Người đăng: KennyNguyen
Vui vẻ cũng đủ rồi, thư giãn cũng thoải mái rồi lúc này đến phiên Quang Diêu
đang ngồi trầm mặc.
- Công việc không thuận.
Cán viên ngoại không đầu không đuôi lo lắng, quả thật lúc này đây hắn đang rất
lo lắng và xấu hổ. Chính sự bồng bột hồ đồ của hắn đã kéo Trần gia vào nguy cơ
mối họa diệt vong. Xấu hổ hơn cả là lúc này hắn đang phải vùi đầu nằm nhà để
đứa con chưa thành niên của mình đi lo giải quyết hậu quả. Quang Diêu nghe câu
hỏi chỉ lắc lắc đầu cau mày thở dài mà không trả lời.
- Hay chúng ta gom góm tiền bạc trốn đi hải ngoại, còn người là còn hi vọng.
Quang Cán không thể không đưa ra một chủ ý, nhưng cách mằ hắn đưa ra ý kiến là
theo kiểu thương lượng chứ không phải kiểu bề trên áp đặt. Rõ ràng Quang Cán
rất coi trọng tài trí của đứa con trai quý báu.
- Ý kiến không tồi nhưng khó thực hiện. Chúng ta nghĩ đến thì địch nhân cũng
nghĩ đến. Chỉ cần chúng ta loạn động điều phối tài chính là chúng phát hiện
ngay. Chỉ e lúc đó bọn họ cũng chả còn kiêng nể gì mà phát động khởi nghĩa ép
Trần gia nhà chúng ta lên đoạn đầu đài.
Quang Diêu không thể không thật thà mà phân tích tình hình.
Quang Cán như rơi vào hầm băng, hắn đúng là rét lạnh cả tâm can. Phải thôi kẻ
địch đã chú ý đến gia tài bạc triệu nhà hắn thì việc theo dõi hay có mật thám
trong các cơ sở của Trần gia là điều tất yếu.
- Toàn bộ gia sản nếu đem phá giá bán hết thì rơi vào tầm gần hai mươi vạn
lạng bạc. Nếu như chúng ta không thèm chú ý đến tiền bạc mà toàn gia rời đi
thì có thể cầm theo người tầm 7 vạn lạng bạc cộng thêm năm trăm ngàn đồng
tiền….
Chưa nói hết câu thì Cán viên ngoại đã bị Diêu thiếu cắt ngang.
- Chưa đến sơn cùng thủy tận thì không cần phải dùng cách này. Mà cùng lắm
đến lúc đó lão huynh ở lại nhà làm mồi nhử. Ta dắt Huê di cùng Hân muội trốn
ra hải ngoại. Trần gia cần ta làm nối rõi huyết mạch là đủ. Lão huynh ở lại
đánh lạc hướng thì cơ hội của chúng ta cao hơn.
Diêu thiếu là thấy bầu không khí căng thẳng nên cố tình trêu chọc Cán viên
ngoại một chút cho giảm bớt áp lực. Nào ngời sau khi Diêu thiếu đưa ra ý kiến
thì hai mắt Cán viên ngoại sáng chưng, hắn vỗ bàn đánh bộp một cái sau đó cười
ha hả.
- Hảo ý kiến, hảo ý kiến. Lúc đó ta giả vờ đồng ý điều kiện lên ngôi minh
chủ. Vậy thì có thể ngang nhiên bán tài sản gom góp tiền tài cho tặc quân.
Nhưng trong bóng tối ta động tay chân. Ít nhất sẽ có thêm 5 vạn đến bảy vạn
lạng bạc cho Diêu thiếu mang đi. Hay… kết sách hoàn mĩ.
Lời nói và vẻ vui mừng của Quang Cán là trân thành, là tự nhiên mà phát ra. Là
hắn một trăm phần tình nguyện đưa minh lên đoạn đầu đài để nhi tử có thêm vài
vạn lạng dắt lưng. Đây mới gọi là tình phụ tử trần trụi, mặc dù có hơi sặc mùi
máu me và tiền bạc. Nhưng đấy là bản chất của thương nhân, rất thực dụng khi
cần thực dụng. Nhưng tình cảm hắn dành cho nhi tử là thật không thể chối cãi.
Cái xã hội này có biết bao cảnh huynh đệ, cha con thương tàn. Có biết bao
người đem con bán đi lấy tiền hút cao nha phiến mà không hề thương tiếc.
- Chỉ là nói dỡn cho vui… người còn thì còn tất cả. Nếu sơn cùng thủy tận thì
chúng ta kể cả hai bàn tay trắng ra đi cũng không sao. Chỉ cần cả nhà đoàn
viên không thiếu một ai là được, tiền mất có thể kiếm lại, người chết tuyệt
không bao giờ sống lại được…
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ bỗng quay qua nhìn nhau sau đó cùng gật nhẹ
cái đầu coi như là hiểu ý. Đàn ông không giỏi bộc lộ cảm xúc như đàn bà vậy ra
đôi khi một số hành động nhỏ lại biểu hiện ra nhiều điều.
- Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, muốn kháng ngoại thì phải an nội… lần này có
đâu buồn kết quả thì lão huynh cũng phải chuẩn bị tâm lý trước.
…….. Cán viên ngoại gật đầu kiên quyết.
………………………………………………………………………………………………………………………………
Chòi gác đêm của Trần gia bảo, mấy này hôm nay gia đinh hộ viện đã thoải mái
hơn nhiều. Sau sự việc “tập kích” đẫm máu gia chủ Cán viên ngoại thì các gia
đinh hộ viện đều được lệnh giới bị toàng diện. Nội bất xuất ngoai bất nhập. Kể
cả người trong phủ ngoại trừ có lệnh của Diêu thiếu gia thì không ai được ra
ngoài một bước. Sáu ngày giới bị là sáu ngày mà cả hai trăm hộ viện và năm
mươi gia đinh cả đêm không ngủ thay phiên nhau canh gác.
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ sau khi lệnh giới bị được hủy bỏ. Nhân số canh
gác quanh nhà chỉ có tầm 50 người mà thôi.
- Quái đản mấy ngày hôm nay tiếng cuốc kêu lạ ghê… nghe như con cuốc bị viêm
họng thì phải.
- Mấy hôm rồi tau lùng bắt con cuốc ni mà không có được… chẳng hiểu răng hắn
trốn chỗ mô rứa.
- Thôi kệ đi, chuyện canh gác quan trọng, không làm tốt Diêu thiếu lột da
đấy.
Đây là âm thanh bàn tán của hai tên hộ viện trong chòi canh gác. Kể cũng lạ,
từ khi giới bị được giải tỏa thì hai cái con cuốc lạ này cũng xuất hiện mà kêu
loạn. Có mấy người cũng bỏ vị trí mà lùng bắt con cuốc kia mà không có kết
quả. Hôm nay cũng chẳng khác là bao, con cuốc lạ lại xuất hiện mà kêu gào như
trêu ngươi các hộ viên. Quả thật không thể không nói con chim náo nhiệt này lá
gan trưởng cũng rất đại.
Những hộ vệ trang này hoàn toàn không hay biết ngoài họ ra còn có một nhóm
tinh binh cực kì tinh nhuệ đang tiến hành giám thị một cách âm thầm mọi ngóc
ngách của Trần gia bảo. Đây là những người đã được Diêu thiếu sàng lọc kĩ
càng, kĩ năng thẩm vấn kiếp trước của một mật vụ không phải để cho có. Đối phó
cùng các hộ vệ gia không mấy kiến thức thời này thì quá thừa để phân biệt ngay
gian. Nhóm người này mới chính là con át chủ bài trong tay Diêu thiếu lúc này.
Ở một nơi đồng không khá vắng vẻ phía đông nam của Trần Gia Bảo có một đống cỏ
đang động đậy.
- Diêu thiếu gia, Diêu Đại gia … đã ba ngày ăn sương nằm đất rồi. Tấm xương
già của lão huynh không chịu nỗi nữa rồi. Đêm nào cũng chịu muỗi cắn như vậy
ta đúng là ăn không tiêu nữa rồi.
- Lão tía, chúng ta cứ xưng hô theo kiểu xượng xạo này không phải là kế lâu
dài. Ta tuổi trẻ hồ đồ quậy phá thì thôi người cũng đừng hùa theo quá đáng. Từ
nay chúng ta nên đổi lại cách xưng hô cho hợp lý. Nguyên nhân sâu xa cũng là
chúng ta phải làm đại sự, nội gia phân lớn bé thì mới uy nghiêm phục chúng
được. Còn chuyện chờ đợi thì đừng nói là 3 đêm, cho dù có thêm mười đêm nữa
cũng phải chờ, bắt tặc thì dễ nhưng muốn người khác quy tâm là rất khó… cơm
phải ăn từng miếng a.
Thì ra đây là hai cha con nhà Trần gia, không biết họ đang làm gì mà phải lấp
lấp ló ló ngụy trang trông bụi cỏ giữa đêm hôm khuya khoắt.
- Ngươi nói cũng có lý, cái này lão… ca.. à không lão tử nghe. Vậy nhưng là
đại sự là đại sự nào. Chẳng phải ngươi kịch liệt phản đối ta tụ chúng khởi
nghĩa sao?
- Lão tía, tụ chúng nghĩa quân là phạm pháp, nhưng nếu người bỏ tiền ra mua
một chức quan lại là chuyện khác, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào đó mà
thành lập thế lực.
Càng nghe Quang Diêu nói thì Cán viên ngoại càng hồ đồ. Mua một chức quan thì
hắn biết thừa, nhưng mua một chức quan thì mang tiếng xấu hàm quan sặc mùi
tiền. Mơ ước của Quang Cán là đánh đông dẹp bắc huyết chiến ngoại xâm khiến
thiên hạ phải nể phục. Nếu bỏ tiền ra mua quan chức chỉ để cho dân phỉ nhổ,
đồng liêu khinh bỉ mà thôi. Cái việc mua quan và lập công để triều đình tự
định thưởng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau rất nhiều.
- Lão tía nghe ta nói, triều đình sưu cao thuế nặng, quan lại vô năng, nịnh
quan tung hoành lòng dân đã sớm oàn thán. Mấy năm qua tặc khấu loạn dân nổi
lên khắp ba miền liên miên không dứt. Thói đời triều đình lại xa hoa mà quên
đi chuyện quân sự, đến nỗi quân lính triều đình rời rã như đám cát vụn. Vũ khí
còn lạc hậu và thiếu thốn hơn cả thời lập quốc của hoàng đế Gia Long. Đến nay
tặc khấu chưa yên thì ngoại bang như hùm như beo lại xâm lăng…. Vậy nhưng khí
số nhà Nguyễn chưa tận, ít nhất là trong vòng chục năm tới chưa đến mức diệt
vong. Xong cái thời thế này sẽ dẫn đến loạn lạc khắp nơi. Lão tía nghĩ xem nếu
binh đao loạn lạc mà lan đến nơi thì ai sẽ là người gặp nguy hiểm nhất. Đó
chính là chúng ta những thương nhân mình béo đầy mỡ. Chúng ta sẽ là mồi ngon
cho cả quan binh lẫn tặc khấu, đến lúc đó chỉ có thể xem nắm tay ai lớn thì
người đó là lão đại. Vậy nhưng với danh nghĩa hộ viện hay gia đinh thì chúng
ta không thể phát triển lực lượng tự vệ cho được. Hỏa khí không được phép,
cung cứng không được dùng, trường mâu thì bị cấm đoán, số lượng gia đinh vũ
trang thì bị hạn chế. Đến lúc đó chỉ với ba tấc đao ngắn trên tay và vài ba
người hộ viện thì chúng ta khác gì mồi ngon dê béo. Lại nói đến chức quan mua
được dù là hôi mùi tiền nhưng lại có chính danh chính nghĩa mà luyện binh. Sau
này đến thòi loạn lạc thì kẻ cười sau cùng lại là chúng ta. Người ta có câu
không lo cái họa xa ắt có tai gần… chuyện này lão tía nghe ta. Cái danh hão
nhất thời chúng ta không cần, chỉ cần kiên nhẫn không lo thời cơ không tới….
Quang Cán nghe Diêu thiếu nói một tràng mà lòng tràn đầy xúc động, hắn quả
thật không tưởng tượng được một thiếu niên mới mười hai tuổi mà hiểu rõ đại
nghĩa sâu sắc đến vậy. Nếu so ra thì Quang Cán hắn thẹn thùng đã sống 27 năm u
u mê rồi. Tất nhiên những gì mà Quang Diêu nói quá đao to búa lớn cũng cần
phải điều tra lại cho kĩ. Vậy nhưng nếu chiếu theo những gì Quang Diêu mà làm
việc thì thấy như chỉ có lợi mà chưa thấy điểm nào sơ hở.
- Cái này lão tử sẽ suy nghĩ kĩ… ngươi nói quả là có đạo lý, nhưng tình thế
Đại Nam liền bết bát như vậy sao?
- Hoàng đế Tự Đức không phải là minh quân suất sắc, nhưng hắn cũng không phải
hôn quân. Ý thức lãnh thổ của Tự Đức hoàng đế rất mạnh và cũng ra sức vì điều
hành đất nước. Vậy nhưng sức người có hạn, Đại Nam giờ đây như người bị bệnh
lâu năm đến kỳ nguy hiểm. Tất nhiên Tự Đức nếu còn thì Đại Nam còn chút hi
vọng vì triều đình đang thực hiện cách tân. Xong đế tinh ảm đạm hoàng đế Đại
Nam chả còn sống được bao lâu, Ngày mà hắn ngã xuống là ngày Đại Việt không
thể có cơ chuyển mình nữa….
- Hoàng đế không sống được bao lâu? Ngươi đừng nói chuyện giật mình!
- Chuyện này thiên chân vạn xác, ngài phải tuyệt đối tin tưởng ta, không tin
ta cũng phải tin lão sư của ta.
Đúng vì để thuyết phục Quang Cán mà Diêu thiếu đã lôi cả trò mê tín dị đoan ra
để hù dọa hắn. Quả thật trong lịch sử hoang đế Tự Đức ban chiếu dụ kháng Pháp
vào năm Tự Đức thứ mười, sau đó bốn năm thì hắn băng hà. Sau Tự Đức là một
loạt các cuộc lên ngôi và bị phế truất làm cho triều Huế hỗn loạn như tơ vò.
Đầu tiên hoàng đế Dục Đức lên ngôi được ba ngày thì bị phế, tiếp theo hoàng đế
Hiệp Hòa bị ép lên ngôi tại vị được 112 ngày cũng đi theo con đường bị phế
truất. Kiến Phúc hoàng đế tiếp theo thì thời gian tại vị lâu hơn một chút là
242 ngày. Mãi đến Hàm Nghi lên ngôi thì mới không có cảnh phế vua diễn ra. Đơn
giản một điều đó là Hàm Nghi lúc lên ngôi chỉ là một đứa bé 13 tuổi, chuyện gì
cũng nghe theo phụ chính vậy nên không có bị phế đi. Nói chung là chỉ trong
hơn mười bốn tháng ngắn ngủi mà Đại Nam lên lên xuống xuống tới bốn vị Hoàng
đế thì thử hỏi không loạn có được hay không?