Chương 113: Hiệu Ứng Danh Nhân.



Cuối cùng thiếu niên này chọn Hà gia, không có do dự quá lâu, hiển nhiên gã đã nghĩ trước rồi. Thiếu niên lập tức bị chấp sự của Hà gia kéo đi ngay, tự mình bái kiến gia chủ của Hà gia. Các đệ tử Hà gia nhiệt tình chiêu đãi gã, đám võ giả hàn môn đứng kế bên nhìn phát thèm.



Mấy vòng thức tỉnh thần hồn tiếp theo xác suất thành công không cao, chỉ có một thiếu niên, thiếu nữ thức tỉnh thần hồn đê giai. Có ba võ giả hàn môn thức tỉnh thần hồn nhân giai.



Thiếu niên thức tỉnh thần hồn đê giai lập tức được các gia tộc mời gọi, thần hồn nhân giai cũng có chấp sự đi mời nhưng đãi ngộ kém nhiều. Thiếu nữ thì không có gia tộc nào mời, nhưng có công tử gia tộc nhìn trúng nàng sai đi cầu hôn với phụ mẫu của nàng.



Nữ nhân cho dù thức tỉnh thần hồn cao giai thì thành tựu cuối cùng sẽ không lớn, nhưng nếu sắc đẹp không tệ thì cuối cùng cơ bản gả vào nhà giàu, gây sống tử nữ có tư chất tốt hơn cho nhà quyền quý.



Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:



- Thế giới này quả nhiên tàn khốc.



Võ giả hàn môn không phải con người, chỉ như trâu ngựa các thế gia nuôi dưỡng. Cho dù võ giả hàn môn có cố gắng cỡ nào, cuối cùng chỉ là nhảy ra bầy dê trở thành trung phó thuộc hạ của thế gia, bán mạng cả đời cho họ, hoặc là trở thành công cụ gây sống vì họ.



Cuộc đời bi ai biết bao.



Tất nhiên xưa này có nhiều câu chuyện truyền kỳ, đệ tử nhà nghèo phấn đấu cả đời nhảy ra bầy dê nhưng không trở thành nô tài của thế gia. Một mình phấn đấu, cuối cùng công thành danh toại, sáng lập thế gia hoặc trở thành cao tầng của gia tộc, thành cao tầng thực vật liên.



Ví dụ như Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Phù Đồ.



Nhưng thân phận của họ chỉ là thay đổi, từ động vật ăn cỏ biến thành động vật ăn thịt, vẫn không cách nào nhảy ra vòng tròn tàn khốc này.



Trong khi Tiêu Lãng thầm suy tư thì Thần Sư đã mang mười võ giả hàn môn đi ra.



- Vòng này không tệ, có hai người thức tỉnh. Phí Thanh, địa giai hạ phẩm thần hồn. Long Thiếu Hàn... Thiên giai hạ phẩm thần hồn khiếu thiên hổ! Vòng tiếp theo...



Thần Sư dứt lời, toàn trường xôn xao. Đám người Tiêu Thanh Long lập tức đặt chén trà xuống, ngừng nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm thiếu niên mặt đỏ rần, thân thể run run vì kích động.



Thiên giai thần hồn!



Một trưởng lão của Tiêu gia lập tức đứng dậy, bước nhanh đi hướng thiếu niên áo xanh. Tiêu Lãng thấy Đông Phương gia, Tả gia cũng hành động. Bên vương thất có một tướng quân đứng lên đi hướng thiếu niên.



Vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ rơi vào người thiếu niên áo xanh. Bốn siêu cấp thế gia và vương thất giành giật nhau, thiếu niên nhất định sẽ là danh chấn đế đô, nhất bối tử phú quý vinh hoa danh chấn đế đô, cả đời phú quý vinh hoa.



Ai ngờ năm cao tầng đại biểu các thế lực chưa mở miệng mời chào, cho lời hứa thì thiếu niên áo xanh cực kỳ kích động kêu lên:



- Ta tuyển chọn Tiêu gia, ta muốn vào Tiêu gia, ta muốn vào gia tộc của thần tượng, ta rốt cuộc có thể vào gia tộc của Thiếu Niên Hầu!



Toàn trường xáo động, vô số ánh mắt liếc hướng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng ngượng ngùng sờ vuốt, xấu hổ cúi đầu. Tiêu Lãng không ngờ mình có hiệu ứng danh nhân, khiến nhiều võ giả hàn môn xem thành thần tượng.



Thiếu niên áo xanh được trưởng lão của Tiêu gia vẻ mặt kiêu ngạo mang trở về, đầu tiên là bái kiến Tiêu Thanh Long, trưởng lão trong gia tộc. Tiêu Thanh Long mặt mày hớn hở cười toe toét, thân thiết cổ vũ. Long Thiếu Hàn vẻ mặt kích động gật gù, cuối cùng được trưởng lão kia mang tới chỗ Tiêu Lãng.



Trưởng lão ngoại môn nhanh chóng giới thiệu với Long Thiếu Hàn:



- Long Thiếu Hàn, vị này chính là Tiêu Lãng công tử, Thiếu Niên Hầu, vị này là Tiêu Cuồng công tử, vị này là...



Long Thiếu Hàn cục xúc bất an, tay vò nát vạt áo, không biết có nên quỳ xuống hành lễ không.



Tiêu Lãng đứng lên, ôn hòa cười nói:



- Ha ha ha ha ha ha! Long huynh, Tiêu gia hoan nghênh ngươi, hy vọng ngươi có thể tiếp tục cố gắng tu luyện, về sau trở thành cường giả uy chấn đại lục!



Đám người Tiêu Cuồng cũng lôi kéo khích lệ, không khí náo nhiệt. Long Thiếu Hàn càng thêm không biết làm sao, con ngươi ướt nước, liên tục gật đầu, kích động không nói nên lời.



Long Thiếu Hàn bị trưởng lão kia mang đi xuống sắp xếp chuyện nhập gia tộc.



Trà Mộc giơ ngón cái cười nói:



- Lãng thiếu gia siêu thật!



Vân Tử Sam ngồi ở phía xa bỗng mang người đến đây, la lên:



- Tiêu Lãng, ngươi lại thiếu ta một nhân tình. Nếu không phải ta thỉnh chỉ xin phụ hoàng phong cho ngươi là Thiếu Niên Hầu thì sao hôm nay nhà các ngươi nhẹ nhàng cướp được một nhân tài như vậy? Hừ hừ!



Tiêu Lãng cười khổ, Tiêu gia giành được nhân tàil iên quan gì hắn? Nhưng có nhiều người ở đây, Tiêu Lãng chỉ dành thuận miệng đáp.



- Vâng vâng, đa tạ công chúa điện hạ, ngày sau có chuyện gì xin cứ kêu Tiêu Lãng. Lên núi đao, xuống biển lửa không chối từ!



Vân Tử Sam phớt lờ ánh mắt ghen tỵ của đám người Tiêu Cuồng, nói mấy câu xong vừa lòng dẫn người đi.



Trà Mộc dựa sát Tiêu Lãng, nói nhỏ:



- Lãng thiếu gia, công chúa có tình ý với ngươi, sao? Khi nào thì bắt nàng, để ta uống rượu mừng. Không bằng cùng bắt luôn Đông Phương Hồng Đậu, song hỉ lâm môn?



Tiêu Lãng chửi:



- Cút!



Tiêu Lãng nghiêm nghị nói:



- Bọn họ không hợp sở thích của ta, ta và bọn họ chỉ là bằng hữu.



Tô Tiên thành cười cười, nói nhỏ:



- Ha ha ha ha ha ha! Ta biết rồi, là bằng hữu rất đặc biệt! Diễm phúc của Lãng thiếu gia làm chúng ta ghen tỵ muốn chết!



Tiêu Lãng không nói gì, cũng không giải thích. Dù sao trong mắt mọi người thì Tiêu Lãng và Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu có ái muội, có giải thích cũng không ai nghe.



Trà Mộc ngừng cười, nghiêm túc nói:



- Lãng thiếu gia, nói thật là nếu thiếu gia thích thì nên nắm chặt. Những tiểu thư, công chúa này đều là thiên chi kiêu nữ, hay thay đổi. Thiếu gia lạnh lùng với bọn họ một đoạn thời gian, nói không chừng sẽ bị người thừa dịp chen chân, khi đó có hối hận cũng muộn màng.



- Ừm!



Tiêu Lãng lặng yên, tự hỏi lòng, phát hiện chính hắn cũng không biết cảm xúc của mình với Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu là gì.



Vân Tử Sam thì điều kiện mọi mặt đều số một nhưng tâm cơ quá nặng, Tiêu Lãng không mấy thích. Còn Đông Phương Hồng Đậu... Nói thích thì chưa tới, nhưng cũng không ghét. Đệ nhất tiểu thư của Đông Phương gia mọi mặt không thể chê, là phối ngẫu lý tưởng trong lòng nam nhân. Tiêu Lãng không mâu thuẫn nếu phát có phát triển thêm với Đông Phương Hồng Đậu.



Nhưng, dường như Tiêu Lãng chưa hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này, lòng rất mâu thuẫn chuyện cưới vợ sinh con. Đông Phương Hồng Đậu không phải Liễu Nhã, nếu có quan hệ rồi thì Tiêu Lãng phải lấy về nhà.



- Đại hôn sao?



Tiêu Lãng chớp mắt, lòng mờ mịt. Tiêu Lãng không có cảm giác hướng về Tiêu gia, có lẽ một ngày nào đó sẽ mang theo Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao lưu lạc, làm sao hắn dám tai họa cô nương tốt như Đông Phương Hồng Đậu?



Tiêu Lãng lắc đầu, vứt chuyện này sang một bên. Tiêu Lãng trốn tránh không suy nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.



Trong khi Tiêu Lãng suy tư thì tất cả võ giả hàn môn đã thức tỉnh thần hồn, các vòng sau xác suất thức tỉnh thần hồn thấp đến tội nghiệp, chỉ có mấy chục võ giả thức tỉnh thần hồn nhân giai.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #113