Chương 114: Thức tỉnh thần hồn!



Thần Sư đọc tên:



- Vòng tiếp theo, Trà Hoa, Trà Thủy, Trà Diệp...



Trà Mộc căng thẳng, mười đệ tử này đều là người của Trà gia nên gã phải quan tâm. Có bao nhiêu người thức tỉnh thần hồn cường đại thì sẽ tăng thêm vài cường giả cho gia tộc.



Gia chủ, các trưởng lão của Trà gia ngừng nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Thần Hồn các. Đệ tử của các thế gia khác cũng hồi hộp, vì rất nhanh sẽ đến lượt bọn họ.



Hai nén nhanh sau, đã có kết quả. Có sáu người Trà gia thức tỉnh, một người là thiên giai thần hồn.



Tiêu Lãng thấy Trà Mộc vẻ mặt vui sướng lập tức chúc mừng:



- Chúc mừng Trà huynh!



Các công tử, tiểu thư của đế đô xung quanh cũng chắp tay chúc mừng Trà Mộc. Trà Mộc đã là thiếu tộc trưởng, hiện tại những đệ tử thức tỉnh thần hồn sẽ là thuộc hạ sau này của gã.



Trà Mộc cười rạng rỡ đáp lễ, bước nhanh hướng trận doanh nhà mình. Bên đó, gia chủ, các trưởng lão của Trà gia cười toe toét.



- Đông Phương Thanh Đậu, Đông Phương Phi Hồng, Đông Phương Vọng Nguyệt...



Sau Trà gia là đệ tử của Đông Phương gia. Tiêu Lãng liếc hướng Đông Phương Hồng Đậu ngồi ở phía xa, vừa lúc nàng nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau, Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu cảm giác người run lên như bị điện giật. Đông Phương Hồng Đậu đỏ mặt, quay đầu đi, làm bộ khích lệ đệ muội trong gia tộc để che giấu bối rối.



Kết quả đệ tử Đông Phương gia không quá may mắn, chỉ có năm người thức tỉnh thần hồn mà không ai được thiên giai thần hồn. Có hai người là thần hồn nhân giai,



Gia chủ của Đông Phương gia, phụ thân của Đông Phương Hồng Đậu sắc mặt âm trầm, nhưng chốc lát sau trở về bình tĩnh, trò chuyện với Tiêu Thanh Long. Người cầm quyền thế gia khôn ngoan sâu sắc, công phu bình tĩnh tốt đẹp làm người ta kinh thán.



Lần này Đông Phương gia chỉ có mười một người, dư ra một người phối hợp với chín người nam cung gia thành một tổ đi vào Thần Hồn các.



Từng tổ võ giả thế gia đi vào, trái tim Tiêu Lãng treo cao, hơi hồi hộp. Đệ tử Tiêu gia chờ thức tỉnh thần hồn tuy trên mặt không có nhiều cảm xúc nhưng tia sáng trong mắt lộ rõ nỗi lòng căng thẳng.



Võ giả thế gia và võ giả hàn môn cách biệt quá xa, cơ bản mười người đi vào có sáu, bảy người có thể thức tỉnh thần hồn, rát ít có nhân giai. Đến nay đã là năm mươi người đi vào, bốn vị thức tỉnh thần hồn thiên giai. Hơn một trăm võ giả hàn môn chỉ có mỗi mình Long Thiếu Hàn là thức tỉnh thần hồn thiên giai..



- Tổ tiếp theo, Tiêu Vũ, Tiêu Lãng, Tiêu Đao, Tiêu Phong...



Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!



Cùng với thanh âm không chút cảm xúc của Thần Sư vang lên, mấy trăm ánh mắt cùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.



Dựa vào thực lực Chiến Tướng cảnh sơ giai đã có thể ngay mặt giết hai Chiến Tướng cảnh cao giai, còn đánh bại Tả Minh là Chiến Suất cảnh phụ thể thần hồn. Tiêu Lãng tùy tiện làm vài bài thơ đã khiến năm đại học sĩ liên danh thượng thư, hoàng đế ngự tứ Thiếu Niên Hầu, hậu tuyển thiếu tộc trưởng.



Đầu Tiêu Lãng treo đầy danh hiệu rực rỡ, tự nhiên hắn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Trong sân có nhiều người cố ý đến để xem nghi thức thức tỉnh của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng có thể thức tỉnh thần hồn loại nào? Qua đó khiến các công tử, tiểu thư của đế đô thay đổi thái độ với hắn.



Cũng có người nhìn hướng Tiểu Đao. Thiếu niên bộ dạng ngốc nghếch này làm vô số gia tộc điều tra mọi tư liệu vẫn không tìm thấy tin tức về chủng tộc của gã. Chiến Sư cảnh cao giai sau khi biến thân thì lực phòng ngự mặc kệ Chiến Suất cảnh công kích, nếu có thể thức tỉnh thần hồn cường đại, đặc biệt là thần hồn loại phòng ngự thì Tiểu Đao là con gián đánh không chết.



Tiêu Lãng thở ra:



- Phù...



Tiêu Lãng liếc Tiểu Đao ngồi cạnh mình được Tiêu Bất Tử ban cho cái tên Tiêu Đao, sải bước đi hướng Thần Hồn các. Tiểu Đao và tám thiếu nữ, thiếu niên của Tiêu gia lập tức theo sau Tiêu Lãng, được Thần Sư dẫn vào Thần Hồn các.



Tiêu Lãng biến mất trong Thần Hồn các, đám người bên ngoài trái tim treo cao. Trà Mộc siết chặt nắm tay, gã và Tiêu Lãng có quan hệ rất tốt, dù là từ lợi ích gia tộc hay hữu tình giữa bằng hữu thì gã đều hy vọng hắn thành công thức tỉnh thần hồn thiên giai.



Mắt Tiêu Cuồng, Tiêu Dã chớp lóe tia độc ác. Đến từ ích lợi gia tộc, Tiêu Cuồng, Tiêu Dã hy vọng Tiêu Lãng thức tỉnh thần hồn cường đại, từ mặt lợi ích thì họ lại hy vọng tốt nhất là hắn không thể thức tỉnh thần hồn.



Tiêu Thanh Long và các trưởng lão trong gia tộc không nói chuyện nữa, hồi hộp nhìn chằm chằm vào Thần Hồn các. Nỗi lòng của bọn họ phức tạp giống như Tiêu Cuồng. Tiêu Lãng thức tỉnh thần hồn cường đại là chuyện tốt cho gia tộc, nhưng không phải việc tốt với mạch bọn họ.



Đông Phương Hồng Đậu siết chặt váy, mới rồi đệ đệ ruột của nàng thức tỉnh thần hồn cũng không khiến nàng hồi hộp như vậy. đôi mắt ngập nước tràn ngập sốt ruột, Đông Phương Hồng Đậu có cảm giác phức tạp với nam nhân đã nhìn thấy hết chỗ bí ẩn của nàng. Phức tạp đến nỗi Đông Phương Hồng Đậu không dám đối diện Tiêu Lãng, nhưng trong đầu toàn là hình bóng của hắn.



Vân Tử Sam chớp đôi mắt to, nàng là công chúa hoàng tộc, không thể tự quyết định hôn nhân của mình. Nếu Tiêu Lãng có thể thức tỉnh thần hồn cường đại thì sẽ trở thành một trong những người hậu tuyển chọn bạn trăm năm của Vân Tử Sam, nếu không thể thì...



Trong phút chốc vô số người bên ngoài Thần Hồn các rối rắm vì một thiếu gia nhà quê mới đến đế đô có mấy tháng.



- Đây chính là Thần Hồn các sao?



Đám người Tiêu Lãng tò mò đi theo Thần Sư vào trong, đầu tiên gặp một hành lang thật dài, càng vào trong càng rộng rãi. Một lát sau, bọn họ đi tới một đại sảnh.



Đại sảnh rất đơn giản, không có trang trí xa hoa, trống trơn, phía trước có mười con đường. Một lão nhân ngồi giữa đại sảnh, chính là lão Thần Sư mới nãy ở bên ngoài nói chuyện.



Lão Thần Sư lạnh lùng dặn dò:



- Mỗi người vào một con đường, cuối cùng ngồi trong tế đàn thần hồn. Lúc thức tỉnh thần hồn thì tế đàn thần hồn sẽ tỏa ánh sáng. Các ngươi đừng sợ, chỉ cần thả lỏng, dùng tâm hồn cảm nhận là được. Khi tế đàn thần hồn tắt ánh sáng là đi được.



Lão Thần Sư phất ta ý bảo đám người Tiêu Lãng đi vào.



- Chúc may mắn!



- Chúc may mắn!



Các đệ tử của Tiêu gia nhìn nhau, chúc phúc cho nhau. Tiêu Lãng và Tiểu Đao liếc nhau, hai người không lên tiếng, đi vào con đường khác nhau.



Trong đường hầm không quá sáng, miễn cưỡng thấy đường đi. Đi khoảng mười mấy phút sau địa hình rộng rãi hơn, xấut hiện một phòng nhỏ, chính giữa có một tòa tế dàn cổ kính, bên trên điêu khắc hoa văn bí ẩn.



Tiêu Lãng khoanh chân ngồi trên tế đàn thần hồn, hồi hộp nhìn quanh.



Thời gian trôi qua từng phút giây, tế đàn thần hồn chậm rãi phát ra ánh sáng, trông tế đàn như mộng như ảo. Không chia rõ đang ở trong mộng hay là hiện thực.



Tiêu Lãng càng hồi hộp hơn, không dám thở mạnh. Tế đàn thần hồn ngày càng sáng, Tiêu Lãng cảm giác phong cảnh trong gian phòng nhòe dần, mắt hắn chỉ còn lại ánh sáng trắng chói lòa.



- Sắp phải thức tỉnh rồi sao?



Tiêu Lãng nuốt nước miếng, mắt trợn to cố gắng muốn nhìn rõ cảnh sắc chung quanh, nhưng trong tầm mắt trừ một mảnh trắng xóa ra không có thứ gì khác.



- Ô ô ô!



- Grao! Grao!



Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!



Vù vù vù vù vù!



Giây tiếp theo, Tiêu Lãng cảm giác thế giới trước mắt thay đổi, vô số ảo ảnh bay ra từ trong không khí. Có nhiều thần binh lợi khí, khôi giáp vân vân và vân vân, đủ thứ kỳ dị bay tới bay lui.



- Địa Ngục Hắc Long!



- Hỏa Phượng!



- Điệp Huyết Yêu Đao!



Tiêu Lãng trợn to mắt, vì trên bầu trời hắn 'thấy' thần hồn giống như của Tiêu Phù Đồ, Hỏa Phượng thành chủ, Tiêu Thanh Y. Đây chính là thiên giai!



Những thứ này đều là thần hồn sao?



Tiêu Lãng thầm giật mình, người run lên, cực kỳ hưng phấn.



Bởi vì vô số thần hồn trên bầu trời có khí thế không thua kém ba loại thần hồn này.



Nói cách khác toàn là... Thiên giai?


Yêu Giả Vi Vương - Chương #114