Cướp (2)


Người đăng: Hungphat1999

Một tiếng động nhỏ lúc này vang lên giữa bầu không khí trầm thấp chả thể làm
cho hai tên kia chú ý, nhưng Quang Diệu thì khác, hắn biết đó là dấu hiệu hoàn
thành thanh đằng thuật của Lý Hồng Hoa, Thanh Đằng Thuật khác với những thuật
khác phải sử dụng kết ấn khá lâu bồi dưỡng một viên hạt giống dây leo, ai
thuần thục lắm thì cũng phải mất trên ba mươi giây, hoảng thời gian đó đủ để
người khác chém mình vài chục nhát chứ nói gì đến Lý Hồng Hoa phải mất đến mấy
phút để hoàn thiện, nhưng bù lại Thanh Đằng Thuật được cái khả năng trói địch
rất mạnh và có thể sắp xếp thời gian thi triển để đặt bẫy, mạnh hơn nhiều pháp
thuật có khả năng trói khác cùng cấp độ nhưng có mạnh đến mấy mà kết ấn lâu
thì cũng vô dụng trong chiến đấu, ngược lại thuật này áp dụng vào tập kích thì
khỏi phải chê.

Lúc này cũng chả cần nói nhảm nhiểu làm gì.

- Được rồi, không cần phải đứng đây đôi co mất việc, nêu như Lâm Thiết Ba sư
huynh đã biết ăn không biết nhả vậy thì ta sẽ động thủ trước, đến lúc đó đừng
trách đồng môn huynh đệ nặng tay.

Quang Diệu phất tay, hừ lạnh một tiếng.

- Ranh con ngôn cuồng, đừng có mà khinh người quá đáng.

Quang Diệu vừa dứt lời, tên đừng đằng sau Lâm Thiết Ba liền giận giữ hô lên,
thân ảnh chớp động lập tức tung một đường quyền màu đen về phía Quang Diệu,
Lâm Thiết Ba không cản mà còn phối hợp, hai tay kết ấn nhanh chóng, vung tay
lên, phóng ra hai căn thủy tên.

" ai chà chà, bọn này kết hợp ăn ý quá à nha."

Hai mắt Quang Diệu nhíu lại, hít sâu một hơi vận Kim Cương Quyền di chuyển
linh lực thuần thục về hai đầu bàn tay, tiếp theo hai bắp chân bỗng nhiên
phình to ra, gân xanh nổi cộm lên như những con giun béo gậy, lập tức thân thể
của Quang Diệu chớp động né đi hai căn thủy tên đang gào thét bay tới.

Cùng lúc tùng ra một quyền màu vàng nhạt đối đầu với quyền ảnh màu đen, 'bộp'
một tiếng thật to vang lên, nhưng Quang Diệu vẫn đứng đó vững chãi như cột
đình còn tên đệ tử kia thì khuôn mặt biến sắc lui về phía sau ôm bàn tay, dùng
chất giọng khàn đặc nói.

- Thật không nghĩ tới, ngươi mới có tu vi ngưng khí tầng một mà đã luyện được
một thân thể thuật cao cường như vậy.

Quang Diệu không nói gì, thân thể chớp động tính xông lên một lần nữa nhưng
lúc này một cây thước đập tới phía hắn, Quang Diệu nhanh tay rút thanh đao bên
hông ra cản lại cây thước bằng ngọc tỏa ra ánh sáng màu đồng nhạt.

'Keng' một tiếng động to vang lên, cái gã vừa mới bị Quang Diệu tặng cho một
đòn vào ngực chết ngất bây giờ đang quỳ rạp trên mặt đất khuôn mặt đỏ bừng một
tay ôm lấy ngực, một tay cố điều khiển lấy pháp khí dạng cây thước, nhưng có
vẻ như đòn đánh của Quang Diệu đã làm đảo lộn khí huyết, ngăn cản một phần khả
năng điều khiển pháp khí của hắn.

Quang Diệu có cảm giác đột nhiên muốn bật cười, hắn nhanh tay nắm lấy thanh
cây thước ngọc ném về phía của chủ nhân của nó, tên kia khí huyết đang tán
loán không kịp điều động linh lực điều khiển pháp khí chỉ đành chơ mắt ếch ra
nhìn cấy thước ngọc đập thẳng vào chán mình để một lần nữa lại phải lằm xuống
đất.

- Me kiếp, sư huynh chúng ta hợp lực đập chết thằng chó này.

Tên có giọng khàn đặc nổi điên lên khi thấy đồng bạn của mình bị hạ gục.

Lâm Thiết Ba nhìn thấy Quang Diệu dễ dàng ngăn cản đòn tấn công của bọn chúng
lại nhân cơ hội gạ gục được một người thì vừa có chút giận giữ vừa không khỏi
kinh sợ, hắn ta hét lớn một tiếng lấy từ trong tay áo ra một thanh tiểu kiếm
bấm pháp quyết tân công kẻ địch.

Ánh sáng màu vàng léo lên, một sức mạnh vô hình lập tức cuồn cuộn phi về phia
Quang Diệu, Nhưng thân hình của hắn rất nhanh, chỉ trong nhay mắt đã tránh
được sức mạnh vô hình đang phi đến.

Thanh niên có giọng khàn đặc không bỏ qua cơ hội này ngay lập tức lao lên tung
quyền, lúc này quyền ảnh màu đen còn đậm hơn gấp nhiều lần đường quyên lần
trước.

Nhưng Quang Diệu không sợ, hắn đứng đó hai tay cầm đao tích tụ linh lực? nhìn
quyền ảnh màu đen trước mặt đang lao tới, lúc này có một viên hạt giống màu
xanh từ bụi cỏ đằng sau bay lên, rơi xuống đất, ngay trước mặt Quang Diệu.

Có vẻ như hai tên kia không để ý thấy viên hạt giống nho nhỏ ấy, Lâm Thiết Ba
vẫn đang bận bấm phát quyết điều khiển phi kiếm quay lại còn tên có giọng khàn
đặc vẫn lao lên tung quyền công kích đối thủ, chỉ cần chân hắn vừa chạm đến
viên hạt giống, ngay lập tức một căn dây leo màu xanh lao lên quân quanh người
phong tỏa toàn bộ cử động của hắn.

Tên có giọng khàn đặc bị trói thì sợ hãi cố gắng dẫy dụa nhưng vô vụng, dột
nhiên Quang Diệu động, hắn ta quay người về phía sau, nháy mắt chém ra lục
trảm chuẩn xác trúng ngay thanh phi kiếm đang bay tới bức lui nó ra đằng xa,
rồi lại ngay lập tức xoay người lại, quyền biến thành chưởng đập vào cổ tên
đang bị trói, đánh ngất hắn đúng lúc này thanh đằng thuật mất tác dụng, dây
leo màu xanh biến mất thả tên giọng khàn đặc ra, để hắn nằm thẳng cẳng trên
mặt đất không nhúc nhích.

Quang Diệu nhân cơ hội lao về phía trước, chứng kiếm được sức mạnh đang sợ của
Quang Diệu, Lâm Thiết Ba sợ hãi buông tha cho điều khiển phi kiếm, nhanh tay
gọi ra tấm khiên bằng ánh sáng màu vàng chắn phía trước ngực, đồng thời hai
tay liên tục bấm pháp quyết.

" pháp khí à?" Quang Diệu nhìn thấy tấm khiên ánh sáng trước mặt trong đầu
liền hiện lên sự nghi hoặc nhưng rất nhanh bị đè xuống, nhanh chân áp sát tới
gần, tung ra một chiêu Kim Cương Quyền toàn lực với ý đồ phá hủy tấm khiên
trước mặt.

"Ầm", một tiếng nổ lớn vang lên, Quyển ảnh màu vang va chạm với tấm khiên ánh
sáng nhưng tấm thuẫn kia chỉ bị lay động một hồi liền yên tĩnh lại, còn nắm
đấm chai sạn của Quang Diệu thì phát lên não từng đợt đau đớn.

- Ngu xuẩn tay không mà đòi đánh với pháp khí.

Lâm Thiết Ba thấy vậy trong lòng liền hơi thả lỏng, hoàn thành nốt kết ấn cuối
cùng thả ra một đạo phong nhận tấn công Quang Diệu.

Khoảng cách quá gần, đạo phong nhận kia thật sự quá sắc bén thật sự nếu đánh
chúng Quang Diệu cho dù không chết cùng thành tật, " Mẹ Kiếp, ra tay đủ ngoan
độc"

Quang Diệu vận lực ngay lập tức nhảy về phía sau, nhanh tay nháy mắt chém ra
lục trảm cản lại lưỡi đao gió đang điên cuồng giết tới, Phong Trì Đao Pháp
được đẩy lên cực hạn, chỉ cần bốn trảm đã phá hủy được lưỡi đao gió, Quang
Diệu không bần gì hai chân tiếp đất an toàn, còn Lâm Thiết Ba thì khuôn mặt tỏ
ra đang rất là mệt mỏi, thân thể béo tròn của hắn tiết ra mồi hôi như đang tắm
mưa, quả nhiên với ngưng khí tầng hai điều khiển pháp khí vẫn là quá sức, chưa
kể hắn còn dùng cả loại pháp thuật tầm trung nữa, thật không biết lượng sức
mình, ánh sáng trên tấm khiên cũng mờ đi kha khá rồi kìa.

Quang Diệu phát ra tiếng cười ha ha sau khi nghe một tiếng động nhỏ vang lên,
làm cho Lâm Thiết Ba có chút chốt dạ trong lòng, không biết tên trước mắt tính
chơi trò quỷ quyệt gì tiếp theo đây.

Quang Diệu cất thanh đao trên tay đi cười cười nói.

- Sư huynh, có vẻ ngươi cũng đã mỏi rồi sao không nghỉ ngơi một lúc nhỉ,
huynh đệ ta có việc gì cứ từ từ bàn bạc.

- Hư, nhóc con ngươi đang tính chơi trò gì? Đừng hòng lừa ta, mẹ kiếp, ngươi
cứ đợi đấy thù hôm nay sẽ có ngày tao trả cả lãi lẫn gốc.

Lâm Thiết Ba hung ác nói, Quang Diệu nghe vậy chỉ cười chế diễu đáp.

- Trả thù? Huynh có biết ta là ai không mà đòi trả thù?

Lâm Thiết Ba nghe vậy thì trắng mặt tính nói tiếp thì bị Quang Diệu ngắt lời.

- Sư huynh, ngươi có biết hai chiêu thanh đằng thuật từ đâu ra không?

- Hả? Thanh đằng thuật... mẹ kiếp bị lừa.

Lâm Thiết Ba nghe vậy liền sợ hãi tính chạy đi nhưng chưa cả kịp quay người
thì đã bị đánh chết ngất, Lý Hồng Hoa không nói một lời não đã tặng cho gã một
chưởng vào gáy.

- Bọn này cũng quá là ngu đi, thấy hai lần thanh đằng thuật mà không canh
phòng có kẻ đánh nén đằng sau lưng.

Lý Hồng Hoa cởi khăn che mặt bĩu môi dẫm dẫm vào con lợn béo trước mặt, Quang
Diệu thấy vậy chỉ lắc đầu nói.

- Bọn này tu vi với đạo thuật cũng không kém đi đâu lại còn có pháp khí bên
người, chẳng qua là chưa đủ kinh nghiệm chiến đấu mà thôi, coi như là tiện
mghi cho chúng ta nếu không trận này miu nào cắn miu nào còn khó nói.

Quang Diệu vận động một chút khớp ngón tay phải, vẫn còn hơi đau nhưng không
tốn thương đến gân cốt để qua đêm là khỏi, không có gì phải đáng ngại.

- Hừ.

Cô bé phồng mà tiếp tục đạp vào người con lợn béo, Quang Diệu chỉ lắc đầu nhắc
nhở.

- Tiêu Thư thu dọn chiến lợi phẩm nhanh nào kẻo có khác kéo đến thì rách
việc.

Lý Hồng Hoa nghe vậy liền không chút khách khí bắt đầu kiểm tra thân thể của
Lâm Thiết Ba, còn Quang Diệu thì lo hai tên kia, phi vụ chặn đường cướp của
đầu tiên của hai người cũng đã coi như thành công mĩ mãn được một nửa.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #23