Người đăng: DVJ
Những vú nuôi này đều là người già đời, nhìn thấy mắt kiếng và Sơn Hùng khách
khí với Tùy Qua như vậy, cũng tận lực lấy lòng, rối rít phóng điện ra hiệu với
Tùy Qua.
Đáng tiếc, Tùy Qua đồng học không hiểu phong tình, chỉ giữ lại hai người sung
mãn nhất, còn lại đuổi đi toàn bộ. Nhưng Tùy Qua đồng học cũng khẳng khái, cho
mỗi người hai trăm tiền trà nước.
Chọn lựa xong, mắt kiếng và Sơn Hùng mượn cớ thối lui khỏi phòng.
Mới vừa đóng cửa, liền nghe bên trong truyền đến tiếng cô gái thét chói tai.
Sơn Hùng và mắt kiếng đưa mắt nhìn nhau, hai người đều đồng dạng có ý nghĩ:
- Tùy huynh đệ, cũng quá háo sắc đi?
Nhưng loại chuyện này, hai người bọn họ không nên can thiệp, cùng lắm đến lúc
đó cho hai người kia chút tiền là được.
Ai ngờ, hai người vừa xoay người đi vài bước, cửa phòng đã mở ra.
Sơn Hùng và mắt kiếng lại không khỏi buồn bực: lực chiến đấu của Tùy huynh đệ
yếu vậy sao? Không thể nào, công phu của hắn lợi hại như thế, phương diện kia
chắc chắn không thể kém cỏi. Chẳng lẽ, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh?
Ngẩn người, Sơn Hùng và mắt kiếng quay người bước vào.
Khi tiến vào phòng, trên mặt hai tiểu vú nuôi còn đong đầy nước mắt, ánh mắt u
oán rõ ràng đang oán giận Tùy Qua đồng học: thật là không biết thương hương
tiếc ngọc!
Nhưng, Tùy Qua đồng học cho tiền trà nước, khiến hai người bọn họ rất hài
lòng.
Thấy Sơn Hùng và mắt kiếng trở lại, hai tiểu vú nuôi sửa sang lại quần áo, rời
khỏi phòng.
- Tùy huynh đệ, cậu có hài lòng không?
Mắt kiếng thử dò xét hỏi Tùy Qua.
Chuyện hôm nay, mắt kiếng xem như đã chuẩn bị hết sức, nếu Tùy Qua trả lời
không hài lòng, vậy không phải phí sức lấy lòng sao.
- Hài lòng, rất tốt.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, vừa rồi hai vị này thật kỳ quái, tôi kêu các cô ấy vắt sữa vào trong
chén trà, các cô ấy không làm, bắt tôi phải tự vắt, kết quả tôi hơi mạnh tay,
thật có lỗi với các nàng.
Tùy Qua nói cũng đúng, dù sao hắn vẫn là một tiểu sơ nam, trước kia chưa từng
làm chuyện này. Nhưng không thể không vắt, Tùy Qua không thể trơ mắt nhìn bàn
tay của mình bị tàn phế.
- Tùy huynh đệ, cậu thật sự chỉ muốn vắt sữa sao?
Mắt kiếng đột nhiên có chút hồ đồ, cảm thấy hình như mình đã đoán sai gì đó.
- Đúng vậy.
Tùy Qua nói, để lộ bàn tay trái bọc khăn lông ra ngoài:
- Tôi muốn lấy sữa người giải độc.
Giải độc?
Sơn Hùng và mắt kiếng đồng thời lộ ra vẻ mặt lúng túng : mẹ kiếp, tính toán
sai rồi!
Nhưng, rất nhanh Sơn Hùng và mắt kiếng lại bị thương thế trên bàn tay Tùy Qua
hù dọa.
Sơn Hùng liền vội vàng hỏi:
- Người nào làm? Chẳng lẽ là Độc Sa chưởng? Nhưng ở thành phố Đông Giang ,
hình như không ai có loại công phu ác độc này. Huống chi, cho dù là Độc Sa
chưởng, đại khái cũng không lợi hại như vậy.
Thân thủ của Tùy Qua, Sơn Hùng biết rất rõ, nhất là cái cuốc kia, bây giờ Sơn
Hùng nhớ lại, cũng cảm thấy như một cơn ác mộng. Nhưng không ngờ Tùy Qua cũng
bị thương, hơn nữa còn trúng độc.
- Không phải là người làm. Là một con ong!
Tùy Qua nói
- Độc tính rất mạnh, cho nên tôi cần sữa người giải độc.
Vừa nói, Tùy Qua vừa đổ chén thuốc luyện chế lúc trước và sữa người vừa vắt
vào trong ấm trà, hòa chung với nhau.
- Thì ra cậu mua dược liệu, là để giải độc sao?
Sơn Hùng chợt nói. Lúc trước, Tùy Qua tiến vào cửa tiệm dược liệu, Sơn Hùng
còn tưởng hắn muốn mua thuốc tăng cường lực chiến đấu, cho nên cũng không hỏi
nhiều.
- Không phải là giải độc, còn có thể là gì?
Tùy Qua ngâm bàn tay trúng độc vào trong hỗn hợp chất lỏng vừa pha.
Chỉ chốc lát sau, một mùi tanh hôi từ trong ấm trà phát ra.
Mắt kiếng vội vàng mở quạt thông gió.
Lại qua một hồi, bày tay trái trúng độc của Tùy Qua rốt cục cũng bắt đầu khôi
phục cảm giác, sưng tấy cũng từ từ biến mất.
Lúc này Tùy Qua mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải được nọc ong này
rồi.
Tùy Qua nhổ Cửu diệp huyền châm tùng, sau đó ném bình trà vào trong thùng rác,
nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, lần này làm phiền anh rồi.
- Làm phiền cái gì, chỉ là việc rất nhỏ thôi.
Sơn Hùng khách khí nói:
- Tùy huynh đệ có việc tìm tôi, đó cũng là nể mặt tôi.
- Tùy huynh đệ, rút cuộc cậu bị ong mật gì chích vậy? Nọc ong của ong mật
này, sợ rằng còn lợi hại hơn ong sát nhân châu Phi!
Mắt kiếng hiếu kỳ nói.
- Tôi cũng không biết đây là ong mật gì, nhưng cái đầu rất lớn, tốc độ phi
hành cực nhanh.
Tùy Qua nói:
- Nhưng không sao, lần sau gặp mặt..., tôi nhất định sẽ thu thập nó.
- Tùy huynh đệ, lần sau nếu cậu còn cần sữa người, cứ việc nói một tiếng là
được.
Sơn Hùng cười nói.
- Đa tạ hai vị.
Tùy Qua nói.
Sơn Hùng và mắt kiếng vốn định giữ Tùy Qua lại uống rượu, nhưng Tùy Qua còn
bận việc đào tạo linh thảo, từ chối trở về trường.
Khi đi học, Tùy Qua không yên lòng, suy nghĩ làm thế nào đối phó với quái ong.
Con quái ong này có lai lịch gì, Tùy Qua cũng không rõ lắm, bởi vì trong Thần
Nông tiên thảo bí quyết cũng không ghi lại. Nhưng quái ong này hiển nhiên sẽ
tiếp tục xuất hiện, nó nhất định là bị khí tức linh thảo của cây củ cải hấp
dẫn. Loại côn trùng có thể mượn linh thảo tu hành, bản thân không hề đơn giản,
tiểu ngân côn trùng chính là một ví dụ.
Nhưng bất luận con quái ong này lợi hại như thế nào, nó dám tranh giành thức
ăn với Tùy Qua, chắc chắn không thể bỏ qua cho nó. Chỉ có điều, tốc độ phi
hành của con quái ong này quá nhanh, nọc độc trên mông lại lợi hại như vậy,
trong lúc nhất thời Tùy Qua cũng không biết nên làm thế nào thu thập nó.
Sau khi suy nghĩ, Tùy Qua rốt cục tìm được một phương pháp xử lí quái ong
trong Thần nông tiên thảo bí quyết.
Thiên biến bắt trùng thủ!
Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết ghi lại, bởi vì bản thân linh thảo có linh
khí, cho nên sẽ khiến linh thú, linh trùng ... rất thèm muốn, nhất là côn
trùng, nguy hại với linh thảo càng lớn, không dễ dàng thu thập. Cho nên, Tiên
Viên chân nhân đặc biệt sáng tạo ra một bộ thủ pháp bắt côn trùng, gọi là
"Thiên biến bắt trùng thủ", bộ thủ pháp này một khi thi triển, bất kỳ con côn
trùng nào cũng khó lòng chạy thoát.
Tùy Qua liền nhanh chóng nghiên cứu bộ thủ pháp bắt côn trùng này, trong đầu
hiện ra chiêu thức và khẩu quyết của bộ công pháp, bởi vì những thứ này vốn ở
trong đầu Tùy Qua, cho nên Tùy Qua rất nhanh đã nắm giữ được bí quyết trong
đó.
Hiện giờ, chẳng qua chỉ thiếu kinh nghiệm và hỏa hầu mà thôi.
- Vù! ~
Mặc dù đã đến mùa thu, nhưng trong phòng ăn cũng không ít ruồi. Buổi trưa lúc
ăn cơm, đám ruồi bay tới bay lui trên bàn ăn, cực kỳ ảnh hưởng tới tâm tình
của mọi người.
- Mẹ kiếp, đám ruồi này thật đáng ghét.
Cao Phong vừa mắng, vừa dùng tay đập mấy con ruồi này.
- Bộp!
Tùy Qua đồng học đang chăm chú ăn cơm, lúc này một con ruồi từ xẹt qua gáy
hắn, giống như khởi xướng khiêu khích với hắn, cho nên tay trái Tùy Qua đột
nhiên đưa lên, giống như trên tay mọc thêm một con mắt, ngón trỏ và ngón cái
nhẹ nhàng túm lấy một con ruồi.
Tùy Qua dùng giấy vệ sinh vân vê con ruồi đến chết.