Đe Dọa


Người đăng: Hungphat1999

Ăn xong, Quang Diệu chưa vôi rời đi mà ngồi lại hưởng lấy ít ánh sáng từ trại
lửa, hắn ta cầm lấy thanh đao để phần mũi hướng xuống đất, tay kia cầm một
viên đá thô ráp đã được ngâm trong nước vài phút, hắn ta cầm viên đá mài dọc
theo đường lưỡi đao.

Hòn đá xát mạnh vào lưỡi đao phát ra những tiếng xoẹt, xoẹt, xoet... nghe rất
rợn người, ngọn lửa cứ cháy tí tách làm cho ánh đao lấp lóe đâu đó giữa bầu
trời đêm nay, cái mùi sát khí cứ vờn xung quanh làm cho người ta thật khó
chịu.

- Thằng nào muốn kiếm truyện với tao.

Quang Diệu nói bằng một giọng cứng nhắc, hăn ta vẫn tiếp tục mài đao tiếng
xoẹt xoẹt vẫn cứ vang lên làm cho người ta rất khó hiểu, tại sao bầu không khí
lại đột nhiên nặng nề như vậy.

Phùng Văn Chương có chút chốt dạ nhìn Quang Diệu, đang ngập ngừng không biết
có lên nói cho Quang Diệu hay không, nhìn mặt của Quang Diệu có vẻ như hắn lại
muốn giết người.

Đột nhiên Trần Đình Phương lên tiếng, hắn ta ngồi xỉa răng nói rất tự nhiên
trước cái mùi nguy hiểm do Quang Diệu tỏa ra, hắn ta không sợ Quang Diệu và
cũng không quan tâm xem hắn có giết người hay là không, dù sao đó cũng không
phải truyện của hắn.

- Nhiếu lắm, nhưng tao chỉ biết thằng Huỳnh Văn Hải và mấy thằng hay chơi
cùng nó muốn kiếm chuyện với mày để nịnh nọt Vũ Huyền.

- Bọn đấy có liên quan gì tới Lý Hồng Hoa hay không?

- Nếu tai tao chưa bị điếc thì là có, bọn chúng muốn dùng Lý Hồng Hoa để uy
hiếp mày, dù sao mày vẫn là người được cho là mạnh nhất trong đám đệ tử ở đâu,
bọn nó còn chưa ngu đến mức đối đầu trức tiếp với mày đâu.

Trần Đinh Phương ngoáy tai như một cách để thể hiện sự chắc chắn trong lời của
hắn.

Quang Diệu không nói gì, hắn dùng tấm rẻ lau đi vết nước trên lưỡi đao, lưỡi
đao thật sáng bóng và sắc bén, Quang Diệu đứng dậy đút thanh đao vào vỏ, gài ở
bên hông, hắn ta nhìn hai người kia cảm ơn một tiềng rồi bỏ đi.

- Mày nghĩ đêm nay liệu có án mạng sảy ra không?

Trần Đình Phương nhìn theo bóng dáng của Quang Diệu hỏi Phùng Văn Chương.

- Không đâu, luật của tiên sư đâu phải để làm cảnh, nhưng mà tao nghĩ bọn
Huỳnh Văn Hải đêm nay sẽ rất là thảm, hắc hắc.

Phùng Văn Chương nở nụ cười như đang vui mừng trước nỗi đau của ai đó.

- Thằng này tốt nhất không lên dây vào nó, tao cảm nhận được sự nguy hiểm,
không phải đến từ sức mạnh mà đến từ tâm hồn của hắn.

Trần Đình Phương nói xong liền đứng dậy bỏ đi đâu đó, chỉ còn lại Phùng Văn
Chương ngồi ở lại ngắm nhìn ngọn lửa vẫn đang cháy tí tách không biết đang suy
nghĩ cái gì.

Đêm nay vẫn như mọi khi, ánh sao đầy trời, vầng trăng bán nguyệt vẫn tỏa ra
ánh sáng dịu nhẹ soi tỏ bóng đêm trên vùng thảo nguyên.

Quang Diệu bước đi chầm chậm như một bóng ma, giờ này đa phần mọi người đều đã
ngủ nhưng trên một toa xe vẫn vô cùng nháo nhiệt, ánh đèn lấp léo trong xe,
tiếng nói rôn rả chửi bới, cái tiếng của cờ bạc và cái mùi của hơi người thật
khó chịu.

Quang Diệu mở cửa đi vào bên trong, chỉ có một chiếc đen dầu mà mấy thằng có
thể ngồi quây vào với nhau chơi sóc đĩa, Quang Diệu liếc nhìn bọn chúng, bọn
chúng cũng liếc lại Quang Diệu.

Có tổng cộng tất cả năm thằng nhóc, trong đó có hai thằng đặc biệt to cao nhìn
qua chắc là có tập võ.

- Mày là thằng nào?

Ánh sáng ở đây không đủ lên bọn chúng tạm thời chưa nhận ra Quang Diệu, một
thằng lên tiếng dò hỏi.

- Thằng nào là Huỳnh Văn Hải.

- Tao là Huỳnh Văn Hải, còn mày là thằng chó nào.

Thằng làm cái đứng dậy, Quang Diệu cười nhếch môi cởi thanh đao bên hông ném
ra bên ngoài, đứng nhìn Huynh Văn Hải hung ác nói.

- Là thằng mày muốn kiếm chuyện.

Huỳnh Văn Hải còn chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bị Quang Diệu đấm một phát
thật mạnh vào mồm, mạnh đến mức từ mồm của hắn bắn tung tóe vài cái răng ra
ngoài, Huỳnh Văn Hải ngã về phía sau, người đập mạnh vào vách xe khiến cho
chiếc xe rung lắc, hắn ta choáng váng mồm thì chảy đầy máu, gãy răng, cả đám
bất ngờ còn chưa kịp làm ra phản ứng.

- Mẹ kiếp thằng chó.

Thằng to cao còn lại thấy vậy vừa chửi được một câu, chưa cả kịp đứng dậy thì
đã bị Quang Diệu đạp mạnh vào ngực bay về phía sau, Quang Diệu tính đạp vào
mặt hắn cơ nhưng tên này đứng dậy nhanh quá lên chệch vào ngực nhưng cũng kệ.

Tên cao to kêu lên đau đớn như bị chọc tiết gà, đột nhiên một luồn nguy hiểm
ập đến, Quang Diệu nhíu mày nhanh chóng né sang bên, tránh đi lưỡi dao sắc bén
lướt qua mặt của hắn.

Quang Diệu nhanh chóng bắt lấy tay của thằng vừa dùng dao chém trộm, hắn bé cổ
tay của thằng nhóc đó, làm hắn phải kếu lên đau đớn buông con dao ra, Quang
Diệu lôi thằng nhóc lại gần, dùng tay con lại tặng cho nó một cú vào lườn, lôi
người nó xuống tặng thêm cho nó một cú lên gối vào giữa ngực ngã bịch về sau.

- Lại là thằng nhóc kia? Phùng mày không nhắc nhở gì nó à?

Ở chiếc xe ngựa đầu tiên, chiếc xe dành cho các vị tiên sư có một người mặc
chiếc áo choàng màu đen có mũi trùm che kín người chỉ để hở ra đôi mắt màu
trắng xám dùng cái giọng hơi trầm trầm hỏi Phung tiên sư, chính là tên đầu
trọc đã cứu Quang Diệu.

- Ha ha ha, trẻ con hiếu động mà kệ bọn chúng đi, chỉ cần không chết người là
được.

Phung tiên sư chả quan tâm tiếp tục nằm dài trên tấm thảm đỏ như máu, thỉnh
thoảng lại ánh lên cái gì đó rất ghê rợn.

- Trẻ con hiếu động? Ngươi nói hay quá ha, ngươi thử đi hỏi xem thằng nhóc đó
giết được bao nhiêu người rồi mà vẫn còn trẻ con hiếu động?

Một vị tiên nữ có gương mặt được xe dấu bởi lớp khăn lụa, trên đầu đội khăn
xếp, mặc chiếc áo dàu màu tím có thêu hình những bông hoa dâm bụt màu đỏ nhìn
rất dị, cô ta chỉ ngồi đó mà làm ta cứ tưởng như người vô hình.

- Thế mới phù hợp với Huyền Minh Tông của chúng ta... mà thằng nhóc học được
Khí Cảm ở đâu vậy? Bộ quyền pháp hắn luyện cũng rất dị, nhìn có vẻ giống đồ
của phật môn nhưng mà hung khí lại qua nặng... mà ta để ý hình như thằng nhóc
còn lĩnh ngộ được quyền ý.

Vị tiên sư mắt trắng xám vẫn tiếp tục nói bằng giọng trầm trầm làm cho người
ta có cảm giác hết sức nặng nề.

- Kệ nó, nó luyện gì là việc của nó, dù sao thằng nhóc này xứng đáng được
tông môn bồi dưỡng, về sau nhớ để ý hắn chút là được.

Vị tiên nữ kịa lại một lần nữa lên tiếng, nhưng không hiểu sao vị trí của cô
ta đã thay đổi từ lúc nào?

Quang Diệu thở dài điều chỉnh hơi thở nhìn năm thằng ranh con bị đánh cho gãy
mất vài cái răng máu chảy đầy mồm, nằm chết ngất một chỗ, hắn ta bước qua tất
cả, nhìn Huỳnh Văn Hải, cầm lên con dao dưới đất nói bằng cái giọng rợn người.

- Mày biết tao là ai không?

- Biết.

Huỳnh Văn Hải vất vả trả lời, hắn ta cố bò dậy ngồi dựa vào vách xe.

- Ai.

- LÊ QUANG DIỆU.

Huỳnh Văn Hải gắt lên từng chữ, hắn như thể đang dồn tất cả giận dữ vào trong
từng câu nói.

- Mày biết tại sao tao lại tìm bọn mày không.

- Vì bọn tao muốn kiếm chuyện với mày.

- Ồ vậy sao... Ha ha ha ha.

Quang Diệu cười như đùa, hắn ta cười nhìn xung quanh, nhìn lại Huỳnh Văn Hải
đang nhăn mặt, đột nhiên hắn ta dừng cười, khuôn mặt trầm xuống đập đầu Huynh
Văn Hải vào vách xe, một cú đập cực mạnh làm cho Huỳnh Văn Hải choáng váng,
Quang Diệu cầm áo hắn lôi lên nói thẳng vào mặt hắn với giọng điệu rất tức
giận.

- Mày nghĩ tao mất công tìm bọn mày chỉ vì mấy điều vớ vẩn đó, mày nghĩ tao
quan tâm tới bọn mày, mấy thằng ranh con vắt mũi chưa sạch, tao hỏi lại lần
nữa tại sao tao tìm bọn mày.

- Tao không biết.

- Không biết, mày không biết.

Ầm, Quang Diệu đập đầu Huỳnh Văn Hải một lần nữa rồi lại lôi hắn lên, hỏi lại.

- Mày biết chưa?

Thấy hắn không trả lời Quang Diệu liền dùng dao đâm vào đùi Huỳnh Văn Hải,
'Aaaaaaaa ' hắn ta kêu lên như một con lợn bị cắt tiết.

- Mày biết tại sao chưa?

- Tại vì tao muốn uy hiếp mày.

- Uy hiếp tao? Uy hiếp tao bằng cái gì.

Quang Diệu thét lên, cùng lúc dí mạnh con dao cắm ở đùi của hắn.

- Uy hiếp mày bằng Lý Hồng Hoa.

Huỳnh Văn Hải đau đơn nói lên, lúc này Quang Diệu mới dịu trở lại, hắn ta đẩy
Huỳnh Văn Hải ngồi xuống, Quang Diệu cúi xuống cầm lấy đầu của hắn lôi sát lại
để cho tai của hắn sát lại gần thì thầm, gióng nói của Quang Diệu rất trầm và
chàn ngập sát khí.

- Đúng vậy, đó mới là lý do tại sao tao đến tìm mày, vì mày có đủ can đảm
giám động vào ngươi tao yêu.

Quang Diệu rút con dao cắm ở đùi Huỳnh Văn Hải lên, cầm lấy con dao dính đầy
máu vuốt ve xung quanh vùng cổ của hắn, làm cho Huỳnh Văn Hải phải đổ mồi hôi
hột run rẩy.

- Tao thề với mày, chỉ cần mày dám động vào Lý Hồng Hoa dù chỉ là một sợi tóc
thôi tao cũng sẽ tìm và trả thù mày cho dù phải đến cùng trời cuối đất, tin
tao đi tao sẽ không giết mày ngay đâu mà trói mày vào một chỗ tìm tất cả người
thân nhất của mày, hành hạ họ, xẻo từng miếng thịt trên cơ thể của họ, nhổ
từng sợi lông trên người của họ, nhét đá nóng vào mồm, cắm hàng trăm cây kim
vào cơ thể, móc mắt, mày sẽ được chứng kiến tận mắt những cảnh tra tấn dã man
nhất trên cơ thể người thân của mày bởi chính tay tao, đợi đến khi người thân
của mày bị tra tấn đến chết tao sẽ thả những con thú hoang vào nhai từng miếng
thịt của bọn chúng, yên tâm đi nếu là phụ nữ, chả hạn như người yêu của mày
hay mẹ mày thì tao sẽ nhẹ tay hơn, chỉ thả hàng trăm, hàng nghìn con mãnh thú
vào bên trong, cho chúng hãm hiếp họ đến chết, khi chúng chết rồi tao sẽ vứt
xác xuống sông cho hàng nghìn con cá rỉa xác, tất cả chuyện đó mày sẽ được
thấy tận mắt.

Quang Diệu càng nói giọng của hắn càng lạnh không có vẻ gì là đang nói đùa ở
đây cả, những giọt nước mắt của Huỳnh Văn Hải đã chảy xuống, hắn ta run sợ
trước những câu nói của Quang Diệu.

- Mày có tin tao không.

- C...ó

- Mày có nghĩ tao đang nói đùa không.

- Khô...ng

Huỳnh Văn Hải run rẩy trả lời.

- Tôt

Quang Diệu vỗ vào mặt của Huỳnh Văn Hải, vứt con dao sang một bên rồi cất bước
ra ngoài, lau đi những vết máu trên cơ thể, hắn ta nhìn xung quang, rất nhiều
cặp mắt đang nhìn hắn với sự sợ hãi những Quang Diệu không quan tâm, hắn ta
bước đi từng bước ngắn, hắn ta muốn tìm nơi nào đó yên tĩnh để ngắm trăng.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #6