Trời Đêm.


Người đăng: Hungphat1999

Ánh lửa trại lấp lóe soi sáng cả một vùng đất, mọi người quây quần vào đống
lửa nói chuyện rôn rả, họ bàn về tương lai của mình, bàn về con trai con gái,
bàn về tiên môn, bàn về đạo thuật... họ bàn về những thứ mơ tưởng hão huyền mà
cả đời chưa chắc những người thanh niên này có thể đạt được.

" Khi thành tiên chúng ta có thể ngao du thiên hạ, không bị hồng trần trói
buộc"

" Thành tiển hả... thành tiên thì sẽ rất giàu không bao giờ sợ đói, luôn luôn
được ăn sung mặc sướng ."

" Ha ha ha, chúng mày thật ngốc sao có thể nghĩ ra mấy thứ tầm thường đó được,
thành tiên thì phải nắm dữ vận mệnh của thiên hạ trong lòng bàn tay, nắm dữ
tất cả mọi thứ trong trời đất."

" Ngu, tu tiên vì bất tử."

" hà ha hà... đúng vậy chúng ta sẽ trường sinh bất tử."

Ha ha ha ha ha ha...

Các vị tiên sư ngồi ở toa xe đầu nghe thấy vậy chỉ mỉn cười thú vị rồi lắc đầu
ngán ngẩm, nhắm mắt lại tĩnh tâm tu luyện, nhưng câu nói này họ nghe nhiều
rồi, cả họ cũng từng nói những câu như vậy nhưng rồi mấy ai theo được đến cuối
cùng của con đường.

Những lời thề non hẹn biển liệu có thể duy trì được bao lâu? Tình anh em, bạn
bè liệu đủ bền vững trước danh vọng, vật chật và khó khăn? Tình yêu liệu có
thể tiếp tục duy trì hay sẽ đổ nát khi vấp phải một hòn đá giữa đường ? Liệu
có đủ kiên trì để theo đuổi ước mơ của mình?

Họ đã sống qua lâu để biết chữ đời nó khổ và ác độc như thế nào, đời là bể khổ
làm sao thoát được bể khổ đó bây giờ, liệu thành tiên bất tử có thể thoát được
khỏi bể khổ đó không? Điều đó không ai biết, kể cả những vị tiên sư quyền cao
chức pháp thuật vô biên cũng không biết được, vậy ai biết... có lẽ là phật vậy
phật là ai... ai cũng có thể thành phật, vậy tại sao không ai biết.

Quang Diệu không ở cùng với những ngươi thanh niên kia nói chuyện hư ảo mà hắn
ta lại chọn một chỗ nào vắng người nằm dài trên nền cỏ gối đầu lên tay ngắm
nhìn những vì sao sáng chói trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn, tận hưởng
những làn gió nhẹ thổi qua da thịt, nghe tiếng cỏ trên thảo nguyên dao động,
tiếng công trùng vang vọng đâu đó và tiếng dã thú rít gào, chưa bao giờ Quang
Diệu được nhìn thấy nhiều sao như bây giơ, những ánh sao lấp lánh trên bầu
trời như hàng vạn viên bi ve sáng chói giữa thiên hà rộng lớn.

Ánh trăng dịu nhé trải dài trên vùng thảo nguyên làm cho tâm hồn con người
thật thanh thản, Quang Diệu nhắm mắt lại, hắn ta lại một nữa rơi vào trạng
thái thiền định, những tiếng hít thở quy luật một lần nữa vang lên, vẫn như
lúc chiều, mỗi lần hít vào như có cái gì đó tràn vài phổi, nhưng cảm nhận thể
vẫn rất mờ ảo, Quang Diệu vẫn chưa thể bắt được một tia nào của cái cảm giác
lạ trong cơ thể, thật là khó chịu.

" Ngươi đang làm gì vậy Diệu, ngủ rồi à."

Hồng Hoa mệt mỏi ngồi ôm đùi, hỏi Quang Diệu.

" Thôi đủ rồi, hôm nay thiền định thế thôi có cố nữa cũng chả được ích gì
đâu." Bị đánh thức giữa chừng nhưng Quang Diệu không giận, ít nhất là đối với
cô tiểu thư nhỏ này.

Hắn ta mở mắt nhìn sang Hồng Hoa nói.

- Không có gì, chỉ đang thiền định thổ nạp không khí cho đỡ chán thôi mà,
tiểu thư có muốn học không?

- Thiền định? Thổ nạp? Nghe có vẻ hay đó ngươi dạy cho ta đi.

Cô tiểu thư có chút hứng thú nói.

- Có chuyện gì làm tiểu thư buồn phải không?

Quang Diệu nhìn lên bầu trời đầy sao ngắt lấy một nhanh cỏ bên cạnh cho vào
mồm ngậm, chỉ cần liếc mắt thì ai cũng có thể nhận ra được cô bé này đang có
chuyện phiền lòng.

- Không có gì, chỉ là con người thật dễ trở mặt, chỉ có ngươi là luôn tốt với
ta mà thôi... Quang Diệu ngươi nói xem tại sao bọn chúng lại quay sang nói sấu
ta trong khi chính bọn chúng là người đã kích ta trêu Huyền Vũ.

Hồng Hoa mệt mỏi nói, cô bé nhìn Quang Diệu nở một nụ cười ấm áp nhưng sen lẫn
vào đó vẫn là sự mệt mỏi.

Con người luôn luôn là vậy, chỉ khi nào họ bị phản bội, họ nhìn thấy được bộ
mặt thật của những người bên cạnh thì mới thấy được tầm quan trọng của những
người thương mình, lúc đó mới biết quý trọng tình cảm của người kia, trong đời
ai cũng phải chịu cảnh này một hai lần trong đời.

Nhưng mà đôi khi chuyện này lại đến quá muộn, không thể cứu vẵn được nữa, nó
làm cho tâm hôn con ngươi ta sinh ra những cảm súc tiêu cực rất mạnh đủ để
rằng xé tâm hồn thành trăm mảnh, khiến con người ta rơi vào cái đáy của sự
tuyệt vọng và nỗi đau thấu tâm can không ai hiểu được.

Quang Diệu thì chưa đến mức đó nhưng cũng gọi là ăn một hai vố khá là đau, Hắn
cũng đã tận mắt nhìn thấy nhiều người chở lên điên dại vì bị phản bội và vô
tình hại chết người trung thành nhất bên cạnh mình, cái cảnh tưởng đó thật sự
rất ám ảnh Quang Diệu, hắn ta cũng mừng cho Hồng Hoa nhận ra được điều đó sớm
như vậy, con người chỉ trưởng thành khi họ vấp ngã trên đường đời.

- để tôi dậy tiểu thư cách thiền định... ngồi khoanh chân vào thẳng lưng lên
nhắm mắt lại làm sao cho cơ thể thật thoải mái để tâm hồn trống rỗng vô định,
đẩy tâm trí vào trạng thái vọng ngã quên đi mọi u sầu của cuộc đời, ngắm nhìn
lại từng dòng của quá khứ, hãy nhận lấy lỗi lầm của đời mình, nhìn thẳng vào
cái ngu của tiểu thư để người có thể sửa từng dòng tính cách u tối trong tâm
hồn làm cho tâm trí của tiểu thư trở lên thuần khiết lung linh.

- Hãy tự cân bằng lấy cơ thể của mình, hít lấy một hơi thật dài giữ lấy từng
hơi thở trong người, cảm nhận nhận lấy dòng không khí trong cơ thể, hãy cảm
nhận lấy dòng năng nượng của hơi thở, cảm nhận lấy sự êm dịu của không khí
trong người tiểu thư rồi từ từ một cách thật nhẹ nhàng thở ra, theo dõi lấy
hơi thở, chia chúng ra làm ba phần từ từ đưa chúng ra bên ngoài đừng để cho
những suy nghĩ khác xâm chiếm bộ não, hãy cẩn thận theo dõi lấy hơi thở của
mình, để cho hơi thở ra vào một cách thật tự nhiên rồi dần dần hơi thể sẽ thật
nhẹ nhàng càng lúc càng nhỏ lại, lúc đó tiểu thư sẽ thấy trong bộ não của mình
một vũ trụ mới sẽ mở ra...

Lý Hồng Hoa rất nghe lời Quang Diệu, cô bé làm theo mọi lời hắn bảo, dễ dang
rơi vào trạng thái thiền định, Quang Diệu thấy vậy chỉ đành lắc đầu cười nhẹ,
kiếp trước hắn ta mất đến mấy năm trời mới có thể đi vào trạng thái vọng ngã
vậy mà Hồng Hoa vừa học thiền định đã làm được luôn, lý nào lại như vậy?

Quang Diệu nhìn lên bầu trời, cuộc sống có rất nhiều thứ bất công, hắn ta đã
nhận ra điếu đó từ rất lâu rồi nhưng để chập nhận điều đó lại không phải là
một truyện đơn giản nhưng Quang Diệu đã làm được, hắn ta nhìn Hồng Hoa không
ẩn chứa chút nào của sự ghen tị mà chỉ có một nỗi buồn nhẹ nhàng thoáng qua
trên gương mặt của hắn.

Quang Diệu nhặt thanh đao dưới đất lên rút đao ra khỏi vỏ, một thanh đao tốt,
được rèn bởi người có tay nghề cao với loại sắt hiếm, thân thể cũ đã tốn không
ít tiền để mua nguyên liệu và cầu thợ rèn cao tay nhất thành Đại La rèn cho
thanh đao này, nó hoàn toàn xứng đáng với công sức và tiền bạc mà thân thể cũ
đã bỏ ra.

Lưỡi đao sáng bóng lấp lóe lên duệ khí bức người chộn lẫn đâu đó những dòng
sát khí lạnh giá, thanh đao dài chưa tới trăm phân, không tính phần chuôi,
thân đao hơi thô và hẹp chỉ rộng khoảng năm phân, khác với những thanh đao có
phần mũi cong, bản đao rộng ra lên thì phần mũi của thanh đao này lại là một
đường cắt chéo thằng tưng từ lưỡi đao bên phải cắt xuống độ năm phân tạo thành
một cái mũi nhọn có thể đâm được như kiếm hoặc thương nhìn khá là dị.

Quang Diệu còn không biết đây có phải là đao không nữa nhưng kệ thôi, nếu như
không phải binh khí này chỉ có một lưỡi thì thật sự lên gọi nó là kiếm thì
đúng hơn, hắn ta cầm thanh đao trên tay ước lượng nó nặng khoảng mười cân,
không quá nặng cũng không quá nhẹ cầm rất vừa tay.

Quang Diệu cách xa Hồng Hoa một đoạn để không làm phiền đến cô bé đang thiền
định, hắn ta đứng tấn cầm đao tay phải lần lượt dùng các thức chém, phách, bổ,
quét ngang cơ bản của đao pháp, Quang Diệu vận dụng cổ tay, cánh tay, cơ lườn,
cơ hông phối hợp nhuần nhuyễn với nhau để phát lực và gia tăng tốc độ mỗi khi
xuất chiêu, đao ra mạnh mẽ mãnh liệt như hổ, đao nhanh như gió cắt ngang không
khí.

Xuất chiêu ngày cang nhanh ánh đao hóa đầy trời, hàn quang lấp lóe dưới ánh
trăng mờ ảo, không hề phức tạp rắc rối chỉ có đơn giản sắc bén nhưng chàn ngập
tốc độ đó mới là ý cảnh của Quang Ảnh Đao Pháp.

Quang Diệu lúc này đang đặt toàn tâm toàn ý vào thanh đao, muốn luyện được đao
pháp thì phải biến đao là vật ngoài thân thành một phần của cơ thể, thế cùng
đao hợp, tâm cùng đao hợp.

Mặt trăng bắt đầu nhô lên cao dần, cũng muộn rồi Quang Diệu dừng đao lại, hắn
lau những giọt mồi hôi trên chán nhìn Hồng Hoa không biết cô nhóc đã ngủ gục
xuống từ khi nào, hắn ta lắc đầu thầm nghĩ " trẻ con vẫn chỉ là trẻ con,
hazzz."

Quang Diệu lau sạch người rồi bế cô bé vào trong xe không ngủ ngoài trời cảm
lạnh thì chết.

Sáng hôm sau tất cả ăn sáng một lúc rồi tiếp tục lên xe di chuyển, đường đến
tiên môn còn xa lắm, Quang Diệu lại tiếp tục thiền định thổ nạp, những dòng
cảm giác trong cơ thể vẫn rất mờ ảo hắn ta vẫn chưa thể bắt được một tia nào.

Hồng Hoa cũng vậy, sang nay cô bé có kể cho Quang Diệu, tôi qua trong lúc
thiền định tỉnh thoảng cứ có cái gì đó du tẩu trong ngực rất khó chịu, lóe lên
rồi lại tắt làm cho cô bé không thể biết dõ đó là cái gì, nếu Quang Diệu đoán
không nhầm thì đó là linh khí của thiên địa.

Một ngày bình yên di chuyển trên thảo nguyến, những cơn gió nhẹ thỉnh thoảng
thổi qua đoàn xe xua đi phần nào cái nóng của mùa hạ, thỉnh thoang ta có thể
bắt gặp những sinh vật ăn cỏ đặc trưng của vùng thảo nguyên và cả những con
thú săn môi nhanh nhạy nữa.

Mặt trời dần dần hiện lên đỉnh đầu chiếu những tia nắng chói trăng xuống mặt
đất, đoàn xe dừng lại cắm trại nghỉ ngơi, những con ngựa đứng gãi chân ăn cỏ
uống nước sau một ngày dài di chuyển, đám thanh niên lại được dịp tụ tập với
nhau, Quang Diệu ăn nhanh bựa cơm của mình rồi tìm chỗ nào đó vắng người đứng
trần phới lớp da thịt chắc khỏe cùng những múi cơ rắn rỏi của mình dưới cái
nắng nắng mặt trời gay gắt.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #4