Năng Lực Tổ Đội Trẻ Tuổi (1)


Người đăng: Libra1010

Bắn xong mũi tên thứ nhất, Long Thành nhanh tay rút mũi tên thứ hai, thứ ba,
chỉ cần là kẻ địch có tiềm lực nguy hiểm lọt vào mắt hắn đều bị một tiễn xuyên
đầu.

Hơn nữa tốc độ bắn của hắn khiến đám dân binh và binh lính chính quy ở phía
sau trợn mắt há mồm, không ai hiểu một thiếu niên nhỏ tuổi làm sao có thể đáng
sợ như vậy.

Liêm Pha ở trong vọng tước đài liếc mắt thấy được, trong lòng ông thầm than
người được Minh Vương nhìn trúng quả nhiên không phải vật trong ao.

Kể cả Khương Yến là một trong Trung Hoa Thập cung cũng phải giơ ngón tay cái
biểu đạt sự khen ngợi của mình, lúc bằng tuổi Long Thành tài năng của hắn vẫn
không bằng được cậu nhóc đó.

Nghĩ nghĩ Khương Yến quay sang hỏi Liêm Pha.


  • Đại nhân, chúng ta thật sự sẽ chống nổi năm ngày sao?

Liêm Pha điềm nhiên gật đầu.


  • Không nổi cũng phải nổi, đây là nhiệm vụ sống còn của Triệu quốc...

...
Trận chiến kéo dài đến giữa trưa thì tốp thang công thành đã lên tới trên
tường thành, triển khai chém giết dữ dội.


  • Ahaha lũ Triệu thật yếu đuối, đây cũng được gọi là binh lính sao? Chả khác
    gì một lũ dân thường..


  • AAA!!


  • Chết đi cho ta!!


Choeng!!... Choeng!!!...

Phập!!...

Vô số âm thanh hỗn loạn va chạm vũ khí và chửi rủa đan xen vào nhau, quân đội
hai bên mặc hai loại chiến giáp khác biệt xen kẽ lộn xộn trên tường thành.

Lấy kinh nghiệm và sức mạnh của dân binh thì hoàn toàn không thể so sánh với
binh lính thuần túy, vì vậy chẳng mấy chốc mặt ngoài tường thành đã bị quân
Tần chiếm đóng, càng lúc càng đẩy quân Triệu lui về phía sau.


  • Hahaha!!! Lũ Triệu yếu ớt ngu ngốc, mau nhận lấy cái chết!!

Một thiên nhân tướng của Tần cầm mã đao trảm rơi đầu ba dân binh Triệu liền
hưng phấn cười lớn, hắn không thèm để ý nguyên do vì sao quân Triệu đột nhiên
lại yếu ớt xa xa không bằng trước kia mà chỉ mặc sức giết chóc.

Xác người gục quanh hắn đã trên hai mươi, máu chảy lênh lán, các dân binh đằng
xa trông thấy liền hoảng sợ không dám tiến lên.

Trong đời họ có người còn chưa từng thấy qua cảnh máu me thế kia, càng đừng
nói là người mình đang bị địch đồ sát, chiến trận nghiêng về một phía.

Giữa lúc lòng quân dao động thì hơn mình bóng ảnh hơi thấp bé từ vị trí vọng
tước đài chạy lại.


  • Lũ yếu ớt nhát chết, tránh sang một bên!!

Một thiếu niên cao to nhưng mặt mũi non choẹt vung trường đao hất văng kiếm
lính Tần sau đó bổ đôi đầu gã, miệng đồng thời quát lớn.

Giết xong tên đầu tiên, Cao Mạnh Hưng liếm máu dính bên khóe môi rồi nhảy bổ
vào giữa chục tên lính Tần đang bị kinh ngạc.

Cơ bắp trên thân hình cường tráng của hắn căng cứng, gân xanh nổi lên như
những con rắn nhỏ đang trườn bò. Cao Mạnh Hưng gầm vang, hai tay cầm đao chém
ra hai nhát đơn giản.

Lưỡi đao sắc bén dễ dàng phanh thây mười tên lính đứng xung quanh trước khi
chúng kịp kêu lên một tiếng.

Máu tươi cùng nội tạng văng tung tóe khắp nơi, có không ít bắn lên người Cao
Mạnh Hưng.

Chỉ với một đợt tấn công ra mắt, hắn đã chứng tỏ mình hoàn toàn phù hợp với
danh hiệu mãnh nhân trong đám lính mới, sức mạnh lẫn thể lực của hắn tuyệt đối
so được với dũng tướng thiện chiến dù mới chỉ là đứa nhóc mười sáu tuổi.

Những dân binh Triệu trợn lòi hai mắt nhìn sức mạnh bá đạo của Cao Mạnh Hưng,
quên luôn lời mắng chửi sĩ nhục vừa rồi của hắn.

Tuy nhiên, lời tiếp theo phát ra từ miệng hắn lại kích phát sự giận dữ, lòng
tự tôn của họ thật lớn.


  • Lũ dân binh các ngươi bị làm sao vậy? Trông chẳng khác gì bầy heo đang chờ
    giết mổ, nếu sợ hãi quá thì cút về nhà mà nằm chờ đi, đua đòi ra chiến
    trường...còn nói bảo vệ quê hương, người thân các kiểu, toàn một lũ vô dụng
    thùng rỗng kêu to!

Khoảnh khắc sau, lửa giận trong lòng các dân binh bốc cao lên tận đỉnh đầu,
sắc mặt người nào người nấy đỏ bừng như bị lửa đốt.

Có người không nhịn nổi gào lên.


  • Tạp chủng chết tiệt, ngươi là thứ gì mà dám nói với chúng ta như vậy??


  • Mẹ kiếp, các huynh đệ... chúng ta phải cho mắt chó của tên kia thấy chúng
    ta có thể làm được gì...


  • Đúng vậy!!!


  • Xông lên, giết lũ cẩu Tần!!!


Nguyên một đám đông dân binh bất chợt vùng lên phản công ngược lại quân Tần,
nỗi sợ hãi trong mắt họ đã hoàn toàn tiêu tán lúc nào không hay, cho dù có bị
trọng thương cũng cố gắng đâm trả một nhát kéo kẻ địch chết cùng với mình.

Cao Mạnh Hưng nhếch miệng cười to mặc kệ bọn họ, bản thân quay trở lại với
đồng đội tổ chức đẩy lùi quân Tần.

Trong khi đó, mấy đứa trẻ khác đều đang chiến đấu hăng hái, binh lính Tần chết
dưới tay mỗi đứa đều vượt quá con số mười.

Năng lực chiến đấu tên nào cũng đáng sợ không kém Cao Mạnh Hưng, trừ bỏ Oa Lỗi
còn quá nhỏ tuổi sức lực có hạn thì những người còn lại ai cũng trải qua thời
thơ ấu và niên thiếu khắc nghiệt...

Sau khi được Minh huấn luyện tử vong một khoảng thời gian thì có được thành
tựu như bây giờ là điều hết sức dễ hiểu.

Tuy nhiên, như vậy không phải là nói Oa Lỗi kém cỏi, sức mạnh ẩn chứa trong
người cậu nhóc này tuyệt đối không thể coi thường được.

Trước mặt Oa Lỗi lúc này là hai gã lính Tần cao lớn, hình thể to gấp hai ba
lần Oa Lỗi, chênh lệch sức mạnh cũng có thể nghĩ.

Bất quá vẻ mặt của hai tên lính không phải là tiểu nhân đắc chí hay trêu chọc
mà là hoảng sợ, tên nào cũng toát mồ hôi hột đầy mặt, hai tay cầm kiếm không
ngừng run rẩy.

Dường như trước mặt chúng không phải là đứa nhóc gần mười tuổi đầu mà là một
con quái vật đáng sợ.

Oa Lỗi khẽ ngẩng đầu nhìn hai người, miệng nhếch lên độ cong thân thiện dễ
thương, có điều trong mắt hai tên lính lại chẳng khác gì ác quỷ.


  • Không!! Không được đến đây...


  • AAA!! Chết đi!!


Cả hai vung kiếm loạn xạ, không ai hiểu bọn chúng đang làm gì...

Chốc lát sau, Oa Lỗi bắt đầu di chuyển, nhìn thì có vẻ rất nhẹ nhàng chậm chạp
nhưng thực sự để ý kỹ thì lại thấy quỹ tích dị thường kỳ lạ, khó nắm bắt.

Thân hình hai người đối diện lập tức cứng ngắt, nhìn xuống dưới chân thì thấy
dưới lớp giáp là vết thương sâu lộ xương.

Phập!!... Phập!!

Hai cột máu tươi từ cổ hai người bắn ra xa mấy thước, thân hình nặng nề đổ
uỵch xuống đất.

Còn Oa Lỗi thì vẫy kiếm mạnh một phát hất sạch máu tươi bám trên thân kiếm,
khuôn mặt không chút biểu tình đảo mắt tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Toàn bộ những kẻ trên chiến trường khinh thường Oa Lỗi là con nít tí tuổi đầu
đều nhận lấy kết cục tương tự hai tên lính.

Trong mấy tháng qua cậu đã được Minh tự tay chỉ dạy, từ kiếm thuật cho đến bộ
pháp di chuyển, đều là các ngón giết người trong tích tắc, khiến kẻ địch bị
bao trùm bởi sự sợ hãi, mà hình thể chính là lợi thế để thi triển các ngón đòn
đó.


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #33