Conan Nhập Xác!


Người đăng: Out

Tiếng xe va đập càng lúc càng mạnh lên thành lan can, chẳng ai có thể bình
tĩnh được. Trong khoang xe ngợp lên những tiếng la hét.

Ngọc Trang cũng không cầm được mà run rẫy, cô muốn hét lên, nhưng cổ cô như bị
ai bóp chặn, không thể thốt ra nổi một tiếng.

Ấy vậy mà, khi cô nhìn qua Thanh Hương, lại thấy khuôn mặt chị ấy điềm tĩnh vô
cùng.

Một vẻ điềm tĩnh như đang chờ đợi một điều gì đó đang tới, có thể đó là một sự
giải thoát tuyệt vời mà cô mong muốn.

Ngọc Trang thoáng chốc bị vẻ điềm tĩnh ấy làm ngẩn ngơ quên cả sợ hãi, bất
giác thốt ra một câu mà chính cô cũng không kiểm soát được:

"Chị... đang chờ đợi điều gì sao?"

Thanh Hương chợt mở mắt ngạc nhiên nhìn Ngọc Trang, sau đó, lại không nhịn
được mà phá lên một tiếng cười khúc khích rồi đột nhiên hỏi:

"Ha ha...! Em không thấy sợ sao?"

"Chết ấy ạ?"

Ngọc Trang không biết vì sao mình có thể đáp được bình tĩnh như thế. Cảm giác
mát lạnh này giống như lúc cô chơi game lại kéo đến, đầu óc cô trở nên thanh
minh vô cùng.

Chỉ thấy, cô nói:

"Có phải chị muốn chết lắm không? Nhưng vì sợ chết nên chị mới muốn kéo theo
nhiều người như vậy cùng chết với chị?"

"Em...! Sao em lại..."

Lần này đến lượt Thanh Hương ngạc nhiên cùng hơi hoảng sợ.

Nhưng dù là không biết mình vì sao lại nói vậy, nhưng Ngọc Trang vẫn không có
cách bắt chính bản thân phải yên tĩnh lại.

Cô tiếp:

"Ngay khi vừa lên xe em đã thấy chị đã ngủ, vành mắt ứ xanh. Lúc đó em chỉ
nghĩ chị là một nhân viên công sở vì làm việc thâu đêm mà ngủ gật thôi. Nhưng
khi ngồi kế chị, em lại ngửi thấy một mùi đặc trưng của dầu nhớt cùng kim
loại. Nhưng có lẽ chị sợ làm người ta biết điều đó nên đã ngồi ở hàng sau mà
còn chọn vị trí ngay cửa sổ, nơi đó lại không có màng che, ánh nắng tuy không
phải gay gắt nhưng cũng rất khiến người ta khó chịu, đặc biệt là những người
luôn biết chăm sóc làn da của mình như chị.... Bla bla (suy luận)... Nếu theo
suy đoán của em không sai thì chị là người đứng sau vụ việc này!"

Thanh Hương im lặng.

Khoang xe thỉnh thoảng vẫn vang lên vài tiếng hét.

Ngọc Trang cũng không biết chính mình bị làm sao mà nói ra mấy lời tào lao đến
chính bản thân còn không thể hiểu nổi này. Làm cô không khỏi nhớ đến một nhân
vật trong manga trinh thám nổi tiếng của Nhật Bản.

Một lúc sau đó, Thanh Hương đột nhiên phá lên ôm bụng cười ngặt nghẽo:

"Ha ha ha! Bọn trẻ bây giờ thích xem manga thám tử lừng danh conan quá rồi hay
sao thế? Bộ em định chơi trò làm thám tử tìm ra thủ phạm à? Bảo chị là thủ
phạm thật quá hoang đường! Ha ha ha!!!"

"Vâng...! Chính em cũng thấy mình có chút..."

Thiếu muối...! Ngọc Trang ỉu xìu nói. Bất quá...

"Nhưng em nói đúng rồi đấy! Chỉ là người làm việc này."

"What???"

Ngọc Trang không khỏi chết máy một hồi. Cô tưởng mình đại loại sẽ cười chê gì
đó chứ... Chuyện này diễn biến quá nhanh quá nguy hiểm rồi!!!

Lúc này, cô lại nghe Thanh Hương nói, với một giọng thoải mái:

"Quả thật chị có ý tưởng muốn chết vì... Có lẽ vì tình yêu đi? Vì một phút bốc
đồng chị cãi nhau với bố mẹ, rồi bỏ nhà ra đi theo tên khốn đó lên thành phố.
Nhưng sau đó..."

Thanh Hương cười một nụ cười đầy đượm buồn:

"Sau đó hắn bỏ chị lại và cuỗng theo mớ tiền mà chị dành dụm để chăm sóc cho
đứa con sắp chào đời...! Phải! Chị đã có con với hắn đó! Nhưng hắn không quan
tâm việc đó! Hắn là tên khốn nạn! Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền!"

Bộ dạng cô lúc này cười mà như khóc, ánh mắt sâu thẩm như mất dần ánh sáng.

"Hắn bỏ chị lại ngay cái ngày chị trở dạ! Lúc đó chị đau lắm...! May nhờ có
bác hàng xóm đưa chị vào bệnh viện... Chị thì không sao, nhưng đứa trẻ...!"

Lúc này cảm xúc như không kìm được nữa Thanh Hương khóc nấc lên. Cô ôm mặt, cố
kìm nén, nhưng giọng gần như lạc hẳn:

"Sau đó, bác sĩ nói chị không thể sinh được nữa...! Trời đất như quay cuồng
trước mắt chị, nó ép chị gần như không thở nổi...!"

Đoạn, cô dừng lại:

"Mấy tháng sau đó, chị nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ chị bảo có chuyện gì
thì cũng về nhà đi. Nhưng chị sao còn mặt mũi để về nhà...? Nên chị nghĩ đến
việc muốn tự sát. Nhưng... như em nói vậy, chị sợ chết một mình nên mới...!"

Cô nói đến đây lại im lặng một lúc mới hướng Ngọc Trang nói một câu:

"Chị xin lỗi, là do chị ích kỷ...!"


Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp - Chương #9