Người đăng: luuthuylinh
Vừa cúp máy xong, một chiếc Taxi Vinasun vừa đi ngang. Theo thói quen thường
ngày, tôi giơ tay lên vẫy vẫy cho xe ngừng lại và tấp vào lề để đón tôi. Thật
nhọ cho tôi làm sao! Xe không chịu ngừng lại mà còn “bồi bổ” thêm cho tôi một
ít khói bụi để hít thở nữa. Xe cứ thế mà hòa mình vào các xe khác, xe cứ chạy
vì miền Nam phía trước ( trích một câu ở khổ cuối của bài thơ “Bài Thơ Về Tiểu
Đội Xe Không Kính – Phạm Tiến Duật. ý của cả câu thơ đó dịch nghĩa theo nghĩa
bóng là: tài xế Taxi cứ chạy thẳng về phía trước – theo lộ trình mà nó được
tổng đài điều xe đến hoặc là đang cố chạy thật nhanh đến chỗ mà người người
khách trong xe yêu cầu và để không làm khách phật lòng vì “khách hàng là
thượng đế’ cơ mà lị, để kiếm tiền về cho công ty suy ra rằng người tài xế cũng
sẽ được hưởng. Đúng là “một công đôi việc” nhỉ!).
Hai phút sau, một chiếc xe màu đỏ dừng ngay trước mặt tôi, chú tài xế ân cần
bước ra khỏi xe . Cánh cửa xe cũng được mở ra, chú tài xế ân cần bước ra khỏi
xe rồi nói:
- Thưa cô, cô muốn đi đến đâu ạ?
Trời! Cái chú lái xe này còn nhiều tuổi hơn cả mình vậy mà… lại đi chào mình
bằng “cô” nữa chứ,, hay là phong cách xử sự này là phương thức làm việc mới
của tập đòan Vinasun nhỉ?!
Ồ! Chắc là không phải rùi nhỉ?! Ông lái xe này tôi nhìn thấy hơi quen quen à
nha nhưng mà tôi lại chẳng nhớ ra người lái xe này tôi đã gặp ở đâu cả. Thôi
thì có lẽ tôi được 1 lần sống trong tưởng tượng ra mình là một tiểu thư đài
các giống như nó vậy. Được người lái xe riêng chờ và mở cửa xe ra mời mình
vào/ra bằng vai vế tôi tớ “tôi – cô”dù cho có lớn tuổi hơn mình, nếu như có
may mém hơn nữa thì mình cũng sẽ có cả người hầu riêng lẫn người vệ sĩ riêng
luôn kề vai sát cánh bên mình suốt cả chuyến đi.
- Tôi là tài xế riêng của tiểu thư Tuyết Như, là chú hề dễ thương mọi ngày
hay chở hai cô đi mua sắm, đi ăn và đi chơi.
A, là chú hề Đức dễ thương đây mà. Ngày nào chú cũng đều dành thời gian để chở
tôi và nó, đặc biệt là vào những ngày hai đứa được nghỉ học.
Chú hề Đức vừa tâm lí lại còn hài hước vào đúng lúc hai dứa đang giận nhau hay
không khí trong xe đột nhiên căng thẳng lên đến hơn cả ngày thường. Dù chú
hiểu tâm lí củ tuổi mới lơn nhưng chú lúc nào cũng y chang là “thầy dạy
Tóan”luôn, một là một và hai là hai, cũng giống như đúng là đúng và sai là sai
chứ không bao giờ có cả đúng lẫn sai cả. Từ các yếu tố trên tập hợp lại, tôi
và nó gọi chú là “chú hề dễ thương”, vì chú hề vừa hài hước và rất hiểu tâm lí
của con nít và chú hề vô cùng chimte luôn.
Dạo này do bù đầu vào việc “dùi mài kinh sử” nên đã quên mất chú hề dễ thương
này rùi, vì đâu có thở ra thời gian để đi chơi cùng nó đâu mà đã không đi chơi
cùng nó thì cũng không thể nào gặp chú hề được.
Lâu quá không gặp chú, bây giờ ga95p lại cũng thấy nhớ chú ghê.
- Cô đã nhớ ra tôi là ai chưa?
Gịât mình với giọng nói của chú hề, tôi lôi trí óc quay lại hiện thực, không
suy nghĩ linh ta linh tinh gì nữa vậy.
Nở một nụ cười đáp lại chú hề Đức:
- Dạ. Cháu nhớ ra rồi ạ, chú là chú hề Đức dễ thương phải không ạ?!
- Ừm, cô nhớ ra tôi là ai thì thật may mắn làm sao. Thôi, mời cô lên xe cho
kịp thời gian.
- À, à. Đúng rồi ha! Cháu cũng đang vội mà.
Tôi đã yên vị ở ghế sau và chú cũng đã ngồi yên vị trên chiếc ghế mà chú hay
ngồi.
- Cô muốn đến sân bay Tân Sơn Nhất đúng không?
- Dạ, đúng rồi ạ. Ủa mà sao chú biết là cháu…
- À, là tiểu thư nói cho chú biết. – Chú ngắt lời tôi.
- Ồ, vậy là nó đã đến nhà cháu rồi đúng không hả chú?
- Ừm.
Bất ngờ tôi hiểu ra rằng, từ nãy đến giờ - trong suốt ba mươi phút nói chuyện
qua điện thọai với nó để kì kèo trả giá thì nó vẫn thương và thông cảm cho
tôi: Qua nhà tôi sớm và nhanh nhất có thể cộng thêm việc kêu chú hề đưa tôi
đến sân bay, khỏi phải tốn thời gian ngồi đợi Taxi tới.
- Công nhận tiểu thư đối xử tốt với cô ghê! Không hổ danh là chị em sinh tử
có nhau.
- Dạ. Đó là điều hiển nhiên mà chú. Hì hì!
Hạnh phúc khi có cô bạn thân như nó.
Chiếc xe cứ lao vun vút trên đường. Khung cảnh xung quanh ở hai bên cứ vùn vụt
lướt qua thật nhanh, thật vội vã. Gặp vào đúng lúc này mà tôi đi xe máy hay xe
ôm thì phải đảm bảo 100% rằng tôi sẽ bị gió “tát” vào mặt trên dưới mấy chục
cái luôn á.
Mà nếu như nói đến Taxi thì tôi yêu thích nhất là dịch vụ của Grab, vừa rẻ lại
còn nhanh nữa chứ. Mỗi lần đi ăn tiệc hay đi học bằng xe Grab thì tôi luôn
được mọi người nhìn bằng một con mắt ngưỡng mộ và người ta còn tưởng rằng đó
là xe riêng của tôi nữa.
Có một lần tôi đi ăn đám cưới của người chị họ, cũng đi bằng xe grab, cũng bị
người t hiểu lầm rằng đó là xe hơi riêng của tôi. Lúc đó xe Grab mà tôi đi là
một màu đỏ cũng giống như chiếc tôi đang đi nhưng nhãn hiệu của xe có lẽ là sẽ
khác.
Đã vậy tôi còn có một kỉ niệm khó quên khi đi xe của Grab nữa. Nhờ có dịch vụ
xe Grab mà tôi không phải ở lại lớp để trả môn tôi nợ nhà trường và cũng nhờ
đó tôi mới có người bạn trai tốt như anh ấy. ( Đây là đang nói về kí ức hồi
sinh viên của cô ấy nên người bạn trai cũng là của ngày xưa. Và chỉ là nhân
vật nam thứ thôi, sau này sẽ xuất hiện nhiều hơn ở hiện tại. Còn người bạn
trai thật sự của cô ấy là anh chàng nam chính, vì thế tác giả mong rằng các
bạn độc giả sẽ không bị lẫn lộn ạ. Xin hết!)
- Đã đến nơi rồi, thưa cô!
May quá! Cuối cùng thì cũng tới sân bay rồi. Mà phải công nhận rằng chú hề Đức
lái xe nhanh thật! Thấm thoắt có mười lăm phút trôi qua, không thừa và cũng
không thiếu một giây nào thì đã đến nơi mà tôi cần đến rồi.
- Dạ! Mà chú nè, cháu có nhớ rằng cháu đã nhắc chú rất ư là nhiều lần về việc
gọi cháu là “cô” rồi mà, phiền chú cứ gọi cháu là “cháu” cho nó ngang bằng
thân phận với nhau đi ạ. Với lại cháu đâu phải là tiểu thư con nhà quyền quý
gì đâu ạ, cháu chỉ là con gái của một người nông dân bình thường ở thành phố
Nam Định thui ạ.
- Ha ha, đó là do ba của tiểu thư dặn tôi phải kêu cô như vậy và tất cả mọi
người làm cho ông chủ đều phải coi cô như là một người trong nhà mà. Chứ nếu
như chúng tôi mà không làm theo lời ông chủ dặn thì nhẹ nhất là bị cắt tiền
lương ba tháng và nặng nhất là bị đuổi việc lận. Chúng tôi còn có cả trên dưới
già trẻ nữa cô ạ. Chúng tôi vô cùng may mắn khi được làm công việc nên tôi
thật sự muốn giữ nghề này lâu thật lâu để nuôi sống cho bản thân và gia đình
nhỏ của chúng tôi nữa. Vì thế, tôi xin cô hãy hiểu cho chúng tôi. Với lại gia
đình nhà tiểu thư đối xử với tất cả người ăn kẻ ở trong nhà, trong công ty rất
tốt cho nên tất cả mọi người đều đã hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ
phản bội lại gia đình của tiểu thư Tuyết Như ạ.
Công nhận nhà nó có phước mà cũng biết cách để hưởng trọn cái phước đó nhỉ?!
Đối xử với người làm tốt đến mức họ còn không dám phản bội lại gia đình nhà nó
mà còn nguyện ý nguyện lòng nghe lời một cách tuyệt đối luôn á. Chắc là mình
cần phải học hỏi nhà nó nhiều rồi.
- Vâng, bây giờ cháu đã hiểu rồi ạ! Nhưng cháu xin chú phá lệ một lần vì cháu
được hông ạ?!
- Không!
Ai da dô, mệt rồi đây ta ơi! Chắc là ba mẹ mình sẽ vô cùng “hỏang sợ” lắm đây,
không chỉ có ba mẹ “hỏang sợ” mà mọi người ở đó nhất định cũng sẽ “hỏang sợ”
theo ba má mình luôn á!
- Cạch!
- Mời cô! – Chú hề Đức lên tiếng sau khi tiếng mở cửa xe vang lên.
- Cháu cảm ơn chú! – Mỉm cười đáp lại hành động của chú.
Tôi chuẩn bị đặt chân xuống mặt đất thì… một bàn tay hơi đen do cháy nắng chìa
ngay trước mặt tôi, trên tay cầm một cái mắt kính mát thời trang màu nâu hạt
dẻ.
- Thưa cô! Cô cần phải đeo cái kính này vào trước khi bước ra khỏi xe ạ.
- Hả? Tại… tại seo tôi cần phải đeo cái kính này vào và người này là ai hả
chú?
- À, đó là người hầu riêng của cô. Người này tên là Lan, năm nay mới có mười
tám tuổi, là ngừơi còn rất trẻ so với tất cả người hầu và mới được tuyển vào
làm. Cô bé vừa mới từ trường chạy đến đây nên không ngồi cùng xe với chúng ta
được, cho nên tôi vẫn chưa giới thiệu được bé cho cô biết.
- Mà… mà tại seo cháu lại có người hầu riêng vậy chú? Trong khi cháu đâu phải
là… - Có con bạn là con nhà giàu nên tôi mới phải “khỏ” như vậy ư?! Được đi xe
ôtô sang trọng lại còn có người đưa đón và ngay cả người hầu riêng cũng… cũng
có nốt luôn ư! Ôi trời đất ơi, quỷ thần ơi!
Hình như chú ấy hiểu được lời tôi đang muốn nói hay sao í mà đã vội vàng cướp
luôn lời của tôi.
- Cũng như lúc nãy, tôi có nói với cô rằng ông chủ kêu tất cả người làm đều
phải coi cô như là một thành viên trong gia đình nhà họ Lâm, kể cả họ hàng của
cô chúng tôi đều phải kính trọng nên việc cô có ngừơi hầu riêng là một việc
không sai và cũng làm theo quy định của gia tộc, cũng như trong giới quý tộc
đều phải như vậy ạ.
- À, thì ra là như vậy. Nhưng như thế thì có quá lố không hả chú? Mọi người
cần gì phải coi trọng cháu chứ, dù sao cháu chỉ được công nhận chứ đâu phải là
cháu có huyết thống với nhà nó đâu ạ.
- Dạ, thưa cô! Đó là mệnh lệnh của ông chủ ạ!
Gật gù ra lệnh hiểu rồi để tránh né việc đeo kính và bước xuống xe. Nhưng đời
không như là mơ, tôi vẫn bị bắt đeo kính dù không muốn.
- Thưa cô, cô cần phải đeo kính trước khi bước xuống xe ạ!
Ai ui, tôi đã mém nữa bước được ra khỏi xe rồi vậy mà tôi vẫn bị kéo ngược lại
vào trong xe.
- Tôi không muốn đeo, có được không?
- Thưa cô, đó là quy tắc và cũng là mệnh lệnh mà ông chủ đã giao cho em ạ.
- Why? – Seo mà trong giới nhà giàu nó nhiều quy củ, quy tắc thế nhỉ?! Mình
chả phải là ngôi sao, cũng chả phải là con gái cưng của tập đòan lớn nào cả,
mình chỉ là BFF ( là từ viết tắt của từ Tiếng Anh “Best Forever Friend” dịch
ra là người bạn thân tốt nhất – nếu có sai nghĩa mong quý vị đọc giả thông cảm
cho, đây cũng không “giỏi” Tiếng Anh cho lắm. ) lâu năm của cô con gái của một
tập đòan lớn thôi, thế mà… tôi lại được mọi người làm cho gia đình nhà nó thì
kính trọng tôi như người trong nhà vậy và đó cũng là mệnh lệnh do ba mẹ nó
giao.
- Thưa cô, đó là quy định và mãi mãi nó cũng là quy định. Điều đó để phân
biệt đẳng cấp giữa giới quý tộc và giới ngôi sao với các giới thấp kém và hạ
đẳng khác nữa ạ.
- Cô cứ đeo đi ạ! Cô sẽ không bị mất mát gì đâu ạ. Chúng tôi xin đảm bảo về
việc đó cho cô ạ.
Lại thêm chú hề xen mỏ vào thì mình cũng đành chịu mà làm theo vậy. Xem ra cô
người hầu riêng của mình cũng nghiêm nghị lém đây. Chậc!
- Dạ!
Sau khi kính đã ở trên mặt tôi rồi thì có hai bàn tay của hai người, một già
một trẻ chìa ra phía trước cửa xe và nói mộ cách vô cùng kính cẩn:
- Mời cô ạ!
Cúi đầu, bước ra khỏi xe. Khi chân đã đặt được xuống mặt đất rồi thì cửa xe
cũng được bé Lan đóng lại và tiễn mình đến tận cổng ra vào bên trong sân bay,
nói:
- Em và chú Đức sẽ đợi cô đón hai bác ra đến tận đây nên cô phải nhớ kĩ chỗ
này để không phải lạc đường mà đi lấn qua bên đường kia rồi lại mất tiền oan
uổng ạ!
- Hả?! À ừ! Cám ơn em nha!
- Dạ, đó là việc em nên làm mà chị.
Bé còn nhỏ mà cách ăn nói và hành xử mới dạn dĩ làm sao! Chắc ngày xưa mình
cũng chưa bằng được một góc của bé nhỉ?!
Mỉm cười, đi vào bên trong.