Kim Cương.


Người đăng: Hungphat1999

Quang Diệu phơi trần cơ thể của mình dưới ánh mặt trời, cái nắng giữa tháng
sau thật sự rất gay gắt, nó bỏng rát một cách khó chịu nhưng vẫn trong tầm cơ
thể của Quang Diệu chịu đựng được.

Buổi trưa là lúc ánh nắng mặt trời mạnh mẽ nhất, độc hại nhất và cũng lúc ánh
mặt trời bổ dưỡng nhất, ngoài ra đây cũng là cách tăng cường sức chịu đựng cho
cơ thể khá là tốt, kiếp trước bồ đội Việt Nam toàn được huấn luyện theo kiểu
này, nắng mười hai giờ trưa vỡ đầu vẫn phải đứng dậy vác theo balo nặng mấy
chục cân cầm theo cây súng hành quân mấy chục kilômét, nghĩ lại vẫn còn thấy
hãi, nhưng mà được cái sau khi đi nghĩa vụ quân sự về thằng nào thằng đấy cũng
khỏe như trâu.

Quang Diệu để cho cơ thể tiếp nhận sự bỏng rát mà ánh mặt trời mang lại, nhưng
tâm của hắn lại không có ở đó mà là ở trong tâm, Quang Diệu tĩnh tâm để suy
nghĩ của mình về với hư vô, niệm lấy pháp môn bí mất đã theo hắn từ kiếp trước
đến đây.

An tâm định thần, để cho tâm hồn về với hư vô, từ trong bóng tối vô tận một
tôn La Hán Hung Mãnh hiện lên trong lòng, vị La Hán hai tay kết lấy quyền ấn,
phía sau tản ra vô tận phật quang sua tan đi bóng tối vô tận trong tâm hồn của
ta, La Hán đột nhiên trợn mắt phát uy, tỏa ra vô tận chiến khí, ánh mắt giận
giữ như muốn thiêu cháy vạn vật, phật quang đổi thành chiến khí, La Hán gầm
thét quyền thế hiện ra.

Tròng đầu Quang Diệu hiện lên hình ảnh một vị La Hán đánh bài quyền uy mãnh tứ
phương, đợi đến khi hình ảnh vị La Hán mờ dần trong tâm, thì Quang Diệu mới mở
mắt, quay về với thực tại.

Chả biết đứng được bao lâu, nhưng lúc này cả cơ thể của hắn đã ướt đẫm mồ vì
ánh mặt trời, nó tỏa ra cái mùi thật khó chịu nhưng Quang Diệu không quan tâm,
cơ bắp nổi lên với nhưng đường gân chằng chịt, tay hóa thành quyền, trên cổ
gân xanh gồ lên, hăn ta đột nhiên trợn mắt tỏa ra uy mãnh, nộ phát trùng quan,
tóc gáy từng cây thẳng đứng y như vị La Hán trong tâm lúc này.

Quang Diệu huy quyền đánh về phía trước, một cú đâm dậy lên cuồng phong phi
thường mãnh liệt, từng đường quyền mãnh mẽ như vũ bão, quyền cứng rắn như kim
cương, quyền đơn giản như mãnh hổ, Quyền nhanh như thiểm điệm, càng đánh càng
thuần phục, quyền pháp tựa như nước chảy mây trôi, mỗi một đường quyền đều
trùng khớp với vị La Hán trong đầu Quang Diệu, tâm hắn lúc này đã đặt hết vào
quyền pháp.

Một lần nữa vị La Hán lại hiện lên trong đầu Quang Diệu, ý cùng lực hợp, tâm
cùng ý hợp, thế cùng tâm hợp, quyền cùng ý hợp, như một bức tranh hoàn mĩ
Quang Diệu gầm lên một tiếng, nộ pháp trùng quang sát khi tuôn trào đánh quyền
ngày càng mãnh liệt, ngày càng cứng rắn.

Quyền càng nhanh, càng mạnh thì cơ thể hắn càng thiêu đốt nhiều năng lượng,
thân nhiệt của Quang Diệu tăng nhanh đột xuất, nóng đến mức bốc hơi được cả
mồi hôi, từng làn khí trắng bốc lên khỏi da thịt, hắn đã quá mệt mỏi, hắn đã
kiệt sức, từng khối cơ bắp trên cơ thể đau đơn gào thét lên phản khảng, hai
cánh tay run rẩy uể oải.

- thân thể này vẫn còn phải tôi luyện dài dài.

Quang Diệu nhìn cơ thể ướt đẩm mồi hôi tỏa ra cái mùi khó chịu thì nhíu mày
nghĩ " đến lúc phải đi tắm thôi, mấy ngày không tắm rồi." Cầm theo cái áo
Quang Diệu tách khỏi đoàn xe, hiện tại là buổi trưa nắng nóng lên đa phần các
thanh niên đều chui vào trong xe ngựa tránh nắng chỉ có thằng dở hơi hâm hấp
như Quang Diệu mới đi tắm vào giờ này.

Ở gần đây có một con sông nhỏ chảy qua thảo nguyên, dọc đường đa phần đoàn xe
đều lấy nước ở đấy mà sử dụng, Quang Diệu đi lên trên thượng nguồn tránh xa
đàn ngựa đang uống nước.

Hắn ta cởi toàn bộ quần ảo bẩn trên thân thể xuống, giặt rũ quần áo cho sạch
bùn đất rồi phơi lên tảng đá gần đó, Quang Diệu trần truồng ngâm mình xuống
dòng nước.

Nước sông thật mát và trong, hắn ta thoải mái ngâm mình trong nước, sức mạnh
của cơ thể này khá là tuyệt nhưng vẫn chưa đủ sức chịu đựng để luyện Kim Cương
Quyền cường độ cao, suy cho cùng cũng tại thân thể cũ chỉ tập trung vào đao
pháp không bén mảng nhiều lắm đến luyện thể lực chịu được đến mức đó cũng là
khá lắm rồi.

Bài Quyền Quang Diệu vừa luyện tên là Kim Cương Quyền, năm mười sáu tuổi hắn
lĩnh ngộ được từ trong cuốn Kinh Kim Cương Cang thêu bằng chỉ ngũ sắc dài hơn
4m và hơn 6.500 chữ ở chùa Trúc Lâm, hắn ta mất hơn ba ngày ngồi thiền mới có
thể lĩnh ngộ được một bộ quyền pháp mang tên Kim Cương, do là quyền pháp lĩnh
ngộ lên các chiêu thức của Kim Cương Quyền rất đơn giản không hề có tên mà chỉ
có ý cảnh, nói thẳng ra là dễ luyện khó tinh.

Hơn ba mươi năm luyện Kim Cương Quyền Quang Diệu đã đặt đến cảnh giới quyền ý,
trong lòng hiện lên một vị La Hán hung mãnh ác liệt cũng vì lý do này mà hắn
mới được gọi là đại tông sư, thêm một điều thú vị nữa là vị La Hán, quyền ý
của Quang Diệu cũng là do hắn tự chế ra cho mình và lĩnh ngộ thành một bộ quan
tưởng bí thuật chứ không phải học được từ ai cả.

Chuyện này cũng chỉ vì tâm của Quang Diệu không hợp với triết lý cao siêu của
phật pháp, cái gì mà mọi thứ đều phải bình đẳng, tâm phải luôn hướng thiện,
bài trừ những suy nghĩ sấu xa... gì gì đó, Quang Diệu không làm được điều đó
nhưng để lĩnh ngộ quyền ý của phật pháp hắn ta đã tự chế ra cho mình một tôn
La Hán riêng biệt chỉ rành riêng cho hắn, sở hữu mọi tính cánh của con người
hay nói đúng hơn là sở hữu mọi tính cách của Quang Diệu, nói cách khác vị La
Hán kia chính là bản ngã của Quang Diệu, tên là Nhân Tâm La Hán.

Nhìn vào quá khư ta mới có thể thấy được kiếp trước Quang Diệu thông minh tài
giỏ như thế nào nhưng cho dù thông minh, mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa cùng
không thể thắng được súng ống, đạn dược nhưng kiếp này đã mở ra cho hắn một
con đường mới, một tương lai mới, tương lai của những kẻ tu đạo.

Đợi cho nắng dịu bớt, nhiệt độ hạ xuống thì đoàn xe lại tiếp tục di chuyển,
Quang Diệu vẫn tiếp tục ngồi thiền trên xe mặc kề mọi thứ dù sao bây giờ Quang
Diệu không khác nào một kẻ đang trong tình trạng bị cách ly, hầu hết chả ai
muốn lại gần hắn cả, chả biết là vì Quang Diệu giết người hay chọc đến Vũ
Huyền nữa, nhưng mà cũng kệ.

- Dậy đến giờ ăn tối rồi mày.

Tên da ngăm đen Trần Đình Phương cùng tên nhìn có vẻ khinh người Phùng Văn
Chương đánh thức Quang Diệu từ trong thiền định tỉnh lại, Quang Diệu duỗi lưng
cho khỏe người rồi cùng đi ăn tối với hai thằng đó.

Quang Diệu vẫn không được, cảm giác ngày càng mạnh nhưng Quang Diệu vẫn chưa
thể nào bắt được cảm giác đó, chỉ cần vưad chạm tay vào thì liền tan biên như
sương khói mờ ảo, nhưng không sao, cứ theo tiến độ này thì chuyện cảm nhận
được cái thứ đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Cả ba nhận lấy khẩu phần cơm của mình chọn lấy chỗ nào chưa có người ngồi
xuống ăn cơm.

- Quang Diệu, ta nghe nói có một số thằng muốn kiếm chuyện với ngươi kìa.

- muốn kiếm chuyện với ta?

Quang Diệu nhìn Phùng Văn Chưởng nói bằng giọng thú vị.

- Đúng vậy, một số thằng tự cho là mình thông minh muốn nhân cơ hội này ôm đu
Huyền Vũ, dù sao cái danh gia tộc tu tiên của cô ta cũng lớn lắm đó chứ, hi hi
hi.

- Ồ, lại còn có chuyện đó nữa hả?

- nhìn mày có vẻ không quan tâm về mấy chuyện đó thì phải?

Trần Đình Phương nghi ngờ lên tiếng.

- Ở đây mà còn chuyện gì đáng để cho tao phải bận tâm nữa sao?

- Thế còn cô tiểu thư của mày?

Phùng Văn Chưởng nói bằng giọng đùa giỡn nhưng ngay lập tức phải câm mồm lại,
Quang Diệu nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo như hầm băng vạn trượng, sát khí sắc
bén tỏa ra bốn phía không thua gì những thanh đao bén nhọn, Quạng Diệu rút
thanh đao ra khỏi vỏ cắm xuống đắt nói bằng chất giọng rợn người.

- Thằng nào đủ can đảm?

Hai tên nhóc kia không nói gì nữa, bựa ăn hôm nay kết thúc trong yên nặng, bất
kì ai cũng có vẩy ngược của riêng mình, dõ dàng Lý Hồng Hoa chính là vẩy ngược
của Quang Diệu, tốt nhất không lên chạm vào chỗ đó nếu không thì...


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #5