phàm,miêu tả kỹ càng các bí cảnh của cả Vạn Linh cảnh,ta biết xuất thân ngươi bất phàm,nhưng để cho những kẻ có lòng tham biết được ngươi sẽ gặp nguy hiểm rất lớn”.
Du Phàm giật mình kinh hãi,hắn cũng không ngờ quyển bản đồ lão gia tử cho lại
có giá trị như vậy,lúc lão gia tử đưa cho hắn cũng không nói gì,hắn đổ mồ hôi
lạnh,nhìn Liễu Địch với ánh mắt cảm kích,cô gái này biết giá trị tấm bản đồ mà
không nảy lòng tham còn cố ý nhắc nhở hắn,chứng tỏ đây là một người cương
trực,một bằng hữu đáng kết giao.
-“Ta biết rồi,cảm ơn ngươi”.
Du Phàm cảm kích hướng Liễu Địch nói lời cảm ơn vừa nói vừa cất quyển bản đồ
vào trong nhẫn trữ vật rồi cùng với Liễu Địch quay trở về.
Người trong phòng ngạc nhiên nhìn Liễu Địch kéo Du Phàm đi ra ngoài,Tiêu Tín
thì trầm mặc,tâm trạng phức tạp,hắn thích Liễu Địch từ lần đầu gặp nhau vì thế
nên mới gia nhập đội dong binh của Liễu Địch,hắn cũng đoán được thân phận của
Liễu Địch bất phàm nên cũng không dám mơ tưởng gì,nhưng khi thấy người mình
thích thân cận người đàn ông khác trong lòng cũng rất khổ sở.
Cửa phòng mở ra Du Phàm và Liễu Địch bước vào,Lâm Lỗi nhìn họ với ánh mắt quái
dị nói:
-“Đội trưởng,giải xong rồi à,không ngờ ngài mạnh mẽ đến như vậy nha”.
Liễu Địch mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn lâm Lỗi hét lên 1 tiếng câm miệng rồi
ngồi xuống ghế gắp thức ăn,Du Phàm ở bên cạnh cũng ngồi xuống,hắn không hiểu
đầu cua tai nheo gì,thôi thì cứ giả bộ như không biết,Tiêu Tín liếc họ một cái
cũng trầm mặc gấp thức ăn.
Ăn xong cả bọn chuẩn bị lên đường,vừa ra khỏi tửu lâu Du Phàm đã thấy 2 tên
ngày hôm qua chỉ đường cho hắn,bọn chúng có 5 người trông bộ dạng lôi thôi
lếch thếch đi vào trong tửu quán,tên cầm đầu như bắt được ánh nhìn của Du Phàm
quay lại nhìn vào hắn,Du Phàm giật mình giả bộ ngó nghiêng xem phong cảnh,thầm
thở phào một hơi,vừa rồi cái nhìn của tên kia làm Du Phàm tưởng tượng như có
một con độc xà đang nhìn chằm chằm vào hắn,đôi mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi
nuốt sống người khác làm Du Phàm run rẩy tâm thần.
Thấy được sự khác lạ của Du Phàm Trần Văn nghiêng đầu nhìn một cái rồi khẽ
nói:
-“Ngươi cẩn thận,bọn chúng gọi là ngũ độc,tên cầm đầu đã là yêu linh sư cấp Sĩ Quan có chiến sủng cấp Linh Sĩ,bọn chúng cực kì tàn nhẫn giết người cướp của không chuyện ác gì không làm tốt nhất không nên trêu chọc vào chúng”.
Du Phàm giật mình quay sang nói với Trần Văn:
-Bọn chúng hung ác như vậy sao không ai chế tài bọn chúng.
Lâm Lỗi bên cạnh cũng chen vào nói:
-“Bọn chúng giết người cướp của nhưng chỉ ra tay với những người thân cô thế cô,cũng không phạm vào lợi ích của thế lực lớn,đâu ai rãnh rỗi mà chế tài hắn,với lại ở cái thành cấp 3 như Gia Áo này thì cấp Sĩ Quan coi như là yêu linh sư cao cấp rồi,đâu ai dám trêu chọc vào hắn cho thêm việc vào người”.
Du Phàm có cảm giác không nói thành lời,bước ra ngoài thế giới mới biết được
lòng người nóng lạnh chỉ quan tâm đến lợi ích.Dù sao hắn từ nhỏ chỉ sóng trong
thôn nơi đó người dân chất phát,không giống với thế giới người ăn thịt người
như hiện tại.
Hắn chấn chỉnh lại tinh thần dù sao hắn còn phải học hỏi rất nhiều thứ đây mới
chỉ là bài học đầu tiên cho hắn mà thôi còn rất nhiều rất nhiều thứ mà hắn cần
phải học để có thể tồn tại trong cái thế giới mạnh ăn thịt yếu này.