Người đăng: Hungphat1999
Quang Diệu dùng đan dược trao đổi mà không phải dùng linh thạch là có lý do
của nó, thứ nhất là để dễ bề mặc cả, mỗi viên tụ khí đan có giá trung bình là
hai viên linh thạch, tính ra bốn viên cũng chỉ sấp sỉ tám viên linh thạch,
thậm chí còn kém hơn nếu chịu khó cò kè mặc cả, còn dùng linh thạch để mua Khu
Vật Thuật thì khó mà có cái giá tám viên, chín viên linh thạch đã là kịch kim
rồi, phải biết là giá thị trường của Khu Vật Thuật dao động từ mười hai đến
mười bốn viên linh thạch ở các phường thị nơi khác, chỉ khi nào về những tông
môn to như Huyền Minh Tông mới xuất hiện cái giá rẻ như vậy nhưng cũng không
thể nào giảm quá bẩy viên linh thạch cho được, như vậy là phá giá sẽ bị mọi
người phản đối, thậm chí là động tay động chân.
Ngoài ra thì Quang Diệu cũng chả cần dùng nhiều đan dược đến như vậy, ba ngày
một viên là đủ, phải biết dùng đan dược tăng tiến tu vi cũng chả phải loại tốt
lành gì, thậm chí còn rất tai hại ở đằng khác, cứ nhứ càng dùng nhiều đan dược
tăng tiến tu vi càng nhanh là tốt.
Mà ngược lại càng dùng nhiều đan dược thì trong cơ thể càng tích tụ nhiều tạp
chất có hại có thể gây ra những hậu quả hết sức đáng sợ tắc nghẽn kinh mạch
gây lên những cơn đau âm ỉ từ bên trong, ngăn chặn linh lực vận chuyển, phá
hoại cơ hội tiến gia, linh lực không thuần khiết khó điều khiển, gây mất ổn
định trong đan điền dễ bị hỏng căn cơ phá hủy khả năng tiến cảnh... những hậu
quả này không phải là chuyện để đùa, không thể giả quyết những bất ổn này
trong ngày một ngày hai được, nhẹ thì không sao có thể dùng thời gian và tiền
bạc giả quyết, còn nặng thì xác định là cả đời chỉ có thể bị vây khốn ở một
cái bình cảnh, dù cho có đổ vào bao nhiêu tiền bạc đi chăng nữa cũng là vô
dụng.
Các vị chấp sư trên Vấn Học Đường lần nào lên giảng cũng đề cập đến việc hạn
chế ăn đan dược, mà lên chú trọng tự bản thân tu luyện để nâng cao độ hòa hợp
giữa linh lực và cơ thể, giảm bớt các tác dụng phụ của đan dược mang lại, đáng
tiếc các vị đấy nói không phải là dễ hiểu thậm chí nhiều chỗ còn nói kiểu rất
là triết lý.
Mà trên đời này mấy ai thích nghe người khác giảng đạo lý cho mình, nhất là
mấy con nghé con ngông cuồng tự đại vẫn còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn tâm lý
chưa phát triển thành thục, vào được tai này bay sang hết tai kia, bởi vậy
Quang Diệu nhìn xuống cũng chả có mấy ai ngộ được những điều triết lý đó, đến
cả hắn cũng phải nghe đến mấy lần mới ngộ được, nếu để ý đa phần các nghi vấn
tu luyện trong lòng đệ tử đều liên quan đến hậu qua nuốt đan tu luyện quá đà
để lại, nó phải chiếm đến bảy phần chứ chả đùa.
Quang Diệu đứng dậy đưa quyển Khu Vật Thuật cho Lý Hồng Hoa để tí nữa về chép
cho mỗi người một bản, chữ của tiểu thư phải gọi là quá tuyệt vời, nét thanh
nét đậm chuẩn xác đến từng li, chữ viết thì cứ phả gọi là rồng bay phượng
múa.. chỉ có điều cái câu mà các cụ hay nói 'nết chữ nết người' không áp dụng
cho cô bé này được, còn chữ của Quang Diệu thì... chấc, phải gọi là chữ tượng
hình, mật mã mới đúng, chứ không phải tượng âm như bình thường.
" Ồ, ở kia có gì chuyện vui kìa Diệu." Lý Hồng Hoa kéo áo hắn chỉ về phía, chỗ
có rất đông các vị đệ tử quây vào một chỗ.
" Đi ra xem một chút cho biết, dù sao bây giờ trời vẫn còn sớm." Hai người
chen vào đám đông, không biết chuyện gì đang sảy ra nhưng ngại lời chả muốn
hỏi lên cả hai cứ đứng đó đợi thôi.
Đợi một lúc sau mới có người bước lên cái bục gỗ, ho khan một tiếng thu hút sự
chú ý rồi mới nói tiếp " nếu đã không có ai lên mở màn thì để ta."
Nói xong hắn lấy ra một thanh tiểu kiếm màu bạc, tiếp tục nói: "Thanh phi kiếm
hạ phẩm này do tại hạ ngẫu nhiên mà có được, uy lực cũng không phải là nhỏ,
nếu không phải do ta đã có một thanh phi kiếm khác thì cũng không mang nó ra
đấu giá, hai trăm linh thạch giá khởi điểm."
Quang Diệu ồ lên một tiếng, không ngờ trong khu trảo đổi của đệ tử còn có trò
đấu giá này, những người đứng đây nhìn ngắm thanh phi kiếm một lúc, trong bụng
không biết đang nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới có người bỏ tiền ra báo giá,
rồi người khác lại nâng giá lên theo tiếp các tiếng hô bao giá cứ ra liên tiếp
như mưa, mãi đến ba trăm hai bảy linh thạch mớ dừng lại, Quang Diệu cùng Lý
Hổng Hoa chỉ nhìn một lúc rồi về, ở đây không có chỗ cho bọn họ lên tiếng,
chung quy cũng chỉ vì nghèo.
Trước khi ra về Quang Diệu còn phải tìm mua mấy viên đan dược hỗ trợ luyện thể
nữa, luyện khí có thể không cần đan vẫn có thể tu ra thanh tựu, còn luyện thể
mà không giót tài vật vào bên trong thì khó mà tiến lên được một bước, nhưng
cũng không thể lợi dụng vào ngoại vật quá đà, phải biết điều độ mới có thể tu
luyện thành công.
“Vị sư đệ này không biết ngươi muốn mua cái gì, có muốn ta giới thiệu thoáng
một lượt cho ngươi không?” Thạch Mục vừa mới ngồi xuống xem hàng, thì phía
sau, vị sư huynh ngoại môn chủ sáp đã mỉm cười thân thiện nói.
“Cảm ơn sư huynh, đệ muốn tìm một vài loại đan dược tôi thể cấp thấp, không
biết ở đây có hay không?.” Quang Diệu thấy vậy cũng thân thiện đáp lại.
Vị sư huynh kia lại mỉm cười, sau đó khom lưng lấy ra một vài bình đan dược
đưa lên phía trước nói "ở đây chỉ có mấy loại đan tôi thể này thôi, dù sao ở
đây cũng ít ai đến mua đan dược tôi thể."
Ánh mắt Quang Diệu quét thoáng qua một cái nhãn dán trên các bình, Hổ Cốt Đan,
Tử Xà Dịch, Ngũ Kim Tán, Huyết Linh Đan, Tôi Thể Đan, Huyết Cương Đan…
Ở đây có mấy loại đan dược Quang Diệu chưa được nghe thấy, nhưng Huyết Cương
Dịch cùng Tôi Thể Đan là hàng phổ biến nhất ở tạp dịch khu, gia trị cũng sàn
sàn với Tụ Khí Đan, còn mấy loại đan kia có vẻ là hàng cao cấp hơn.
"Chắc là tôi thể đan cùng Huyết Cương Dịch phải rẻ hơn Tụ Khí Đan một ít chứ
nhỉ? Vì dù sao đa phần các tu sĩ coi trọng tu vi hơn thể chất mà nhỉ?" Quang
Diệu nhìn số đan dược trong lòng hăn tự có suy nghĩ riêng.
“Vị sư đệ này không biết là muốn mua loai đan dược nào?” thấy Quang Diệu lâu
chưa lên tiếng vị sư huynh vẫn thân thiện nhắc nhở.
“Không biết Tôi Thể Đan cùng Huyết Cương Đan bán thế nào sư huynh?.” Quang
Diệu cầm hai bình đan dược lên hỏi
“Một viên đan hai khỏa linh thạch, nếu sư đệ mua cả bình ta sẽ bớt cho” Vị đệ
tử ngoại môn kia nghĩ một chút rồi mỉm cười nói.
“Đắt vậy? sư huynh giảm chút nữa đi, mà đệ dùng tụ khí đan trao đổi có được
không” Quang Diệu nghe vậy bắt đầu cò ke mặc cả.
Vị sư huynh kia nghĩ lại một chút liền nói "Thế cũng được, ta đổi một bình lấy
chín viên tụ khí đan, chỉ thế thôi không giảm được nữa đâu."
“Vậy cho đệ một bình tôi thể đan.” Quang Diệu trầm ngâm một lát, từ trong
người lấy ra một bình tụ khí đan còn nguyên đổ ra chín viên đưa cho vị sư
huynh trước mắt lấy về một bình Tôi Thể Đan liền cao từ dẫn Lý Hồng Hoa đi về.
“Diệu huynh đệ, Lý Hồng Hoa lâu rồi không gặp.” hai người chuẩn bị chia tay
nhau thì có một giọng nói vang lên, Quang Diệu chậm rãi xoay người lại thì
phát hiện ra phía sau lưng có hai người, một người thân hình to lớn cơ bắp
cuồn cuộn trên mặt còn có hai vết sẹo, còn người đứng bên cạnh có tướng mạo
công tử cầm theo cây quạt phe phẩy chính là tên Phùng Văn Chương.
“Chương huynh đệ, lâu rồi không gặp, không biết vị bên cạnh đây là ai?" Quang
Diệu cũng nở nụ cười đáp lại, Lý Hồng Hoa bên cạnh cũng ra vẻ thục nữ e thẹn
cười chào.
"Đây là anh họ của ta, tên là Phùng Hỏa Lực.” Phùng Văn Chương thấy hai người
đang đánh giá thanh niên bên cạnh, liền tươi cười giới thiệu.
Quang Diệu nghe vậy trong lòng cũng có chút bất ngờ, không biết gia thế của
tên này là như thế nào? Chắc chắn không phải là dân thường như đa số người
trên chuyến xe đó rồi.
“Lực sư huynh, sự đệ là Quang Diệu, đây là sư muội Lý Hồng Hoa.” Thạch Mục
hướng Hỏa Lực khẽ cười nói.
“Thạch sư đệ, khỏe, Hoa sư muội khỏe." Hỏa Lực cũng cười trừ đáp lại.
“Ta cùng Lực huynh đang muốn đi uống một chén giải tỏa căng thẳng hay là hai
ngươi cũng đi cho vui.” Phung Văn Chương gập quạt cười nói với hai người.
Quang Diẹu lộ ra vẻ do dự liếc mắt nhìn Lý Hồng Hoa, được một cái gật đầu đồng
ý hắn liền vui vẻ đáp "vậy thì làm phiền hai người một phen."
“Có gì đâu mà phiển, cùng là sư huynh đệ đồng môn cả mà, chúng ta có chuyện gì
không hiểu có thể hỏi Lực huynh một chút à." Phùng Văn Chương nói.
“Hắc hắc, uống rượu đương nhiên là càng nhiều người càng vui rồi có gì đâu mà
phiền.” Phùng Hỏa Lực liền cười thoải mái đáp.