Chiến Quả Đầu Tiên


Người đăng: Libra1010

Đứng trên tường thành nhìn ra quang cảnh xa xa, khắp nơi trên mặt đất toàn là
đầu người cùng với mũi giáo bén nhọn, không khí ngột ngạt khó thở đến cực
điểm.

Binh lính Triệu quốc thủ thành quả nhiên làm theo lời của Minh, dùng hơn một
nửa là dân binh, mặc dù đã có Liêm Pha khích lệ nâng cao ý chí chiến đấu,
nhưng bất kỳ người nào lần đầu đứng trước khung cảnh hào hùng vĩ đại như thế
cũng vẫn cảm thấy mình thật nhỏ bé, trong thời gian ngắn khó mà thích nghi
được.

Địch chưa tấn công mà mồ hôi đã chảy ướt đẫm hết quần áo bọn họ, thậm chí tay
cầm vũ khí cũng run lên bần bật, có người khoa trương một chút còn đái hẳn ra
quần.

Áp lực của chiến trường, áp lực của tử vong đè nặng, ngay cả các tướng lãnh
hoặc binh lính lão thành cũng thấy khó thở. Không có gì tuyệt vọng hơn việc
biết mình ra chiến trận mà lại không thể chiến thắng, điều đó đồng nghĩa với
tánh mạng của bản thân cũng như đồng đội đều sẽ bị vứt bỏ một cách vô nghĩa.

Thật hiển nhiên rằng, tất cả mọi người ai cũng biết các tướng quân chỉ huy
đang bày ra một kế hoạch nào đó để dành thắng lợi, nhưng chân chính đối mặt
với tử vong thì vẫn khó có thể áp chế được nỗi sợ hãi.

Trước tình thế chưa đánh đã bại, Liêm Pha đích thân bước ra khỏi vọng tước
đài, thân mặc chiến giáp oai phong lẫm liệt, tay cầm trường đao chĩa về phía
quân Tần há miệng gào to.


  • Hỡi các chiến binh Triệu quốc, các ngươi sợ hãi... ta hiểu, các ngươi run
    rẩy... ta cũng hiểu, bởi vì ngay chính bản thân ta, Liêm Pha... cũng đang sợ
    hãi không kém gì các ngươi. Nhưng các ngươi tuyệt đối không thể vì vậy mà chùn
    bước, không thể vì vậy mà quay đầu không dám đối mặt... Bởi vì đằng sau lưng
    các ngươi chính là thân nhân, những người thân yêu dấu của các ngươi, là đất
    nước, là tự do, là nơi các ngươi sinh sống và lớn lên... Nếu là nam nhân thì
    hãy dũng cảm lên và đương đầu với khó khăn phía trước, cho dù không thể bảo vệ
    được quốc gia này thì hãy bảo vệ những điều quan trọng với các ngươi đi...
    Riêng ta, dù có đánh đổi cả tánh mạng thì ta vẫn sẽ không để lũ cẩu Tần được
    như ý nguyện!!!

Những lời nói của Liêm Pha không khác gì thuốc kích thích liều lượng cực mạnh,
một sức nóng, một cỗ ý chí khủng bố trong nháy mắt lan tỏa ra toàn quân Triệu
đứng trên tường thành.

Sĩ khí binh lính đột nhiên dâng cao chưa từng có, thậm chí là chiến mã và quân
địch cũng bị dọa cho hoảng sợ.


  • Chuyện quái gì đang xảy ra với chúng vậy?


  • Chiến mã của ta đang run sợ?


  • Vương Hạt đại nhân, là Tam Đại Thiên Liêm Pha...


Một tướng quân khuôn mặt đầy sẹo chắp tay bẩm báo.

Trước mặt hắn là một kỵ binh to lớn dị thường, cả người lẫn ngựa đều có kích
thước khổng lồ hơn bình thường không ít, kẻ này không ai khác chính là Vương
Hạt, thống soái của quân Tần.

Vương Hạt khẽ đưa tay sờ lên vết sẹo dữ tợn trên gương mặt mình, miệng hấp háy
mấy từ mà chỉ mình ông nghe thấy.


  • Liêm Pha... đã đến lúc chúng ta kết thúc ân oán hai mươi năm rồi chứ nhỉ?


  • Quân tiên phong Tần Côn và Lang Nhĩ triển khai công thành.


Mệnh lệnh của Vương Hạt vừa ra, ngay lập tức hàng loạt thanh âm hữu lực khác
vang lên giữa đại quân Tần.


  • Đội cung tiễn, trọng giáp vào vị trí!!


  • Đội thang công tường thành tiến lên!!


  • Quân Hạc Vị xông lên, chúng ta phải lập công đầu trong trận chiến này!!


  • Quân Hạm Nghiên không được bỏ lại phía sau, tấn công cho ta!!
    ...


Rất nhanh trận chiến quyết định sống còn của Triệu Quốc rốt cuộc cũng bắt đầu.

Các tướng lãnh dày dặn kinh nghiệm bên Triệu phát huy sở trường của mình.


  • Các dân binh, hãy giữ vững tinh thần và làm theo những gì đã được luyện tập
    hai ngày qua, sử dụng đá ném xuống đầu lũ cẩu Tần, chỉ cần giết một tên cũng
    sẽ được thưởng.


  • Hây ô!!


  • Ném chết ngươi!!


Các dân binh nắm giữ phòng tuyến đầu tiên để các chiến binh từng kinh qua sa
trường dưỡng sức làm át chủ bài, như vậy mới kéo dài được trận chiến, tất cả
thi nhau vác những tảng đá không lớn không nhỏ thả xuống đầu binh lính Tần
đang leo lên thang.


  • Cho ngươi chết!!


  • Chết đi cẩu Tần!! Haha ta ném chết một tên rồi... úc!!


Gã dân binh vừa hí hửng hô hoán được vài chữ thì một mũi tên bay tới, chuẩn
xác ghim lên thái dương của hắn.

Đồng thời cùng ngã xuống còn có rất nhiều dân binh khác ở khắp mọi nơi trên
tường thành, đội tiễn thủ của Tần đã vào vị trí bắn thích hợp nên việc quân
Triệu bắt đầu liên tục thương vong là điều nằm trong dự đoán.

Ở một vị trí nào đó trên tường thành.


  • Diệu Đồng đại nhân, chúng ta có thể ra tham chiến được chứ ạ?

Oa Lỗi không kiềm chế được xúc động muốn lao lên chiến đấu ngay lập tức liền
quay qua hỏi Diệu Đồng, toán lính mới do hắn dẫn dắt đang ẩn nấp bên cạnh vọng
tước đài trung tâm.

Nghe Oa Lỗi hỏi, Diệu Đồng mỉm cười lắc đầu.


  • Không vội, quân địch còn chưa lên được tường thành mà... bất quá, riêng
    Long Thành thì vẫn có thể thử sức một chút.

Tức thì một thiếu niên mày kiếm mắt sao, khuôn mặt góc cạnh chính trực rõ ràng
đứng hẳn dậy kích động nói.


  • Đại nhân, tôi... tôi được sao?

Diệu Đồng vỗ nhẹ lên vai Long Thành.


  • Tại sao lại không? Năng lực của ngươi ngay cả Minh Vương đại nhân cũng công
    nhận, nên biết rằng ngài ấy cực kỳ hiếm khi thừa nhận một người, và hiển nhiên
    không người nào tầm thường cả, ngươi là một trong số đó, vì vậy hãy chứng tỏ
    bản thân mình trong trận chiến này, cho dù sau khi kết thúc không ai nhớ tới
    ngươi nhưng hãy để kẻ địch trong trận chiến cảm nhận được sự sợ hãi. Và trên
    hết, đừng phụ kỳ vọng của Minh Vương đại nhân dành cho ngươi, hãy chắc chắn
    rằng kẻ đầu tiên tế đao của ngươi là một gã chỉ huy... Ngươi làm được chứ?

Long Thành hơi ngẩn người sau đó kích động dâng tràn, vỗ bộp một phát vào ngực
hét lớn.


  • Tôi làm được!! Diệu Đồng đại nhân, ngài hãy nhìn xem tôi như thế nào lấy
    thủ cấp tướng địch.

Long Thành xách theo cung và bao mũi tên bước tới bờ tường thành, Hội Phong
theo thói quen lê thân hình khổng lồ dị thường của mình bước theo sau lưng
Long Thành, nhiệm vụ của hắn là tấm khiên cho Long Thành bảo vệ gã trước làn
mưa tên của địch.

Chỉ là Long Thành đi xa không thể nghe thấy được câu nói sau cùng của Diệu
Đồng.


  • Tiểu tử, dưới ánh nhìn của ta thì ngươi sẽ là người đi xa nhất trong số
    những kẻ mà ta đã từng gặp qua, vì thế cho nên hãy ở nơi đó lâu nhất có thể,
    quan sát và thu tất cả khung cảnh bên dưới vào trong trí óc của mình... Quan
    trọng nhất là hãy lưu giữ hình bóng của ngài ấy, nó sẽ giúp ngươi đi xa và
    nhanh hơn nữa... bởi vì chúng ta trước kia đã từng ở trong vị trí của ngươi
    lúc này, từ những kẻ vô danh không có bao nhiêu thực lực trong hai năm ngắn
    ngủi liền bức phá trở thành những người dẫn đầu...

Đám Oa Lỗi bên cạnh nghe thấy đều trợn tròn hai mắt.

Trở lại với Long Thành, đứng trên bờ tường cách mặt đất mấy chục mét, hắn nhắm
mắt cảm thụ sức gió và phương hướng của nó, tay trái cầm cung, tay phải cầm
mũi tên chậm rãi đặt lên dây cung sau đó kéo căng dần.

Giữ nguyên tư thế gần nửa phút, đến khi Hội Phong toát mồ hôi đầy mặt vì mưa
tên bắn xuống thì Long Thành mới mở bừng mắt.

Trong khoảnh khắc đó, toàn thân hắn tỏa ra khí thế cực kỳ quái dị nhưng lại
không kém phần mãnh liệt đáng sợ.

Dây cung trong tay đã được kéo căng hết cỡ...

Pặc!

Mũi tên rời cung xé gió lao đi với tốc độ dị thường khủng bố, so với vô vàn
mũi tên đang bay xung quanh thì chẳng khác gì hạc lạc giữa bầy gà.

Một gã tam thiên nhân tướng đang chỉ huy đội tiễn thủ bỗng cảm giác được nguy
hiểm cực độ, hắn phản xạ đưa tay lên trán rồi nghiêng người qua một bên.

Nhưng tất cả đã quá muộn, một mũi tên ẩn chứa lực xuyên thấu gấp mấy lần mũi
tên bình thường lao tới, dễ dàng xuyên phá bàn tay và găm hơn phân nửa vào đầu
hắn.

Tam thiên nhân tướng chỉ huy ba ngàn quân cứ như vậy ngã xuống ngựa, đến khiên
đỡ đòn vẫn còn treo lủng lẳng nơi tay.

Long Thành lẳng lặng nhìn tướng địch bị mình tiêu diệt, hắn vốn tưởng mình sẽ
kích động dữ dội hoặc là vui mừng gì đó... tuy nhiên cuối cùng lại là không hề
có cảm xúc gì, giống như thể đây vốn là chuyện thường tình không có gì đặc
biệt cả.

Cũng phải, nhìn lại hết thảy những gì hắn đã trải qua, đánh đổi thì việc giết
một tướng địch chỉ là một thành quả nho nhỏ được gặt hái về mà thôi.


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #32