Sát Thủ + Mua Quan Bán Tước.


Người đăng: KennyNguyen

Hai cha con đang mải mê tâm sự thì một bóng đen đang cẩn thận tiến về phía họ.

- Bẩm lão gia, thiếu gia… bên kia đã có động tĩnh.

Thì ra đây là một thân binh đến nơ để thông báo cho hai cha con họ Trần. Những
người không quan tước như nhà họ Trần thì chỉ được gọi lực lượng bảo vệ của
mình là hộ viện hoặc gia đinh mà thôi. Nhưng sau cuộc thanh tra các hộ viện
thì Quang Diêu đã lọc ra được năm mươi người thực sự tinh nhuệ và trung thành,
từ đó hắn đặt cho nhóm người này cái tên là thân binh. Đồng nghĩa với việc này
đãi ngộ cho 50 người đó được tăng lên một thứ bậc thật rất cao. Thứ nhất nếu
phục vụ đủ mười năm trung thành cẩn cẩn liều sống chết thì cả nhà sẽ thoát nô
tịch, thứ hai trên ruộng đồng mà người nhà các thân binh canh tác không cần
đóng thuế thóc, ngoài ra nếu tử trận thì toàn gia cũng thoát nô tịch và được
cung cấp đất ruộng để trồng trọt. Dưới thân binh là hộ viện, cũng có đãi ngộ
cao nhưng chỉ bằng một nửa thân binh mà thôi. Thấp nhất có lẽ là gia đinh, bọn
họ chỉ nhận được tiền lương hàng tháng mà thôi. Vậy nhưng kể cả như vậy cũng
là một cuộc cách mạng trong Trần Gia bảo rồi. Vì trước đây trong trần gia bảo
chỉ có một lực lượng duy nhất đó là hộ viện. Họ đều suất thân gia nô nên không
có lương lậu gì cả, chỉ có khác là họ được ăn no và thi thoảng có rượu thịt mà
thôi. Ở cái thời buổi này gia nô chính là hàng hóa mà không có nhân quyền,
việc phục vụ chủ nhân là đương nhiên nên không bao giờ nghĩ đến lương lậu cả.
Quyết định của Quang Diêu làm cho Quang Cán khó hiểu vô cùng, hắn cảm thấy con
trai mình như phá gia chi tử đệ nhất lv. Thế nhưng sự thật chứng minh những
quyết sách của Quang Diêu hiệu quả vô cùng, chỉ cần nhìn ánh mắt hung hăng
không sợ chết, hận mình không chết sớm của các thân binh thì Quang Cán có muốn
mở miệng phản bác chính sách của Diêu thiếu cũng mở không ra.

Cũng chỉ phải đợi không bao lâu, trước mặt hai cha con nhà Diêu thiếu xuất
hiện một bóng đen lén lút. Tên này mặc dạ hành y nên rất khó phát hiện nếu
không để ý. Chỉ thấy tên này chui vào khóm tre rất gần nơi hai cha con Trần
gia đang ẩn núp.

Thì ra đây là “ con cuốc” kêu da dả mấy ngày nay, các hộ vệ canh gác thì không
phát hiện ra hắn, vì mỗi lần kêu xong tên này đều di chuyển vị trí, và cuối
cùng sẽ đến nơi này chờ đơi hai canh giờ. Tất nhiên các hộ viện khó tìm thấy
hắn vì các hộ viện chỉ là mục tiêu đánh lạc hướng mà thôi, đây chỉ là các trạm
gác minh tuyến mà thôi. Con bài tẩy của Diêu thiếu là các ám tuyến ngụy trang
ẩn nấp kĩ càng bên ngoài Trần gia bảo. Chính vì có các ám tuyến này mà Diêu
thiếu có thể nắm rõ hành tung của dạ hành y mà đón chờ nơi đây.

Phải chờ đến nửa canh giờ sau thì nơi xa mới xuất hiện thêm một bóng dạ hành y
tiến lại khu vực này. Bóng dáng của dạ hành y trong đêm quả thật khó mà nhận
định thế nhưng có một điểm chắc chắn là người này không cao lắm. Tiếp theo đó
phương hướng mà đối tượng đi tới không ngờ là từ Trần Gia bảo. Không cần nghi
ngờ gì nữa đây rõ ràng là mật thám được cài cắm vào Trần gia. Lúc này hai kẻ
gian gặp mặt chỉ là để trao đổi thông tin mà thôi.

Chẳng mấy chốc mà kẻ đạo tặc đến sau đã tìm thấy vị trí của tên giả tiếng cuốc
kêu. Cũng không rõ họ bàn bạc những gì bên trong bui tre kia. Mặc dù đã biết
rõ quy luật hành động của tên hắc y nhân nhưng vì lo lắng bại lộ nên cả hai
cha con không thể bố trí ẩn nấp quá gần. Hai kẻ hắc y nhân lại hạ giọng mà
trao đổi thế nên giữa đêm khuya thanh vắng chỉ văng vẳng tiếng dế kêu thôi
nhưng rất khó để nghe được hai tên kia trao đổi. Nhưng không cần nghe cũng có
thể đoán ra phần nào nội dung. Kẻ đến chắc chắn là những tên đạo tặc mưu đồ
gia sản Trần gia sau đó dụ dỗ Cán viên ngoại tụ nghĩa. Thứ mà họ quan tâm đến
bây giờ không có gì khác ngoài sức khỏe của Cán viên ngoại. Họ quan tâm không
phải là vì tình cảm lo lắng cho đối phương, mà nhóm người này muốn thám thính
thực hư chuyện Cán viên ngoại bị chém thương là thật hay giả. Là thật dĩ nhiên
đại cát đại lợi, những tên tặc khấu này sẽ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ chín muồi
mà ủng hộ Cán viên ngoại đăng vị. Nếu là giả thì chắc chắn âm mưu đã bại lộ,
do đó những tên tặc khấu sẽ dùng thế sấm vang chớp giật mà tụ nghĩa quần hùng
ép Cán viên ngoại đăng vị. Và kẻ hắc y nhân đi ra từ Trần gia bảo chính là tên
nội gián nằm vùng có được thông tin chính xác.

Thời gian đàm thoại cũng không lâu, chỉ thấy hắc y nhân to lớn hơn từ từ rời
khỏi nơi ẩn nấp, có lẽ hắn đã nhận được câu trả lời cần thiết rồi. Vốn dĩ Cán
viên ngoại dục dịch chuẩn bị báo hiệu động thủ cho các thân binh thì Diêu
thiếu cản hắn lại mà lắc lắc đầu. Quả thật Diêu thiếu có được cái linh cảm của
người tình báo viên.

Ngay khi hắc y nhân có thân thể to lớn xoay người đi ra một tiến hự nhẹ vang
trong không khí. Trước đó là một tiếng phụp đặc hữu của lợi khí đâm xuyên qua
cơ thể máu thịt. Thì ra lợi dụng lúc tên hắc y nhân to lớn xoay người mất cảnh
giác mà lộ ra phầ lưng thì nhanh như chớp giật tên hắc y nhân nhỏ bé tung ra
một chiêu đâm xuyên tâm nạn nhân. Chỉ thấy tên hắc y nhân to lớn cố thều thào
trong gió bằng ngôn ngữ Hán tộc đặc chưng:

- Tại… tại sao.

- Vì họ coi ta là con người….

Tiếng trả lời cũng bằng tiếng Trung Hoa đặc hữu miền Giang Nam. Giọng nói
không ngờ là của nữ nhân, thanh thúy leng keng vang trong gió, nghe như tiếng
chuông bạc êm tai nhưng cũng không kém phần băng lạnh.

Nữ nhân hắc y này không chờ đợi lâu mà kéo lê xác chết đến bên đầm sen rồi
tiến hành phi tang dấu vết gì đó. Quãng đường từ nơi gây án đến đầm sen có
chút hơi xa, không ngờ rằng sau khi nàng đi xa rồi thì khóm cỏ đinh lăng cách
nơi gây án không xa bỗng nhiên động đậy.

- Sao không bắt ả lại…

- Lão tía về nhà thôi, gọi tất cả thân binh bí mật rút lui… ngày mai còn có
kịch hay.

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Trái ngược với Quang Diêu dự đoán kịch hay mà hắn dư đoán lại không diễn ra
vào sáng ngày hôm sau. Lúc này đây đã quá giờ hợi nhưng ánh đèn trong thư
phòng Cán viên ngoại vẫn còn sáng. Thì ra sau khi rút về thì hai cha con nhà
họ Trần vẫn còn thức đêm mà bàn công chuyện.

- Lão tía, thông qua tuần phủ Hà Tĩnh chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào tay
lão già này mà thực hiện môi giới mua bán quan vị.

- Thật ra mua bán quan vị trong triều Huế cũng không có gì là phức tạp cả,
bảng giá còn niêm phong rõ ràng kìa, chỉ cần xuất thân thanh bạch có người
trong triều bảo lãnh thì mọi việc đại cát. Cái chính là chúng ta sẽ làm quan
gì và làm ở đâu.

Không hiểu vì sao sau khi tiếp xúc cùng Diêu thiếu gia một đoạn thời gian thì
Cán viên ngoại trở nên tinh minh lạ lùng. Có lẽ câu gần đèn thì sáng cũng
không có sai, tên phụ thân tiện nghi này được hưởng ánh hào quang từ nhân vật
chính. Thật ra đúng là lúc này hiện tượng mua quan bán tước triều Huế không
phải là hiếm. Tất nhiên cũng không quá phổ biến vì con đường làm quan này
không có mấy vinh quang. Định lệ là hai ngàn quan tiền thì được hàm cửu phẩm,
cứ chiếu theo lệ mười ngàn quan mà tính thì hàm lục phẩm cũng chỉ mười hai
ngàn quan tiền mà thôi. Cái giá này còn rẻ hơn nữa vào năm Tự Đức thứ mười hai
khi mà triều Huế để mất lục tỉnh Nam Kỳ vào tay giặc Pháp và còn phải bồi
thường 4 triệu nguyên. Vậy nhưng cái con số mấy chục ngàn quan tiền với gia
sản nhà họ Trần cũng chỉ là vài hạt cơm trong bát cơm đầy mà thôi, không đáng
kể. Chính vì lý do này Cán viên ngoại mới không mặn không nhạt mà hỏi muốn mua
quan gì. Thật ra nếu không bị Diêu thiếu thuyêt phục thì mười vạn lần Cán viên
ngoại không muốn làm chức quan mua bán ô uế mùi tiền này.

- Tất nhiên là võ tướng, thời buổi này chỉ có thể nắm trong nay binh quyền
thì mới an tâm gối cao đầu để sống.

- Nhưng bình thời quan võ sẽ bị văn quan quản hạt.

- Lão tía, lúc này là bình thời sao. Lúc này là thời loạn, hoặc giả sắp loạn
tới nơi rồi. Yên tâm đi, ta có cách trị quân để cho quân đội trong tay chúng
ta chỉ biết đến chủ tướng mà không biết đến triều đình. Đạo lý đơn giản, ai
cho binh ăn thì người đó là chủ. Chuyện này ta sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ sau. Còn
nữa chúng ta phải đút lót quan địa phương để sửa hết lại cáo thân. Tất cả đều
phải nâng tuổi tác lên, ta cũng phải có một chức quan võ. Chỉ khi nào cả hai
cha con ta tạo thành thế ỷ dốc nắm trọng binh trong tay thì mới an toàn. Kể cả
ngoại bang hay triều đình, cũng như thổ phỉ muốn chạm đến chúng ta đều phải
nghĩ cho kĩ. Còn về phần địa phương đóng quân thì có vẻ rất phức tạp.. cái này
hai ta cùng bàn bạc.

Quang Diêu nói mười câu thì đến bảy câu là đại nghịch bất đạo nếu đặt ở thời
kì phong kiến, vậy nhưng không hiểu sao Cán viên ngoại thấy rất bình thường,
rất tĩnh tâm mà không hề lo sợ. Ẩn ẩn trong tâm thế của Cán viên ngoại còn
thấy mình hưng phấn là khác.

- Thứ nhất việc buôn muối sớm muộn gì cũng không có kết quả vào thời loạn bên
cạnh đó địa hình Hà Tĩnh hẹp dài không thích hợp làm căn cứ địa không có chiều
sâu phòng ngự. Muốn nuôi binh cường mã tráng thì nguồn tiền phải rồi rào, đừng
trông mong quân lương triều đình. Muối, sắt chỉ có thể duy chì cho chúng ta
trong một hai năm mà thôi, rất mau nạn binh đao sẽ la tới Hà Tĩnh, đất này
không ở được.

Trầm ngâm một lát Diêu thiếu tiếp tục nói.

- Chúng ta xét lại cuối cùng là thương gia, vậy nên chúng ta cần cảng biển.
Vậy nhưng cảng Trung Kỳ và Tả kỳ thì không thể dùng được. Trung Kỳ gần triều
đình không thể tự do phát triển. Tả Kỳ quá gần quân Pháp chúng ta mới gây dựng
sự nghiệp nên không thể là đối thủ của chúng. Chọn đi chọn lại chỉ có mấy tỉnh
Đông Bắc Kỳ là phù hợp. Nam Định, Hải Dương ( Hải Phòng + Hải Dương ngày nay),
Quảng Yên( Quảng Ninh) đều phù hợp. Nhưng Nam Định là vùng tứ trống thủ không
nổi. Hải Dương hay Quảng Yên đều tốt nhưng hai vùng này không có quặng sắt… có
quân đội mà không có kim thiết chế tạo vũ khí là không được, vũ khí triều Huế
thì không cần đặt hi vọng vào. Nhưng cả Hải Dương và Quảng Yên đều chỉ phù hợp
điều kiện phát triển thương nghiệp nhưng lại thiếu về mặt lương thực và chưa
đủ điều kiện để thành căn cứ chiến lược. Vậy nên lão tía lại phải ra máu mà
đổi cáo thân cho ta thành 16 tuổi. Sau đó chúng ta mua thêm một chức quan võ
tại Thái Nguyên. Từ đó thông qua Hồng Hà chúng ta vẫn có thể tới lui. Gia
quyến đặt tại Thái Nguyên và nơi đây sẽ thành trọng địa trong tương lai của
chúng ta. Đánh có thể công lui có thể thủ, tẩu có thể qua Vân Nam của nhà
Thanh.

Cuối cùng sau một phen bàn bạc kĩ càng thì Cán lão gia phất tay hai vạn lượng
bạc trắng mua chức Tĩnh hải úy tòng ngũ phẩm cho bản thân. Và mua chức Phòng
ngự Đồng tri hàm chánh lục phẩm cho Quang Diêu. Hai cha con quyết định cùng
nắm tay nhau đi làm quan bẩn. Với tòng võ quan ngũ phẩm của Cán viên ngoại thì
hắn có thể trấn thủ một phủ ( hành chính thời Nguyễn các cấp từ cao đến thấp
là Trấn ( tỉnh ngày nay)- Phủ( Thành phố )- huyện- xã đây là đối với Bắc Kỳ.
Nam và trung Kỳ thì dùng dinh- phủ- huyện- xã) tính ra thì Quang Cán Tĩnh Hải
Úy tướng quân có thể ủng binh từ 4-6 ngàn người. Vậy nhưng thời nay toàn là
báo láo số quân để được lĩnh quân lương bỏ túi riêng. Đến khi có chiến sự thì
lại kêu gào nghĩa binh đứng lên giupa triều đình. Với chức quan võ Phòng Ngự
Đồng tri thì số lượng binh mã sẽ từ 1- 3 ngàn người trấn thủ một huyện. Vấn đề
là cái chức Tĩnh hải Úy có thể thành lập hải quân và tuần duyên hay tuần hà,
đây cũng là biến tướng của việc tướng quân có thể xuất binh một cách có hạn
chế. Chính điều này thì Tĩnh Hải Úy có tính cơ động và tự chủ cao. Quan hàm
Phòng Ngự Đồng Tri dự kiến mua cho Diêu thiếu có tính hạn chế rất lớn. Muốn
xuất binh trừ khi có giặc khấu chạy đến địa bàn hắn làm loạn. Còn lại các
trường hợp thì quân binh luôn phải nằm trong doanh. Vậy nhưng cả hai cha con
nều cùng mua chức quan võ có tính cơ động mạnh sẽ làm mọi người nghi ngại,
chuyện đó vào lúc này là rất không nên.


Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt - Chương #14